Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 362 - Đốt Giết

Đốt Giết Đốt Giết viptruyenfull.com

Dịch: Toản.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Thân thể Lãnh Nguyệt cứng đờ ra, còn nam tử kia nhìn về phía Lâm Phong rồi nói

- Chân nguyên của ngươi đã tiêu hao lớn như vậy thì làm sao có khả năng ngưng tụ ra sức mạnh hủy diệt của hắc ám liên hoa như vừa rồi nữa, ngươi nghĩ ngươi có khả năng giữ chúng ta lại?

Tuy rằng chiến lực của Lãnh Nguyệt giảm đi rất nhiều nhưng nam tử kia vẫn là Huyền Vũ cảnh tầng hai, Lâm Phong muốn đối phó cả hai sẽ không dễ.

- Ta thừa nhận chân nguyên ta tiêu hao rất lớn, không thể ngưng tụ không được hỏa diễm có tính hủy diệt như vừa rồi nhưng ta vẫn sẽ giết Lãnh Nguyệt. Lần trước ngươi cản trở ta, hơn nữa còn cho ta một đao, giờ đây sẽ không có chuyện như vậy vậy tái diễn nữa.

Ánh mắt sắc bén của Lâm Phong ngưng lại, nhìn chằm chằm đối phương, hắc sắc hỏa diễm trong lòng bàn tay chậm rãi bốc lên:

- Ngươi dám đánh cuộc không?

- Ngươi, dám đánh cuộc không...

Tiếng nói của Lâm Phong không ngừng vang vọng trong không gian khiến đám người kia đều chú ý tới Lâm Phong. Lâm Phong thẳng thắn thừa nhận chân nguyên của hắn tiêu hao nhưng vẫn muốn giết Lãnh Nguyệt, hắn còn hỏi nam tử kia có dám đánh cuộc hay không đây tương đương với việc hắn liều mạng mà, Lâm Phong muốn dùng hắc sắc hỏa liên đối phó nam tử kia.

Dùng mệnh đi đánh bạc ư? Nếu Lâm Phong đang lừa gạt hắn thì hắn sẽ có cơ hội giết chết Lâm Phong, nhưng nếu Lâm Phong vẫn có thể ngưng tụ ra hắc liên có uy lực hủy diệt như trước thì hắn sẽ phải chết, như vậy kết cục của ván bạc này rất có thể sẽ chôn vùi tính mệnh của hắn.

- Ta thừa nhận ngươi là một nhân tài, ta nghĩ chúng ta có thể hóa thù thành bạn sau đó ta sẽ đề cử ngươi đi tới một nơi mà ở bên trong đó ngươi sẽ có được rất nhiều đặc quyền, bất luận kẻ nào trong Tuyết Nguyệt quốc cũng không dám ức hiếp ngươi.

Nam tử kia nhìn Lâm Phong chậm rãi nói ra, Lâm Phong phát triển quá nhanh, thiên phú của Lâm Phong tốt hơn Lãnh Nguyệt rất nhiều, vô luận là tâm chí hay dũng khí thì Lãnh Nguyệt và Xà Quỳnh cũng không thể so sánh được, cái này là do kinh nghiệm cùng với ngộ tính của mỗi một người là khác nhau.

Nghe được lời của nam tử kia thì đám toàn bộ mọi người đều trố mắt, đề cử Lâm Phong tới một nơi mà không ai dám ức hiếp hắn, đám người này đương nhiên biết địa phương trong miệng nam tử kia nói là nơi nào, chỗ đó chính là nơi vô số thiên tài hướng tới.

Thế nhưng Lâm Phong lại khinh thường điều này, bất luận kẻ nào không dám ức hiếp ngươi ư?

Nếu như Lâm Phong không đoán sai thì Xà Quỳnh và Lãnh Nguyệt nhất định cũng đi tới chỗ đấy, nếu như thực lực của hắn yếu thì Xà Quỳnh vẫn có thể làm nhục hắn như thường, còn nếu thực lực của đầy đủ mạnh mẽ thì còn cần dựa vào thế lực đến che chở hay sao? Ai dám trêu chọc thì hắn sẽ tiêu diệt người đó.

Tất cả mọi thứ đều là do thực lực quyết định, thực lực yếu thì ngươi sẽ phải chịu người khác khi dễ. Cho dù là ở đâu đi chăng nữa thì cường giả mới là người không bị áp bách, muốn làm gì thì làm.

Thứ Lâm Phong hướng tới chính là loại cảm giác không bị ràng buộc, tự do tự tại có thể lăng vân thiên địa, làm bất luận cái gì mình muốn, không có ai có thể áp bách khi nhục.

Nhưng Lâm Phong hiểu rõ tại cái đại lục lạnh lùng vô tình này mà muốn làm được đây hết thảy thì chỉ khi hắn đạt được thực lực cường đại mới làm được. Hắn phải không ngừng hướng về phía đỉnh phong võ đạo, đạp lên thiên địa, làm rung động nhân tâm mọi người.

Anh hùng giận dữ một bước giết một người, ai dám khi nhục, ai muốn giết hắn thì hắn sẽ giết người đó.

Mặc dù hôm nay thực lực Lâm Phong không có cách nào lăng vân thiên địa nhưng ít ra hắn có thể khiến cho mình trở thành người mà kẻ khác không thể tùy ý khi dễ.

Thời điểm Lâm Phong ở thành cổ Thiên Lạc thì Lãnh Nguyệt đã vô cùng cao ngạo bắt nạt hắn. Hôm nay, tại Hoàng thành này, Lãnh Nguyệt lại một lần nữa muốn giết hắn, nếu không giết Lãnh Nguyệt thì bản tâm của Lâm Phong không yên bình được, hôm nay Lãnh Nguyệt chắc chắn phải chết.

- Thật có lỗi ta không có hứng thú.

Lâm Phong lạnh lùng nói, đồng thời tử sắc trên người cuồn cuộn gào thét, vô số xúc tu quấn quanh thân thể khiến hắn trở lên vô cùng yêu dị.

Lâm Phong cự tuyệt đề nghị khiến nam tử kia vô cùng ngạc nhiên. Đây là lần thứ ba hắn nghe được có người cự tuyệt bước vào cái địa phương thần thánh kia, hai người đã cự tuyệt trước đó cần phải ngược dòng thời gian tìm hiểu về mười tám năm trước, hai người đó phong thái tuyệt diễm, một người trong đó gọi là Gia Cát Vô Tình, còn một người khác đến nay vẫn cũng không biết kỳ danh, chỉ biết là hắn nắm giữ Song Sinh Vũ Hồn.

Thời điểm nam tử kia còn rất trẻ thì hắn đã một mực mong mỏi bước vào chỗ kia nhưng không có tư cách vì khi đó hắn còn chưa có đạt đến Huyền Vũ cảnh.

Từ sau khi hắn bước vào chỗ kia thì hắn chưa từng thấy có ai cự tuyệt đi vào đó, thậm chí họ còn phải dùng trăm phương ngàn kế để được lót vào trong đó, thế nhưng hôm nay Lâm Phong lại cự tuyệt.

Không chỉ như vậy, Lâm Phong còn không thèm nhìn hắn nữa mà chỉ chăm chăm nhìn về phía Lãnh Nguyệt.

Cả người Lâm Phong được bao bọc bởi Tử Xà Vũ Hồn, tay nắm hắc sắc hoả liên đi về phía Lãnh Nguyệt, tốc độ của Lâm Phong không nhanh nhưng mỗi bước bước ra đều vô cùng vững vàng.

Thân thể Lãnh Nguyệt run lên, gã cho là mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng giờ lại bi ai phát hiện ra Lâm Phong vẫn muốn giết gã.

Lãnh Nguyệt nhìn về phía nam tử kia, trong đôi mắt gã lộ ra một tia hi vọng ký thác vào trên người đối phương.

Nam tử kia từng đã nói với Lãnh Nguyệt rằng gã có thể trở thành một thành viên trong đó nên nhất định gã không thể chết ở chỗ này được.

- Lâm Phong, ngươi nên cân nhắc cho kĩ vào. Ngươi có biết ngươi đang cự tuyệt cái gì không? Ngươi có biết người ngươi muốn giết là ai hay không?

Nam tử kia uy hiếp Lâm Phong.

- Ta không biết gì cả, ta chỉ biết là ta muốn giết kẻ địch của ta mà thôi.

Lâm Phong lại phun ra một đạo thanh âm rét lạnh.

- Thủ Hộ giả Tuyết Nguyệt quốc, ngươi có nghe nói qua hay chưa?

Nam tử thấy Lâm Phong vẫn chấp mê bất ngộ như trước thì gầm lên, hắn tin tưởng chỉ cần hắn nói điều này ra là sẽ chấn nhiếp được tất cả, đương nhiên trong đó có cả Lâm Phong.

- Thủ Hộ giả?

Lâm Phong sửng sốt một chút, hắn thật sự không có nghe nói qua về tổ chức này, hắn chỉ biết Liễu Thương Lan thủ hộ Tuyết Nguyệt quốc mấy chục năm nhưng cuối cùng lại có kết cục rất là thê thảm, Thủ Hộ giả Tuyết Nguyệt quốc trong mắt Lâm Phong chỉ giống như là trò cười mà thôi.

Lâm Phong không biết Thủ Hộ giả Tuyết Nguyệt quốc trong miệng nam tử kia là quân đoàn thần bí nhất Tuyết Nguyệt quốc, lực lượng này đủ để tiêu diệt bất kì đội quân nào.

Ai có thể chấp chưởng quân đoàn này thì người đó như là chí tôn Tuyết Nguyệt quốc vậy.

- Lãnh Nguyệt sắp sửa trở thành một thành viên trong đó, nếu ngươi giết hắn thì cũng như là giết người thủ hộ tương lai của Tuyết Nguyệt quốc vậy.

Nam tử kia thấy Lâm Phong dừng lại thì tiếp tục nói, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong như muốn xem thấu suy nghĩ lúc này của Lâm Phong vậy.

Lâm Phong dừng lại trên không trung nhìn nam tử kia, sau đó môi hắn khẽ nhúc nhích mở miệng hỏi:

- Thủ hộ giả Tuyết Nguyệt quốc có quan hệ với Lâm Phong ta sao?

Thủ hộ giả Tuyết Nguyệt quốc thì có quan hệ gì với Lâm Phong?

Tử Xà gào thét không ngừng, một cỗ khí tức tịch diệt truyền ra, chỉ thấy thân thể Lãnh Nguyệt đã bị Tử Xà quấn chặt lấy sau đó ném lên không trung, Lâm Phong nâng hỏa diễm trong lòng bàn tay lên đánh xuống người Lãnh Nguyệt một cách tàn khốc và lạnh lùng.

- A...

Một tiếng tru đau đớn và thống khổ vang lên, hỏa diễm thiêu đốt cả người Lãnh Nguyệt khiến hắn ngay lập tức hóa thành một mảng tro đen xì.

Tử Xà Vũ Hồn vẫn ở chỗ cũ trong không trung nhưng thứ mà chúng trói buộc đã biến mất không thấy, Lãnh Nguyệt đã hoàn toàn biến mất chỉ còn tiếng kêu thảm thiết của gã là vẫn còn vang vọng mà thôi.

Lâm Phong vẫn đứng giữa không trung, tay cầm tịch diệt hỏa diễm, ánh mắt lạnh lùng không có bất kỳ tình cảm nào.

Lâm Phong quay lại nhìn nam tử kia thì thấy ánh mắt hắn nhìn mình rất là gắt gao và tràn đầy sự băng lãnh.

- Ta nói rồi, hôm nay Lãnh Nguyệt nhất định phải chết không ai có thể cứu hắn cả, ngươi cứu hắn được một lần nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai. Lâm Phong nói.

- Ta đã giết hắn rồi đó, ngươi muốn như thế nào?

Lâm Phong chất vấn nam tử kia, ngươi không cho ta giết hắn nhưng ta vẫn giết đó, giờ ngươi muốn như thế nào?

Lúc này trong tay Lâm Phong vẫn có hắc sắc hoả liên nhưng lực lượng của nó đã không còn tinh thuần như vừa rồi nữa.

Sắc mặt nam tử kia biến đổi bất định, Lâm Phong hỏi hắn như thế nào, hắn có thể như thế nào đây?

Hắn đã sớm coi trọng Lãnh Nguyệt nên mới mang Lãnh Nguyệt về Hoàng thành, nhất định tương lai Lãnh Nguyệt sẽ trở thành một thành viên của Long Vệ nhưng Lâm Phong lại không lưu tình chút nào. Lâm Phong vẫn quyết tâm giết Lãnh Nguyệt vì Tuyết Nguyệt Long Vệ hay là Thủ Hộ giả Tuyết Nguyệt thì có quan hệ gì tới Lâm Phong hắn đây.

Lâm Phong sẽ không ngu xuẩn đi trung thành với Tuyết Nguyệt, trung với hoàng thất.

- Ngươi sẽ vì hành vi hôm nay của ngươi mà hối hận.

Nam tử kia chằm chằm Lâm Phong thật lâu rồi phun ra một câu nói lạnh lùng, giết thành viên dự bị của Tuyết Nguyệt Long Vệ, đắc tội Xà Quỳnh, sau này chắc chắn Lâm Phong sẽ phải trả giá thật lớn.

- Chiến thì Lâm Phong ta lúc nào cũng phụng bồi, còn không chiến thì cút ngay đi.

Lâm Phong không để ý đến lời nói của đối phương, đã có rất nhiều người nói hắn sẽ phải hối hận, nhưng nếu như hắn đã làm rồi thì tuyệt không hối hận, hết thảy mọi việc hắn đều tuân theo bản tâm mà làm không bao giờ thẹn với lương tâm của mình.

Bình Luận (0)
Comment