Dịch: Toản.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Lâm Phong đứng trong không trung dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nam tử kia, ngươi hoài nghi thực lực của ta vậy thì chiến đi, đánh bạc xem Lâm Phong ta còn có lực đánh một trận hay không.
Nam tử kia nhìn Lâm Phong sau đó lại liếc nhìn Đoàn Hân Diệp, trong lòng hắn lập tức đưa ra quyết định, vô luận như thế nào thì hiện tại Lãnh Nguyệt cũng đã bị giết rồi, sự thật này hắn không thể cải biến được.
Hiện tại hắn và Lâm Phong chiến một trận thì có hai khả năng xảy ra, nếu như Lâm Phong thực sự còn chiến lực kinh khủng như vừa rồi thì khi đó Lâm Phong sẽ không bỏ qua hắn, còn nếu Lâm Phong đúng là nỏ mạnh hết đà giờ chỉ phô trương thanh thế thì chẳng lẽ hắn có thể giết Lâm Phong sao? Hắn có thể không để ý tới công chúa Đoàn Hân Diệp giết Lâm Phong sao?
Hơn nữa chớ quên Lâm Phong vẫn là người của Đoàn Vô Nhai và kẻ thù Xà Quỳnh, nếu như không có đủ thực lực thì không nên động vào, nếu không hắn sẽ là kẻ chết thay.
Với những lý do đó nên hắn quyết định buông tha cho Lâm Phong, về sau Lâm Phong nhất định sẽ phải hối hận mà thôi.
- Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Nam tử kia đạm mạc nói với Lâm Phong một tiếng sau đó bỏ đi, chuyện này khiến đám người kia ngơ ngác.
Xà Quỳnh, Lãnh Nguyệt, còn có nam tử kia, ba vị cường giả Huyền Vũ cảnh cường đại muốn phế bỏ Lâm Phong, giết Lâm Phong nhưng kết cục cuối cùng là Xà Quỳnh và nam tử kia bỏ đi, Lãnh Nguyệt chết.
Tất cả rốt cuộc ý thức được thanh niên mà Đoàn Hân Diệp vừa ý đúng là không đơn giản chút nào, thiên phú của tên này quá là khủng bố.
Ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phong quét về phía dưới đám người kia, nhất thời trong lòng bọn chúng cảm thấy một trận rét lạnh, sau tất cả đều biến mất rất nhanh không còn thấy bóng dáng nữa.
Thẳng đến lúc này thân thể Lâm Phong mới từ trong hư không rơi xuống mặt đất, hắn thở ra một ngụm trọc khí thật dài, trong đôi mắt hắn không còn sự sắc bén như trước mà thay vào đó là vẻ mệt mỏi.
Lúc này Lâm Phong rất mệt mỏi.
U Minh hoả diễm ngưng tụ từ chân nguyên dương hỏa mà thành nên sử dụng hai lần như thế khiến hắn có chút kiệt sức. Lần thứ nhất xuất ra U Minh hoả diễm đã khiến toàn bộ chân nguyên của hắn hao tổn gần hết, lần thứ hai cũng đồng dạng như lần đầu đều tiêu hao cực lớn, Lâm Phong cảm giác mình rất khó chèo chống rồi, nếu như nam tử kia thật sự muốn chiến với hắn thì Lâm Phong tuyệt đối không có phần thắng. Đao của người kia kinh khủng hơn Lãnh Nguyệt rất nhiều.
- Lâm Phong.
Đoàn Hân Diệp đi tới bên người Lâm Phong, nàng nhìn thấy sắc mặt của Lâm Phong biến thành tái nhợt thì trong đôi mắt nàng hiện lên một vẻ buồn rầu cùng áy náy, đều là tại nàng nên Lâm Phong mới bị như vậy.
- Yên tâm, ta vẫn rất khỏe.
Lâm Phong cười nhu hoà với Đoàn Hân Diệp khiến đ Đoàn Hân Diệp lộ ra một tia thần sắc động lòng người, trong ánh mắt có thêm vài phần u oán.
- Ngươi không được ngự không nữa, để ta tiễn ngươi đi ra ngoài.
- Tốt, vừa vặn dạo chơi hoàng cung một chút cũng được.
Hoàng cung có diện tích vô cùng rộng lớn, trong hoàng cung có 7200 toà hành cung, cung điện sang trọng có 3600 tòa, cung điện bình thường thì nhiều vô số kể. Bên trong có rất nhiều người ở, thậm chí hoàng cung còn hơn bốn trăm sơn mạch lớn nhỏ, sông suối cũng gần ba trăm, trong hoàng cung giống như một phương thế giới vậy.
Nhưng tại đây lại lộ ra vẻ phi thường yên tĩnh, mặc dù trong hồ nước, hành lang, núi cao, sông nhỏ đều có thể thấy được bóng người ở đó.
Lúc đi ngang qua diễn võ trường, Lâm Phong nhìn thấy một số người đang so tài tại đó, trên sàn đấu có tỉ thí thực lực, có giả đấu, có thực chiến, tất cả các phương thức chiến đấu đều có cả.
Mọi người thấy Đoàn Hân Diệp đi dạo thì phi thường khiếp sợ. Đoàn Hân Diệp vậy mà cùng một thanh niên ở cùng một chỗ, hơn nữa đôi mắt như nước của nàng tựa hồ mang theo vẻ nhu tình thì phải.
Tin tức này nháy mắt nhấc lên một làn sóng không nhỏ trong hoàng cung.
Lâm Phong đều thấy được tất cả những thứ này.
- Lâm Phong ngươi nhìn chỗ đó đi, chỗ đó chính là nơi ở của nhị hoàng huynh đó.
Đoàn Hân Diệp vừa nói vừa chỉ về phía một ngọn núi có phong cảnh tú lệ, ở dưới chân núi kia toàn là một mảng xanh biếc, bên cạnh là có một nhánh sông uốn lượn thuận thế nhìn xuống rất là đẹp
Ở một dải bất bằng phẳng trên núi có một toà hành cung tọa lạc ở đó, bên cạnh dải đất trống lớn nhất có một thác nước chảy thẳng xuống dưới nhìn rất là tú lệ và mang theo vài phần bao la hùng vĩ.
- Nơi ở thật tốt.
Lâm Phong kinh ngạc thán phục, hắn vốn tưởng rằng bên trong hoàng thất toàn bộ đều là cung điện nguy nga, nhưng khi hắn đi dạo bên trong này mới biết được vẻ đẹp của hoàng cung. Ở bên trong này mới đích thật là hưởng thụ, chỗ của hai người Đoàn Vô Nhai và Đoàn Hân Diệp đều rất đẹp, Đoàn Vô Nhai thì chiếm giữ một sơn mạch làm hành cung, Đoàn Hân Diệp lại chọn một khu rừng nhỏ để ở.
- Đúng là nơi này rất tốt nhưng về sau ta có khả năng không thể nhìn thấy khung cảnh này nữa rồi.
Thanh âm Đoàn Hân Diệp mang theo vài phần tịch mịch thế nhưng nàng lại lập tức cười lên, cái này cũng có quan hệ gì đâu, chỉ cần ở bên cạnh Lâm Phong thì mọi chuyện nàng đều chấp nhận hết.
Nhưng vào lúc này Đoàn Hân Diệp lại cảm giác được một bàn tay cầm lấy tay mình, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay của nàng rất chặt khiến nàng cảm thấy rất ấm áp.
Thân thể nhỏ bé của nàng khẽ rung động, ánh mắt Đoàn Hân Diệp nhìn về phía Lâm Phong thì nàng chỉ thấy đôi mắt Lâm Phong đang nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt hắn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Đoàn Hân Diệp lộ ra nụ cười rất vui vẻ, bàn tay nhỏ bé của Đoàn Hân Diệp càng nắm chặt bàn tay của Lâm Phong hơn.
Ánh mặt trời chiếu lên thân thể hai người khiến họ trở lên tuấn tú phiêu dật hơn rất nhiều, nam thì khí chất cao quý, tiêu sái, nữ thì ngây thơ, xinh đẹp. Hai người phối hợp với thác nước tạo ra một bức tranh tuyệt mỹ.
Trên mặt Lâm Phong mang theo một tia ôn hòa vui vẻ, Đoàn Hân Diệp muốn mang theo hắn chậm rãi bước trong hoàng cung bởi vì như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ biết quan hệ giữa hắn và Đoàn Hân Diệp. Đoàn Hân Diệp muốn thừa nhận áp lực từ mọi người, nàng là công chúa cao quý nhưng vì Lâm Phong mà nàng có thể vứt bỏ tất cả, vứt bỏ địa vị tôn quý, vứt bỏ nhà, vứt bỏ thanh danh của mình để có thể ở cùng Lâm Phong.
Công chúa vừa si tình lại vừa có vài phần ngốc nghếch này thì Lâm Phong còn có thể cô phụ nàng hay sao?
Lúc này bên cạnh thác nước có hai đạo thân ảnh xuất hiện, hai người này đều là thanh niên vô cùng tuấn tú phiêu dật, sau lưng hai người còn có thêm một thiếu nữ xinh đẹp.
- Ân?
Hai người này nhìn thấy Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp thì ánh mắt không khỏi ngưng lại.
- Thiếu nữ thật là xinh đẹp.
Thanh niên nhìn thấy Đoàn Hân Diệp có khí chất cao quý thì không khỏi tán thưởng một câu.
Sư muội bên cạnh hắn đã coi như là tuyệt sắc nhưng so sánh với Đoàn Hân Diệp thì tựa hồ vẫn còn kém vài phần.
Ánh mắt thanh niên kia chậm rãi chuyển qua rơi vào trên người Lâm Phong, hắn phát hiện ra Lâm Phong có vài phần quen mặt.
- Sư muội, hình như chúng ta có gặp qua hắn ở đâu đó rồi thì phải?
Lông mày thanh niên kia có chút nhíu lại, mở miệng hỏi cô gái.
Đầu tiên cô gái kia nhìn thấy Đoàn Hân Diệp thì cũng không có chú ý tới Lâm Phong, Đoàn Hân Diệp rất đẹp nên khiến cho cô ta có vài phần không thoải mái, nhất là khi nàng thấy ánh mắt của sư huynh nhìn Đoàn Hân Diệp.
Nghe được lời nói của thanh niên thì cô gái mới nhìn về phía Lâm Phong, dù cũng thấy hắn có vài phần quen thuộc nhưng cô lại không nhớ nổi đã gặp hắn ở đâu.
- Gào!
Trong không trung có một đầu yêu thú liệp ưng điên cuồng gào thét sau đó đáp xuống vai thanh niên kia.
Bị tiếng kêu của liệp ưng hấp dẫn nên lúc này Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt Lâm Phong có chút nhíu lại.
- Là hắn!
Trong mắt Lâm Phong hiện lên thần sắc sắc bén, tuy rằng chưa từng gặp qua đối phương nhưng chỉ bằng vào khí chất cùng với con yêu thú kia thì hắn đã nhận ra đối phương.
Ngày đó Lâm Phong từ thành cổ Thiên Lạc trở về Dương Châu thì gặp một chuyện, thời điểm hắn sắp vào thành thì thấy hai đạo thân ảnh cưỡi yêu ưng bay trên đỉnh đầu mình tiến vào thành Dương Châu hủy đi pho tượng Liễu Thương Lan, giết chết hơn mười quân sĩ thủ thành.
Sau đó một người còn lưu lại câu nói, Lâm Phong muốn báo thù thì hãy đến hoàng thành tìm hắn.
Lâm Phong hoàn toàn biết rõ tên của hắn, hắn chính là Lăng Thiên!
- Ân?
Lăng Thiên chú ý tới ánh mắt của Lâm Phong, hắn cảm thấy trong đôi mắt sắc bén của đối phương tựa hồ còn mang theo vài phần sát ý, điều này làm cho hắn mày nhíu cảm thấy ngạc nhiên.
Lăng Thiên khẳng định chưa từng gặp Lâm Phong nhưng hắn lại thấy Lâm Phong rất quen thuộc, có lẽ hắn đã từng thấy Lâm Phong nhưng đã sớm quên rồi.
- Lăng Thiên huynh làm sao vậy?
Lúc này một đạo thanh âm nhu hòa vang lên sau lưng Lăng Thiên, Đoàn Vô Nhai cũng xuất hiện trong mảnh đất này, hắn thấy người nơi xa thì khẽ nhíu mày.
Không ngờ lại là muội muội và Lâm Phong.
Nhưng mà dường như Lâm Phong và Lăng Thiên có chút không thích hợp thì phải!