Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 364 - Ngược Dòng Mà Lên

Ngược Dòng Mà Lên Ngược Dòng Mà Lên viptruyenfull.com

Dịch: Toản.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

- Điện hạ, hai người kia là người phương nào?

Lăng Thiên hỏi Đoàn Vô Nhai.

Khí chất Đoàn Hân Diệp cao nhã, hơn nữa tướng mạo tuyệt luân nên hắn rất muốn biết nàng là ai. Còn Lâm Phong có ánh mắt sắc bén nhưng lại lộ ra sát cơ với hắn nên Lăng Thiên càng muốn biết đối phương là ai, tại sao lại có địch ý với mình.

- Cô gái kia chính là muội muội Hân Diệp của ta.

Đoàn Vô Nhai trả lời khiến ánh mắt Lăng Thiên ngưng lại, hoá ra nàng là công chúa điện hạ, khó trách nàng có loại khí chất cao quý như thế.

- Đã sớm nghe nói công chúa điện hạ mỹ mạo hơn người hôm nay vừa thấy quả nhiên là phi phàm.

Lời khen này phát ra từ nội tâm Lăng Thiên, dung mạo của Đoàn Hân Diệp hoàn toàn khiến hắn ham muốn.

- Chỉ là người đi cùng công chúa điện hạ không biết là ai?

Lăng Thiên vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía Đoàn Vô Nhai. Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp chậm rãi đi đến, thân ảnh hai người càng ngày càng rõ khiến cảm giác quen thuộc kia cũng càng ngày càng thịnh.

Hắn chưa từng gặp qua Lâm Phong nhưng lại cảm thấy quen thuộc.

- Chẳng lẽ cảm giác của mình bị sai sao?

Lăng Thiên tự hỏi thầm trong lòng nhưng hắn lập tức phủ nhận loại suy đoán này, trực giác của võ giả đều vô cùng nhạy cảm, nhất là cường giả Huyền Vũ cảnh giống như hắn càng không thể nào sai được.

- Người đó là...

Đoàn Vô Nhai vừa muốn mở miệng nói thì một thanh âm vang lên cắt đứt câu nói của hắn.

- Chúng ta đã gặp nhau!

Từ phía xa truyền tới thanh âm của Lâm Phong.

Lăng Thiên đáp lại:

- Thế nhưng thứ cho mắt của ta kém cỏi nhất thời không cách nào nhớ tới Lăng mỗ cùng các hạ đã gặp nhau ở nơi nào.

“Hắn quả nhiên nhận không nhận ra ta.”

Trong nội tâm Lâm Phong lạnh lùng nói.

Lăng Thiên căn bản không nhận biết Lâm Phong. Tại thành Dương Châu, Lăng Thiên hủy đi pho tượng thì Lâm Phong không thèm để ý, thứ Lâm Phong để ý chính là hơn mười cái sinh mệnh đã chết kia. Bởi vì Lăng Thiên cuồng ngạo phất tay là giết người, những tướng sĩ kia đều là vì Lâm Phong hắn mà chết nên Lâm Phong ghi hận Lăng Thiên.

- Ngươi chưa từng gặp qua ta, ta cũng là lần đầu tiên thấy ngươi nhưng ta sẽ không bao giờ quên ngươi.

Thanh âm Lâm Phong mang theo vài phần lãnh ý nói:

- Còn địa phương lần trước ta và ngươi gặp nhau chính là thành Dương Châu.

- Thành Dương Châu?

Lông mày Lăng Thiên chợt nhíu lại, thành Dương Châu chỉ là một cái thành nhỏ nên ký ức trong đầu hắn về toà thành này không nhiều lắm, hắn chỉ biết danh tự Dương Châu mà thôi.

- Là ngươi.

Đôi mắt đang nhíu lại của Lăng Thiên đột nhiên ánh lên qua một đạo phong mang, ấn tượng về thành Dương Châu của hắn chỉ có một cái tên đó là Lâm Phong.

- Xem ra ngươi nhớ lại rồi.

Thanh âm Lâm Phong vẫn lạnh lùng như trước, trong hoàng cung này vậy mà hắn gặp được tới hai người quen, người thứ nhất là Lãnh Nguyệt, người thứ hai là Lăng Thiên hơn nữa còn là bên trong hành cung Đoàn Vô Nhai.

Hoàng thất quả nhiên không đơn giản.

- Lăng Thiên, Lâm Phong, xem ra các ngươi đã quen biết nên đỡ mất công ta giới thiệu.

Đoàn Vô Nhai phát giác được giữa Lăng Thiên và Lâm Phong tựa hồ có va chạm nên muốn hóa giải không khí đè nén này.

Thế nhưng thù đã kết xuống rồi thì chỉ bằng hai câu nói mà có thể hóa giải nó được sao?

Hiển nhiên là không có khả năng, nhất là đối với sự tình giữa Lâm Phong và Lăng Thiên, chỉ có máu tươi mới có thể giải quyết mối hận thù này, tính mệnh hơn mười binh sĩ há có thể không đòi lại.

Thiếu nữ bên cạnh Lăng Thiên cũng nhìn về phía Lâm Phong, thanh niên nhắc tới thành Dương Châu kia xem ra không đơn giản như vậy. Tên này ở cùng một chỗ với công chúa, hơn nữa tựa hồ như quan hệ giữa hắn và Đoàn Vô Nhai cũng không tệ chút nào, thiếu nữ còn tưởng rằng Lâm Phong phụ thuộc vào Đoàn Vô Nhai nên mới lấy được tước vị Xích Huyết hầu.

Thế nhưng Lâm Phong khẳng định không thể so sánh với sư huynh Lăng Thiên của nàng được.

Nàng hiểu rất rõ thiên phú sư huynh là yêu nghiệt đến mức nào. Lần này tiến nhập Hoàng thành tất nhiên là muốn để tất cả mọi người phải kinh động, từ đó bày ra uy danh của bọn họ.

- Hân Diệp, muội và Lâm Phong tại sao lại ở chỗ này?

Đoàn Vô Nhai cảm giác được không khí có chút dị thường, lúc này hắn nói chuyện với Đoàn Hân Diệp.

Đoàn Hân Diệp đang đánh giá Lăng Thiên thì thấy nhị hoàng huynh hỏi mình nên ánh mắt nàng quay sang nhìn về phía hoàng huynh nói:

- Muội đang tiễn Lâm Phong xuất cung.

- Vậy các ngươi cứ tự nhiên đi chơi đi.

Đoàn Vô Nhai ôn hòa nói, hắn không dám giữ Lâm Phong ở chỗ này vì hắn thấy Lâm Phong cùng Lăng Thiên hiển nhiên là có cừu oán, nếu ở cùng một chỗ rất có thể sẽ phát sinh chuyện gì cũng nên.

Cánh tay Đoàn Hân Diệp chạm vào Lâm Phong, Lâm Phong đương nhiên cũng biết ý tứ của Đoàn Vô Nhai.

Hắn lại nhìn về phía Lăng Thiên, hôm nay hắn đã tiêu hao quá nhiều nên không thích hợp tái chiến, hơn nữa mặt mũi của Đoàn Vô Nhai thì vẫn phải cho. Dù sao thì thân phận cùng thực lực Đoàn Vô Nhai vẫn còn tại đó, hơn nữa người ta cũng đã giúp hắn không ít lần.

Có thể nói trước mắt Đoàn Vô Nhai miễn cưỡng xem như là bạn bè với Lâm Phong, mặc dù không tính là bằng hữu thân thuộc nhưng Lâm Phong không muốn trở thành kẻ địch. Đoàn Vô Nhai rất đáng sợ hơn nữa hắn còn là ca ca Đoàn Hân Diệp nên Lâm Phong đương nhiên không muốn đối lập với hắn.

Cho nên vô luận theo phương diện nào thì hôm nay Lâm Phong cũng sẽ không chiến với Lăng Thiên.

- Ta đã đến Hoàng thành rồi.

Mãi một lúc thì Lâm Phong rốt cuộc cũng mở miệng nói ra một câu khiến đôi mắt Lăng Thiên có chút nheo lại. Hắn đương nhiên biết rõ Lâm Phong nói chuyện đó là có ý gì, ngày xưa hắn ở thành Dương Châu trước khi rời đi đã từng nói muốn báo thù thì tới Hoàng thành tìm Lăng Thiên hắn, hiện tại Lâm Phong đã đến theo lời hắn nói rồi.

- Thì làm sao?

Lăng Thiên đáp lại một tiếng, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ ngạo nghễ, sắc bén, nếu như Lăng Thiên đã dám hủy đi pho tượng của Lâm Phong, giết người tại thành Dương Châu thì hắn căn bản không hề sợ hãi qua. Đúng là trong lòng hắn xem thường Lâm Phong, chỉ là một tên chư hầu nho nhỏ mà cũng dám ở trước mặt hắn hô to gọi nhỏ hay sao, còn những tướng sĩ bị hắn giết chết kia chỉ như là rơm rác, con sâu cái kiến mà thôi.

- Máu những tướng sĩ kia nhất định ta sẽ đòi lại từ trên người ngươi.

Lâm Phong nhìn Lăng Thiên bằng đôi mắt rất nóng bỏng nhưng trong nội tâm hắn lại vô cùng lạnh lẽo.

- Một đám phế vật chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, giết cũng đã giết rồi, nếu giữ lại thì chúng có thể làm được cái gì chứ?

Trong ánh mắt Lăng Thiên mang theo vẻ khinh thường, hắn khinh thường Lâm Phong và cả những người đã chết.

Chỉ là mười mấy nhân mạng mà thôi há có thể so sánh với cường giả hay sao.

- Còn muốn đòi lại ư, ngày đó ta đã nói ta sẽ ở Hoàng thành chờ ngươi, ngươi muốn đòi nợ thì Lăng Thiên ta tùy thời phụng bồi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi có đủ vốn liếng, ngươi nên biết ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.

Ánh mắt cao ngạo của Lăng thiên thể hiện rõ hắn đang xem thường Lâm Phong.

Chính vì điều này nên mới có một màn phát sinh tại thành Dương Châu, Lâm Phong bằng hắn thì có tư cách gì mà được đúc tượng.

Huống chi hôm nay Lâm Phong còn lấy được niềm vui của công chúa Đoàn Hân Diệp, điều này làm cho Lăng Thiên càng hận Lâm Phong hơn, bên trong sự hận thù này có lẽ có thêm vài phần ghen tỵ nữa.

- Ngươi chờ đó.

Cuối cùng Lâm Phong nói ra một tiếng rồi cùng Đoàn Hân Diệp rời đi.

Rất nhanh Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp liền biến mất.

Đoàn Vô Nhai thấy tình cảnh hai người này thì ánh mắt lóe lên, trong nội tâm hắn có chút buồn bực, hắn như thế nào cũng không ngờ rằng Lăng Thiên lại có cừu hận với Lâm Phong.

- Ta chờ xem ngươi làm được trò gì.

Chỉ là một tên Xích Huyết hầu mà thôi, nếu không phải vì mặt mũi của Đoàn Vô Nhai thì hắn đã trực tiếp ra tay với Lâm Phong rồi.

- Lâm Phong, huynh có cừu hận gì với bọn họ hay sao?

Đoàn Hân Diệp và Lâm Phong bước đi chậm rãi trong hoàng cung, nàng nhịn không được hiếu kì trong lòng nên liền hỏi hỏi Lâm Phong.

- Có, ta cùng bọn họ vốn không có bất kỳ thù hận cùng mâu thuẫn gì, thậm chí trước kia ta căn bản không biết hai người đó. Nhưng thời điểm họ đến thành Dương Châu đã hủy đi bức tượng của ta và Liễu tướng quân, nếu chỉ là như thế thì ta cũng không tính toán nhưng tên Lăng Thiên còn giết tướng sĩ thành Dương Châu và lưu lại một câu nói chuyển cáo cho ta, muốn báo thù thì tới Hoàng thành tìm hắn.

Lâm Phong chậm rãi nói ra sự việc nhưng trong giọng nói của hắn vẫn lộ ra vài tia phẫn nộ như trước, không oán không cừu nhưng vẫn giết Xích Huyết tướng sĩ thù hận này làm sao có thể không báo.

- Tên Lăng Thiên đã để ta gặp được thì hắn nhất định phải chết tại Hoàng thành, vô luận là như thế nào thì hắn chắc chắn phải chết, cho dù hắn và nhị hoàng tử có quen biết thì cũng vậy thôi.

Trong đôi Lâm Phong mắt hiện lên một đạo sát ý sâm lãnh. Hơn một năm nay hắn không ngừng tu luyện các loại thủ đoạn nên làm trễ nải việc tăng lên tu vi, hôm nay trong Hoàng thành thay đổi quá nhiều, Lâm Phong mặc dù hiện tại không thể ngạo thị quần hùng nhưng nhất định sẽ ngược dòng mà lên.

Bình Luận (0)
Comment