Dịch: Thư.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Phẫn nộ!
Ánh mắt người Vạn Thú Môn đều đọng lại ở nơi đó, Yến Bạch lại bị Mộng Tình giết chết, mà bọn họ đều tận mắt đứng nhìn chuyện này diễn ra, không có cách nào ngăn cản được.
- Đây là ai?
Ánh mắt rất nhiều người đều đang nhìn cường giả vừa ngăn cản người của Vạn Thú Môn kia, là một ông lão tướng mạo phổ thông nhưng trên người lại mơ hồ có một luồng khí tức hỏa diễm nóng bỏng đang bất định lóe lên.
- Nếu đã nói không bắt nạt một cô gái yếu đuối vậy vì sao từng người đều chạy tới đánh lén? Đây chính là bản lĩnh của Vạn Thú Môn sao?
Ông lão mở miệng, âm thanh mang theo sự châm biếm, lời của ông ta khiến sắc mặt cường giả Vạn Thú Môn phi thường khó coi.
Câu nói này là đang vả vào mặt Vạn Thú Môn bọn họ, trước đây không lâu mới nói không bắt nạt một cô gái yếu đuối, kết quả phát hiện không đấu lại liền ngay lập tức muốn xông lên đánh lén.
- Ngươi là ai?
Tên cầm đầu nhìn chằm chằm lão giả vừa xuất hiện phía dưới, thực lực của lão giả này hẳn là rất mạnh, từ khí thế của một chiêu vừa rồi mà phán đoán hẳn là cường giả Huyền Vũ Cảnh tầng ba, tương đương với tu vi của tên cầm đầu.
Bất quá loại cường giả cấp bậc này thì bên trong bọn họ có tới ba người, vì vậy hắn cũng không thèm để ý, người này dám sỉ nhục Vạn Thú Môn, đúng là muốn chết.
- Ta là ai không đến phiên các ngươi quản, ngươi chỉ cần biết, ta là địch của Vạn Thú Môn chứ không phải bạn.
Lão nhân sảng khoái nói khiến đoàn người Vạn Thú Môn cảm giác thấy hơi phiền muộn, trước đây bọn họ chỉ nhìn thấy có người muốn bám vào Vạn Thú Môn, muốn cùng bọn họ lôi kéo một chút quan hệ, nhưng giờ khắc này, lão giả này lại đứng đây nói thẳng là địch chứ không phải bạn.
- Là địch chứ không phải bạn?
Trưởng lão của Vạn Thú Môn cười lạnh một tiếng:
- Ngươi tuy rằng có chút tu vi, nhưng chỉ bằng một chút tu vi đó mà cũng dám làm kẻ thù của chúng ta ư, phân lượng còn kém...
- Nếu như thêm ta nữa thì sao?
Lời nói của hắn còn chưa hết thì liền lại có thêm một thân ảnh bước ra từ trong đám người, cũng là một ông già, càng lôi kéo sự chú ý của người khác chính là mái tóc ông ta có màu đỏ thẫm được búi lên như cái bánh màn thầu, đỏ hồng tựa như hỏa diễm.
- Hả?
Người của Vạn Thú Môn có chút buồn bực, ngày hôm nay là thế nào vậy, không ngừng có người chạy đến cùng đối nghịch với Vạn Thú Môn bọn họ, đúng là điếc không sợ súng.
Mộng Tình nhìn thấy hai người xuất hiện thì lại biểu cảm có mấy phần khác biệt, thì ra hai lão giả này chính là Hỏa Lão và Xích lão.
- Hỏa Lão và Xích lão không phải đang ở thành Dương Châu sao? Vì sao lại xuất hiện ở Hoàng Thành?
Trong lòng Mộng Tình có mấy phần nghi hoặc, lẽ nào là Lâm Phong tới thành Dương Châu?
Bất quá lúc này ánh mắt Xích lão đã chuyển qua, vừa vặn cũng nhìn về phía Mộng Tình, cười nói:
- Cô bé, tên kia đâu mất rồi, không che chở ngươi mà lại để cho nhóm người khốn nạn này chạy tới cửa bắt nạt vậy.
Mộng Tình đương nhiên rõ là Xích lão đang nói tới ai, trong đôi mắt lạnh lùng như băng sơn của nàng lướt qua một tia cười nhạt, đương nhiên cũng chỉ lóe lên trong chốc lát, gật đầu với Xích lão.
Còn những người khác lại nghi hoặc, tên kia là chỉ ai?
- Xích lão, ngươi cũng không nên trách ta, thế nhưng đám gia hoả này chạy đến cửa bắt nạt thì cứ để bọn chúng ở lại đây luôn là được rồi.
Lúc này, giữa hư không, một đạo âm thanh mờ ảo từ đằng xa truyền đến mang theo vài phần lãnh ý.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía đó, chỉ thấy một vệt sáng từ đằng xa lướt tới, như phù quang lược ảnh, nhanh đến mức khó mà tin nổi.
- Là Lâm Phong, Lâm Phong trở về rồi!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy thân ảnh tuấn dật tuổi trẻ kia, là Lâm Phong trở về, hơn nữa còn cưỡi ở bên trên một con yêu thú uy phong lẫm liệt.
Chỉ thấy con yêu thú kia cả cực kỳ uy vũ, trong con ngươi khổng lồ tất cả đều là ánh sáng hung lệ, đôi cánh đỏ thẫm trên lưng vừa nhìn liền biết cực kỳ bất phàm.
Đại đa số người ở học viện Thiên Nhất đều từng gặp qua Lâm Phong, bọn họ cảm thấy Lâm Phong lúc này đang cưỡi trên người yêu thú có ánh mắt tựa hồ trở nên thâm thúy hơn, đường nét trên mặt cũng kiên nghị hơn mấy phần.
Mộng Tình nhìn thấy Lâm Phong, cũng nhìn thấy yêu thú hung lệ kia.
Biểu cảm của nàng mơ hồ có một tia cười xán lạn đang nở rộ, khiến vạn vật phảng phất như đều thất sắc.
Xem ra gia hỏa cần người khác chăm sóc khi xưa đã trở nên càng ngày càng mạnh, bắt đầu có thể bảo vệ nàng, ở trong lòng nàng kỳ thực vẫn chờ mong ngày đó đến, mà nàng cũng tin tưởng, ngày đó sẽ càng ngày càng gần, nàng nhìn Lâm Phong tiến bộ từng chút, trở nên mạnh mẽ, sớm muộn sẽ có một ngày hắn kiêu ngạo đứng trên cao nhìn xuống thế giới này.
- Lâm Phong quen biết hai lão giả này, hơn nữa tựa hồ còn rất thân!
Trong ánh mắt mọi người lướt qua thần sắc kinh ngạc, xem ra Lâm Phong cũng không phải một thân một mình như bọn họ tưởng tượng.
- Đúng, nếu bọn chúng đã đến rồi thì liền ở lại đây luôn đi.
Xích lão nhìn Lâm Phong trong hư không, trong ánh mắt tinh mang lấp loé, yêu thú này tựa hồ là hung thú thượng cổ Cùng Kỳ.
Một thời gian không gặp, Lâm Phong lại lột xác một lần nữa, gia hoả này thực sự tiến bộ quá nhanh, thiên phú khủng bố, xem ra Hỏa Lão lúc trước lôi kéo hắn cùng nhau đưa ra quyết định đó cũng không có sai.
- Lâm Phong, bọn chúng thật ngông cuồng.
Mọi người nghe được Mộng Tình và Xích lão ngươi một câu ta một câu thì có vẻ hơi kinh ngạc, không biết tự tin này của họ từ đâu mà tới.
Cho dù có thêm vào Hỏa Lão Xích lão và Lâm Phong bất quá cũng chỉ có bốn cường giả Huyền Vũ Cảnh, cộng thêm một con yêu thú là vật cưỡi của Lâm Phong.
Mà bên phía Vạn Thú Môn trừ Yến Bạch bị Mộng Tình giết chết tại chỗ, nhưng vẫn còn mười một cường giả Huyền Vũ Cảnh, trong đó có năm người đều đang cưỡi yêu thú, cũng tương đương với năm tên Huyền Vũ Cảnh.
Thực lực của hai bên vẫn không ngang nhau, bên phía Vạn Thú Môn tựa hồ chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Thật không biết các ngươi có tư cách gì ở đây càn rỡ.
Trưởng lão của Vạn Thú Môn mở miệng nói, nhìn chằm chằm Lâm Phong:
- Chúng ta còn đang lo không tìm được ngươi, không nghĩ tới ngươi vừa vặn đưa tới cửa, thực sự là muốn chết.
Lâm Phong tựa hồ không nghe thấy hắn nói gì, ánh mắt nhìn lướt qua đám người Vạn Thú Môn, thản nhiên nói:
- Mười một người, năm con yêu thú.
- Hả?
Người trưởng lão kia nhíu nhíu mày, Lâm Phong nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái mà trực tiếp bắt đầu đếm người và yêu thú của bọn họ.
- Ngày hôm nay, một người cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Câu nói này khiến sắc mặt trưởng lão của Vạn Thú Môn vô cùng khó coi, thật là một gia hỏa cuồng vọng, chỉ dựa vào mấy người cùng với một con yêu thú đó sao, đúng là thú vị.
- Lâm Phong, Vu Chân là chết như thế nào?
Trưởng lão của Vạn Thú Môn hỏi Lâm Phong, bây giờ có thể khẳng định Vu Chân đã chết, nhưng vấn đề là Vu Chân chết thế nào.
Bọn họ không tin là Lâm Phong có thể giết chết Vu Chân, bởi vì họ luôn luôn tin tưởng thực lực của Vu Chân.
- Ngớ ngẩn.
Lâm Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, tâm thần hơi động, ngay lập tức yêu thú Cùng Kỳ hóa thành bạch quang, trong nháy mắt biến mất ở tại chỗ, để lại trưởng lão của Vạn Thú Môn sắc mặt khó coi đứng nhìn không khí, con ngươi vô cùng dữ tợn.
Lâm Phong đạp lên yêu thú đi tới bên người Mộng Tình, nhìn thấy khóe mắt Mộng Tình lộ ra nụ cười nhợt nhạt, Lâm Phong lộ ra một tia nhu tình, nói:
- Những tên dám đến đối phó với nàng đều phải chết, ta sẽ không bỏ qua cho bất kì tên nào.
- Ta tin tưởng chàng.
Trong mắt Mộng Tình lộ ra ý cười xán lạn, Lâm Phong thật sự đã trở nên thành thục hơn, có đủ năng lực bảo vệ nàng.
Nắm chặt nắm đấm, tiếng vang răng rắc truyền ra, Lâm Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt trong chớp mắt hóa thành hắc ám, khí tức lộ ra trên người chỉ có lạnh lẽo.
Phàm là người của Vạn Thú Môn bị đôi mắt kia đảo qua đều không khỏi run rẩy dữ dội, ánh mắt Lâm Phong thật là đáng sợ khiến trái tim của bọn họ đều run rẩy.
- Hỏa Lão, Xích lão, áp trận giúp ta, không cho bọn chúng chạy trốn.
Trong miệng Lâm Phong phát ra một câu nói lạnh giá, Hỏa Lão và Xích lão đều hơi sững lại nhìn nhìn Lâm Phong, sau đó ở trong mắt bọn họ đều lóe lên ý cười.
Tên nhóc này rõ ràng đang chuẩn bị lấy sức của một người đối phó với tất cả cường giả của đối phương.
Lâm Phong giờ khắc này quá kiêu ngạo.
- Thật chờ mong, không biết thực lực của gia hoả này bây giờ mạnh bao nhiêu!
Ánh mắt Hỏa Lão cùng Xích lão lấp loé không yên, bọn họ hiểu rõ Lâm Phong tuy rằng cuồng vọng, nhưng nếu như hắn đã nói như vậy thì chứng minh rằng hắn có nắm chắc, nói cách khác, Lâm Phong có tự tin với việc mình có thể đối phó với mười một vị cường giả Huyền Vũ Cảnh và năm con huyền yêu.
- Được, Lâm Phong, chúng ta áp trận cho ngươi.
Xích lão đáp lại, thân thể ông ta phóng lên trời, trực tiếp đứng ở giữa hư không.
Hỏa Lão cũng chuyển động đi về một hướng khác trong hư không, hai người đang chuẩn bị chặn người của Vạn Thú Môn, không cho chúng chạy trốn.