Dịch: An Nhi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Lão còn gì để nói?
Đúng như lời Lâm Phong, hiện tại tính mạng lão nằm trong tay Lâm Phong, lão có thể nói gì được chứ.
- Nếu ta nguyện ý dùng bất kỳ điều kiện nào để trao đổi, ngươi có thể bỏ qua cho ta không?
Lão giả khẩn cầu Lâm Phong.
- Không! Người có thế mạnh nên ngươi vũ nhục ta, muốn làm thế nào thì làm thế đó, còn muốn ta chết. Bây giờ ta mạnh hơn ngươi, ngươi cho là ta sẽ để ngươi sống sao?
Tất cả mọi người đều đồng ý với lời Lâm Phong. Mới vừa rồi, lão già đối phó với Lâm Phong thế nào thì tất cả đều tận mắt nhìn thấy, ở trong Cửu Cung Khốn Long Đại trận, lão làm cho Lâm Phong không thể tìm được Mộng Tình.
Sau khi ra khỏi ảo cảnh, Lâm Phong đánh một trận với Xà Quỳnh, lúc Xà Quỳnh chiếm ưu thế thì lão bất kể, lúc Lâm Phong muốn giết Xà Quỳnh thì lão đột nhiên ngăn cản, còn tùy ý để Xà Quỳnh và Sở Triển Bằng liên thủ đối phó Lâm Phong. Sau đó lão còn muốn lấy mạng Lâm Phong. Vật đổi sao dời, hiện tại Lâm Phong nắm giữ tính mạng lão trong tay thì sao có thể bỏ qua cho lão được chứ? Đổi lại người nào cũng sẽ không.
Lão già thở dài, trong ánh mắt lộ ra mấy phần hối hận, nhưng trên đời cũng không có thuốc hối hận cho lão.
- Ta chỉ hận là đã quá coi thường một thiên tài đang còn quật khởi.
Lão già chậm rãi nhắm mắt:
- Cho ta thống khoái đi!
- Được!
Lâm Phong khẽ nâng tay lên, một ngọn lửa mang theo khí tức tịch diệt áp vào người lão già. Tình cảnh y hệt như Sở Kình lúc trước, chỉ trong chớp mắt lão già đã biến thành tro bụi.
Cườn giả cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm đã chết.
Trong lòng mọi người đều cảm thán, đây đã là cường giả thứ mấy chết đi dưới tay Lâm Phong rồi? Lăng Thiên, Xà Quỳnh, Sở Triển Bằng, Sở Kình và lão già này, tất cả đều bị Lâm Phong một tay giết chết.
Ngọn lửa đốt sạch thân thể lão già, đồng thời những dải lụa sặc sỡ kia cũng thu hồi, một chiếc nhẫn trữ vật ảm đạm rơi xuống.
Lâm Phong vẫy tay thu chiếc nhẫn trữ vật vào trong tay rồi cất đi.
Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng năm, hơn nữa còn có thân phận là người của hoàng thất, chắc hẳn là có chút của cải.
Làm xong những chuyện này, Lâm Phong nhìn về phía nữ nhân thần bí kia, trong mắt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu được vì sao đối phương phải giúp hắn, còn cảm giác quen thuộc kia là đến từ đâu?
- Giữa chúng ta có quan hệ gì sao?
Lâm Phong trầm mặc chốc lát rồi mở miệng hỏi. Trực giác nói cho Lâm Phong biết, hắn và nữ nhân thần bí có mối quan hệ gì đó.
Nghe được câu hỏi của Lâm Phong, thân thể nữ nhân thần bí chấn động rất khẽ.
Nàng có thể coi rẻ hết thảy, nàng có thể phất tay lấy mạng người khác. Nhưng nàng không cách nào giữ vững bình tĩnh trước mặt Lâm Phong, Lâm Phong tùy ý nói một câu cũng sẽ làm nàng chấn động. Nàng mấp máy môi muốn mở miệng nhưng rồi lại không biết nói thế nào.
Nàng là mẹ của hắn nhưng mà suốt mười tám năm qua lại chưa hề gặp mặt hắn một lần.
Lâm Phong đang đợi câu trả lời nhưng đối phương lại vẫn trầm mặc.
Một tiếng thở dài từ dưới bờ Tương Giang truyền lên, tiếng thở dài mang theo vài phần tang thương.
- Nó là vợ của Lâm Hải, ngươi nói xem hai người các ngươi có quan hệ thế nào?
Sau khi tiếng thở dài vang lên là một giọng nói truyền ra làm cho Lâm Phong kịch liệt chấn động.
Lâm Phong nhìn về người nói chuyện kia, người đó là gia chủ Nguyệt gia, Nguyệt Thanh Sơn!
- Vợ Lâm Hải, không lẽ cô là…
Đầu óc Lâm Phong có chút rối loạn, mới vừa rồi hắn còn suy đoán người này là chủ nhân Tương Tư Lâm, mà có vài lần, Đoàn Hân Diệp đã nói với hắn, chủ nhân Tương Tư Lâm chính là thiên kim của Nguyệt gia, thiên phú tuyệt luân, đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nữ Tuyết Nguyệt. Nhưng nàng ta lại quyết liệt với Nguyệt gia, cũng có nghĩa là nữ nhân thần bí trước mắt này rất có thể là người con gái ruột của Nguyệt Thanh Sơn.
Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt tràn ngập sự rung động, chậm rãi gật đầu, đưa tay lên đầu gỡ nón lá xuống, lộ ra dung nhan thật sự.
Mày lá liễu, mặt trái xoan, đôi mắt trong như nước mang theo vẻ hồng nhuận cùng với nhu tình. Trong đôi mắt tràn đầy nhu tình kia dường như còn có vô tận tang thương và tư niệm.
- Tuyệt sắc gia nhân!
Nhìn thấy nữ nhân vừa gỡ xuống khăn che mặt, tất cả đều ngỡ ngàng trước sắc đẹp của nàng, nữ nhân này nhìn không ra số tuổi, nhưng kể cả là dáng người hay dung nhan thì đều là hoàn mỹ vô khuyết, tất cả đều tạo nên một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
- Con vẫn không chút thay đổi nào!
Gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn bước lên không trung, nhìn dung nhan vừa lộ ra của Nguyệt Mộng Hà, trong mắt tràn ngập cảm xúc không nói lên lời.
Nguyệt Mộng Hà nhìn Nguyệt Thanh Sơn, ánh mắt rất phức tạp. Nếu năm đó, ông chịu đứng về phía nàng, đồng ý chuyện giữa nàng cùng Lâm Hải. Như vậy rất nhiều chuyện sau này cũng sẽ không phát sinh.
- Ông đã thay đổi rất nhiều, đầu đã bạc rồi.
Nguyệt Mộng Hà nói khẽ, không nhìn rõ cảm xúc lúc này của nàng.
- Đúng vậy, ta đã già rồi, có lẽ ngày nào đó liền nằm xuống đất, nhưng dù vậy, con vẫn không chịu gọi ta một tiếng cha sao!
Trong lòng Nguyệt Thanh Sơn không biết đang có cảm giác gì, đứa con gái ông thích nhất, nhưng lại là người xa cách ông nhất.
- Cha!
Rất nhiều người còn không biết thân phận Nguyệt Mộng Hà đều kịch liệt chấn động.
Nguyệt Thanh Sơn nói nữ nhân thần bí này gọi ông một tiếng cha, nữ nhân thần bí này là con gái của Nguyệt Thanh Sơn!
Nguyệt Mộng Hà, mười tám năm trước là đệ nhất mỹ nữ của Tuyết Nguyệt quốc!
Vô số người từng được nghe chuyện năm đó đều chấn động, hóa ra nữ nhân thần bí này là thiếu nữ thiên tài, là đệ nhất mỹ nữ Tuyết Nguyệt quốc mười tám năm trước.
Nghe được mấy lời của hai người thì Lâm Phong dường như là con trai của Nguyệt Mộng Hà, như vậy chẳng phải là hắn là ngoại tôn của Nguyệt Thanh Sơn sao?
Cửu Thiên Thương Long Vũ Hồn, vũ hồn huyết mạch Nguyệt gia, tất cả đều trở nên rõ ràng rồi.
Thì ra Lâm Phong thật sự có huyết mạch dòng chính của Nguyệt gia, vì hắn là ngoại tôn của gia chủ Nguyệt gia, Nguyệt Thanh Sơn.
- Cha?
Nguyệt Mộng Hà nhướng mày, giọng nói có mấy phần lạnh lùng:
- Ông cho là ông đã làm hết trách nhiệm của người cha sao?
Trong giọng điệu của Nguyệt Mộng Hà lộ ra vài phần oán hận trách cứ làm cho Nguyệt Thanh Sơn hơi sững sờ.
- Ta làm hết thảy không chỉ vì con mà còn vì Nguyệt gia!
Nguyệt Thanh Sơn lên giọng, hơi kích động vì lời nói của Nguyệt Mộng Hà.
- Ông vẫn tự cho là đúng, vẫn kiên trì ý nghĩ của ông, ông vì Nguyệt gia, còn vì ta cơ đấy!
Nguyệt Mộng Hà lộ ra nụ cười châm chọc, lạnh lùng nói:
- Đã vậy, ông còn lên đây, đứng trước mặt ta làm gì?
Nguyệt Thanh Sơn vẫn cho rằng mình làm đúng, mà Nguyệt Mộng Hà cũng kiên trì với suy nghĩ của mình. Hai người đều có tính cách như nhau, ai cũng không cho là mình sai, chướng ngại giữa họ là một bức tường thật dày.
Lâm Phong đứng một bên, tâm tình hắn thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Hắn đang nhớ lại câu chuyện mà Đoàn Hân Diệp đã kể cho hắn nghe. Mười tám năm trước, tứ đại thiên tài chấn động Tuyết Nguyệt quốc.
Ba nam tử trong đó đều thích đệ nhất mỹ nữ Tuyết Nguyệt quốc. Cuối cùng, mỹ nữ thì lựa chọn vị thiên tài vô danh khinh cuồng, Gia Cát Vô Tình lựa chọn buông tay mà vị thiên tài hoàng thất thì quyết đấu với vị thiên tài khinh cuồng, kết quả là thiên tài vô danh bị phong ấn, đồng thời bị trục xuất khỏi Hoàng thành.
Hoàng thành, phong ấn!
Lâm Phong kịch liệt chấn động, hắn đột nhiên nhớ lại, trên mi tâm của Lâm Hải từng có một Phong Ấn Môn hiện lên trong thoáng chốc rồi biến mất.
Thiên tài vô danh mười tám năm trước, thiên tài bị phong ấn kia là cha hắn. Lâm Phong chừa từng nghĩ tới, hết thảy nhân vật chính trong câu chuyện mười tám năm trước lại là cha mẹ hắn!