Dịch: An Nhi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: vipTruyenGG.com
Nhìn nữ nhân tuyệt mỹ trước mắt, Lâm Phong sinh ra cảm giác hơi mộng ảo, mỹ nhân nhìn thoáng qua không lớn hơn hắn bao nhiêu lại là mẹ của hắn!
Mỹ nữ đệ nhất Tuyết Nguyệt quốc, cái danh hiệu này tuyệt không phải là danh hảo.
Sau mười tám năm, Nguyệt Mộng Hà vẫn có phong thái tuyệt diễm đến thế, càng không phải nói mười tám năm trước.
Nguyệt Thanh Sơn thở dài, nhìn Nguyệt Mộng Hà mà không nói được gì. Sau đó ông lại nhìn Lâm Phong, như muốn nói điều gì đó mà không biết làm sao mở miệng. Rốt cục, Nguyệt Thanh Sơn không nói gì, trở lại chỗ của Nguyệt gia.
Nguyệt Mộng Hà không nhìn cha nàng, ánh mắt nàng chỉ nhìn Lâm Phong, cố gắng nặn ra mấy chữ:
- Tiểu Phong, mười tám năm qua khổ cho con rồi!
Lâm Phong há miệng rồi ngay lập tức ngậm lại. Tuy nói là xuyên qua nhưng hắn đã sớm dung hợp với linh hồn Lâm Phong trước kia, hắn chính là Lâm Phong, Lâm Phong chính là hắn.
Nhưng mà, trí nhớ thuộc về Lâm Phong kiếp trước vẫn không cách nào xóa đi. Vì vậy dù Lâm Phong hắn có cảm giác thân thiết rất mãnh liệt với Nguyệt Mộng Hà nhưng cũng hơi có cảm giác quái dị, nữ nhân xinh đẹp động lòng người này, vậy mà lại là mẹ của hắn.
Lâm Phong trầm mặc một lúc, hít sâu một hơi, Lâm Phong kiếp trước đã chết. Hắn cần gì phải cố chấp như vậy.
Hắn là Lâm Phong, trên thế giới này cũng chỉ có một Lâm Phong, vì mình mà sống, vì người mình yêu mà sống, là Lâm Phong với máu nhuộm giang hồ, trường kiếm thiên hạ, lòng có trời cao.
- Me.
Lâm Phong cười, nụ cười đặc biệt rạng rỡ. Một chữ rất đơn giản nhưng lại khiến Nguyệt Mộng Hà ngơ ngác một lúc lâu, ánh trăng soi rõ dung nhan tuyệt thế cùng với đôi mắt ngập nước của nàng.
Trong đôi mắt nàng tràn ngập lệ nóng, một chữ này nàng đã đợi được nghe mười tám năm rồi!
Không ai có thể biết được, trong mười tám năm qua nàng muốn chính tai nghe Lâm Phong gọi nàng một tiếng mẹ đến nhường nào, trong nội tâm nàng không lúc nào ước muốn. Rốt cuộc nàng đã được như nguyện.
Một tiếng mẹ của Lâm Phong hòa tan hết ủy khuất trong lòng nàng, những khổ đau mà nàng phải chịu suốt những năm qua đều đáng giá.
Nguyệt Mộng Hà khẽ bước tới trước, bàn tay ôn nhu của nàng nhẹ nhàng vuốt mặt Lâm Phong, đây là con nàng, thiên phú không kém nàng năm đó chút nào.
Lâm Phong thật sự làm cho nàng kiêu ngạo.
- Ta nói mà, con trai của ta sao có thể là phế vật!
Nguyệt Mộng Hà cười, nụ cười xinh đẹp mà rạng rỡ, hiển nhiên, mười tám năm qua, nàng vẫn luôn chú ý tới Lâm Phong, nàng cũng biết Lâm Phong từng bị coi là phế vật, nhưng bằng vào cố gắng của mình, Lâm Phong rốt cục đã có trở thành một cường giả, tỏa sáng rực rỡ trên dòng Tương Giang.
Nếu như Lâm Phong không có thiên phú và thực lực cường đại như bây giờ thì có lẽ Nguyệt Mộng Hà còn chưa thể gặp gỡ Lâm Phong.
Không có thực lực thì không có quyền nói chuyện, nếu Lâm Phong thật sự là phế vật, nàng tình nguyện để Lâm Phong làm một người bình thường mãi mãi, dù không thể làm cường giả một phương nhưng chí ít hắn cũng có thể sống một đời an tĩnh.
Điều này cũng là suy nghĩ của Lâm Hải, đó cũng là ước định giữa nàng với Lâm Hải.
Vì thế nên Lâm Hải chưa bao giờ bắt buộc Lâm Phong cái gì. Nhưng sau khi thiên phú Lâm Phong lộ ra làm cho Lâm Hải thay đổi suy nghĩ ban đầu, ông lựa chọn rời đi, để Lâm Phong tự mình xông pha, có thể lấy được thành tựu gì thì phải dựa vào chính bản thân Lâm Phong.
Sau này, Lâm Phong đi tới Hoàng thành, hơn nữa còn làm ra vài chuyện lớn, rất nhanh hắn đã nổi tiếng khắp Hoàng thành.
Lúc này, Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải mới ý thức được, Lâm Phong dường như đã bước lên một con đường không hề tầm thường, thậm chí là không hề kém hơn họ mười tám năm trước.
Nhưng cho dù là Lâm Phong làm gì thì bậc cha mẹ như bọn họ chỉ có thể âm thầm đứng sau ủng hộ. Cho đến hôm nay, Nguyệt Mộng Hà đã không thể lộ diện.
Rất nhiều người cho rằng con nàng không có thế lực, không có bối cảnh, có thể tùy ý khi dễ chèn ép, tất cả bọn chúng đều muốn giết Lâm Phong.
Nguyệt Mộng Hà sao có thể để chúng như nguyện. Nàng đã nói cho tất cả mọi người biết, Lâm Phong là con trai nàng, sau này sẽ không có bất cứ kẻ nào còn dám khi nhục Lâm Phong, khinh thường Lâm Phong không có thế lực, không có bối cảnh.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Mộng Hà nhìn xuống phía dưới, ánh mắt vô cùng rét lạnh, lạnh lùng nói:
- Không phải có rất nhiều người nói con ta đáng chết sao, còn ai muốn con ta chết thì đứng ra đi.
Mới vừa rồi, Độc Cô gia, Vạn Thú môn, Hạo Nguyệt Tông, Lạc Hà tông đều nói Lâm Phong đáng chết, nhưng hiện giờ thấy ánh mắt rét lạnh của Nguyệt Mộng Hà thì tất cả đều đồng loạt ngậm miệng.
Không có ai dám đứng ra bởi vì không ai biết được, thiên tài danh chấn Tuyết Nguyệt quốc mười tám năm trước bây giờ đã có tu vi kinh khủng thế nào rồi.
Có lẽ Nguyệt Mộng Hà hôm nay đã vượt qua Nguyệt Thanh Sơn, gia chủ Nguyệt gia rồi.
Võ đạo luôn là sóng sau đè sóng trước, tiền bối vĩnh viễn sẽ bị hậu bối có thiên phú mạnh hơn vượt qua.
Khóe miệng Nguyệt Mộng Hà lộ ra một tia cười lạnh, nàng quát lớn:
- Một đám phế vật, muốn làm nhưng không có gan. Sau này nếu kẻ nào còn dám hãm hại con ta, Nguyệt Mộng Hà ta sẽ diệt kẻ đó!
Vừa nói xong, một luồng uy áp thâm trầm từ người Nguyệt Mộng Hà lan tỏa trong thiên địa khiến cho nhiều người không thở nổi.
- Uy áp thật khủng bố!
Tất cả mọi người trên bờ Tương Giang đều không dám cử động, nhất là người có cừu oán với Lâm Phong. Nguyệt Mộng Hà quá mạnh mẽ, chỉ với sức uy áp đã đủ nói cho bọn họ biết, thực lực của nàng mạnh cỡ nào.
Hơn nữa, mọi người đều biết, nếu thật sự đắc tội Nguyệt Mộng Hà, như vậy cũng tương đương đắc tội luôn cả Gia Cát Vô Tình!
Thêm nữa, nếu như Nguyệt Mộng Hà thật sự có chuyện thì Nguyệt gia chắc chắn sẽ ra tay.
Nguyệt Mộng Hà hừ lạnh, gằn từng chữ:
- Hừ! Cái gọi là thiên tài tự hội thật sự không còn chút ý nghĩa gì rồi, đa số những người ở đây đều là loại hèn hạ không quan tâm tới nguyên tắc, ta thấy sau này cũng không cần tiếp tục tiến hành loại tụ hội như vậy nữa. Không lâu sau thì người của đế quốc sẽ tới, đến lúc đó, ta tin tưởng bọn họ có cách nhìn của mình.
Dứt lời, Nguyệt Mộng Hà nhìn về phía Lâm Phong rồi nói:
- Tiểu Phong, cái thiên tài tụ hội này đã không đáng để ở lại nữa, chúng ta đi thôi!
- Vâng!
Lâm Phong gật đầu, sau đó Nguyệt Mộng Hà và Lâm Phong đều đi về bên người Mộng Tình.
Nguyệt Mộng Hà đánh giá Mộng Tình, cười tủm tỉm đầy thâm ý.
Nguyệt Mộng Hà, mỹ nữ đệ nhất Tuyết Nguyệt quốc mười tám năm trước, cho tới hôm nay nhan sắc của nàng vẫn còn chấn động lòng người như trước. Mộng Tình là nữ nhân của Lâm Phong, nét đẹp của nàng thánh khiết cao quý tựa như tiên tử giáng trần, hai người đứng chung một chỗ khiến cho thiên địa dường như trở nên ảm đạm hơn.
Hai vị mỹ nhân tuyệt mỹ này không hề cạnh tranh nhan sắc với, Mộng Tình là nữ nhân của Lâm Phong tức là con dâu Nguyệt Mộng Hà, Nguyệt Mộng Hà sao lại tranh giành gì với Mộng Tình được.
Lâm Phong thấy Nguyệt Mộng Hà đang đánh giá Mộng Tình thì hơi hồi hộp, nếu như ở kiếp trước thì có thể nói là chính là con dâu ra mắt mẹ chồng.
Không chỉ có Lâm Phong, ngay cả Mộng Tình cũng cảm thấy khẩn trương, nàng vậy mà lại khẽ cúi đầu, dường như có mấy phần xấu hổ.
- Nguyệt Mộng Hà, Mộng Tình, trong tên của hai ta đều có một chữ Mộng!
Nguyệt Mộng Hà nhìn Mộng Tình, khen ngợi:
- Con trai ta thật là tinh mắt!
- Ách…
Lâm Phong sửng sốt, Nguyệt Mộng Hà không ngờ lại trêu chọc như vậy làm cho hắn chỉ biết im lặng cười khổ.
Mộng Tình vẫn còn cúi thấp đầu, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, Nguyệt Mộng Hà là mẹ Lâm Phong, ấn tượng của mẹ chồng về nàng dâu là vô cùng quan trọng, bởi vậy nên Mộng Tình không dám hành động sơ suất, lỡ tạo ấn tượng xấu thì hỏng.