Dịch: Muỗi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Tám người, tứ đại đế quốc, kể cả nước phụ thuộc tổng cộng cũng chỉ có tám vị tuyệt đỉnh thiên tài, phân biệt thế lực từng đế quốc có hai người.
- Xem ra nếu muốn tranh được trước tám chỗ này thật sự là rất khó.
Thanh niên thiên tài còn lại của đế quốc Long Sơn nói thầm trong lòng, tứ đại đế quốc quả nhiên là tụ tập lắm thiên tài, nổi danh cùng với Quân Mạc Tích có tới bảy người, nói cách khác, tám chỗ này về cơ bản đã sớm bị bao hết, bọn hắn muốn tranh thì cũng chỉ tranh được đệ cửu thậm chí là thứ tự thấp hơn.
Đương nhiên cũng có người hào khí trong lòng vẫn không giảm, luôn tin tưởng chắc chắn mình sẽ có cơ hội, nhất là những người còn lại họ còn chưa từng nhìn thấy, không ai biết tu vi của bọn hắn rốt cuộc lợi hại như nào, chỉ bằng lời nói của một bên thì không thể nói lên điều gì.
- Chúng ta đi xuống trước đi.
Người của Ngọc Lan đế quốc nhàn nhạt nói một tiếng, lập tức cưỡi yêu thú đi về phía trước, đám người Ngọc Lan đế quốc còn lại cũng nhao nhao đáp xuống mặt đất.
Nhược Lam Sơn thấy vậy thì nói:
- Chúng ta cũng xuống thôi.
Đám người Long Sơn đế quốc cũng nhao nhao đáp xuống quảng trường rộng lớn.
Phía chung quanh quảng trường rộng lớn đã có rất nhiều người ở đây, khi nhìn thấy những người này vừa hạ xuống lập tức có rất nhiều người hô lên.
- Thiên Mệnh.
Một âm thanh cuồn cuộn truyền tới, Nguyệt Thiên Mệnh quay đầu thấy ở phía xa Nguyệt Thanh Sơn khẽ gật đầu với hắn, mười năm Tuyết Vực tỷ thí một lần, Nguyệt gia gia chủ Nguyệt Thanh Sơn tự mình đến Mê thành trợ uy cho cháu mình.
- Vu Thanh, ta ở đây.
Một tiếng quát cơ hồ vang lên đồng thời khiến Vu Thanh cũng nhìn về một phía, lập tức hắn nhìn thấy một hàng người tấp nập, bóng dáng của Vạn Thú môn, do tông chủ Vạn Thú môn Đằng Vu Yêu tự mình dẫn đội.
Vu Thanh trở thành thành viên của Tuyết Vực tỷ thí, một loại vinh quang đối với bọn họ, bọn họ nguyện ngàn dặm xa xôi chạy đến Tuyết Vực tỷ thí chỉ vì khi chiến đấu trên võ đài Vu Thanh sẽ có khoảnh khắc huy hoàng ngắn ngủi.
Nếu như Vu Thanh có thể lấy được danh bài tốt thì bọn họ đương nhiên sẽ càng vui hơn nữa.
- Vũ Cầm, Vũ Kiếm.
Chủ nhân Vũ gia Vũ Lưu Thủy cũng mang theo một vài người của Vũ gia tới, Vũ gia có tới tận hai người đến tham gia Tuyết Vực tỷ thí, việc đáng kiêu ngạo như vậy há có thể không tới Tuyết Vực Mê thành một lần.
- Đã có không ít người đến rồi.
Từng âm thanh đều lọt vào tai Lâm Phong, hắn nhìn ra được những người dân Tuyết Nguyệt quốc đều rất tích cực, người Tuyết Nguyệt quốc muốn đến nơi này có lẽ đã hao tốn không ít tinh lực.
Trừ người Tuyết Nguyệt quốc, một số người thuộc thế lực Long Sơn đế quốc đang ở dưới đài hò hét, bọn họ đã phải xuất phát sớm từ rất nhiều ngày mới có thể tới được Mê thành.
- Được rồi, bây giờ mọi người có thể đi tự do tham quan, nơi đây là chủ chiến đài Tuyết Vực tỷ thí, chư vị không được đi xa, chờ đến lúc Hắc Vũ đế quốc và Thương Thiên đế quốc đến thì Tuyết Vực tỷ thí sẽ chính thức được bắt đầu.
Nhược Lam Sơn nhìn các thanh niên trước mắt, nhắc nhở.
- Đã đến Mê thành rồi, tất cả đều phải hành động cẩn thận, chú ý an toàn, ở nơi này ngoài chính bản thân ra thì không ai có thể bảo vệ được các ngươi nữa đâu.
- Được.
- Rõ.
Đám người nhao nhao gật đầu, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, từng người một đi về phía đám người mình quen.
Nguyệt Thiên Mệnh đi tới bên cạnh Nguyệt Thanh Sơn, chỉ thấy lúc này Nguyệt Thanh Sơn mang vẻ mặt nghi hoặc, hỏi Nguyệt Thiên Mệnh.
- Thiên Mệnh, vì sao ta không nhìn thấy hắn?
Nguyệt Thiên Mệnh đương nhiên biết rõ "hắn" trong miệng Nguyệt Thanh Sơn là ai, đó chính là Lâm Phong, cháu ngoại của Nguyệt Thanh Sơn nhưng quan hệ của hai người đã không còn được như xưa nữa.
Nguyệt Thanh Sơn hy vọng Nguyệt Thiên Mệnh sẽ nghiêm túc và quang minh chính đại mà đánh bại Lâm Phong để chứng minh rằng ánh mắt của ông là đúng, chứng minh cho Nguyệt Mộng Hà nhìn thấy.
- Ông nội, hắn đã mất tích rồi.
Nguyệt Thiên Mệnh nhàn nhạt đáp lại một tiếng khiến Nguyệt Thanh Sơn sững sờ.
- Mất tích?
Nguyệt Thanh Sơn kinh hô lên, Lâm Phong mất tích rồi?
- Đúng, có lẽ là do đắc tội quá nhiều người nên khi ở Thiên Long thành hắn đã mất tích, sau một đêm thì không còn ai thấy hắn xuất hiện nữa.
Nguyệt Thiên Mệnh chậm rãi mở miệng.
- Theo suy đoán của ta thì đoán chừng hắn đã lành ít dữ nhiều.
- Lành ít dữ nhiều?
Sắc mặt Nguyệt Thanh Sơn cứng ngắc, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác vắng vẻ, trống rỗng.
Lâm Phong mất tích, hắn chết rồi sao?
Nếu như Nguyệt Mộng Hà biết tin này sẽ thương tâm muốn chết.
Cảm giác của Nguyệt Thanh Sơn lúc này phải dùng câu như mất sổ gạo để hình dung, cảm xúc này không làm sao biến mất được.
- Ha ha, chết rồi là tốt, chết rồi là tốt.
Ngay khi Nguyệt Thanh Sơn đang buồn vô cớ thì cách đó không xa truyền tới tiếng cười ngông cuồng, đó là tiếng cười lớn của môn chủ Vạn Thú môn Đằng Vu Yêu, khi biết được tin Lâm Phong mất tích thì hắn rất mừng rỡ.
Lâm Phong giết chết nhiều người của Vạn Thú môn, suýt nữa hại hắn mất hết tinh nhuệ của Vạn Thú môn, hôm nay Lâm Phong mất tích, tốt nhất là nên chết đi cho rồi.
- Đây là kết cục của việc hung hăng càn quấy.
Gia chủ Vũ gia Vũ Lưu Thủy hùa theo, theo như lời của Vũ Cầm và Vũ Kiếm, hắn cũng biết được tin Lâm Phong mất tích đúng là do Vũ Cầm và Vũ Kiếm sắp xếp, có thể nói đây là một màn ám sát được bày kế rất chú tâm, rất thành công, hôm nay cái u ác tính kia đã bị bọn hắn đâm chết rồi nên Vũ Lưu Thủy vô cùng vui vẻ.
Gia hỏa Lâm Phong kia nếu còn sống thì đúng là một mối uy hiếp lớn đối với Vũ gia bọn họ, rất nguy hiểm, hắn ta chết đi là tốt nhất.
Bọn họ làm sao biết được, người mà bọn họ trăm phương ngàn kế muốn giết chết, hơn nữa còn cho rằng đã bị giết chết thì giờ phút này lại đang nắm tay một cô bé, sắc mặt hắn vàng vọt nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười, đang đứng ở ngay tại đây, đang quan sát tình huống chung quanh xem thế nào.
Phản ứng của đám người Vũ gia và Vạn Thú môn đều được Lâm Phong nhìn rõ, bọn họ hy vọng hắn chết, hơn nữa tất cả còn cho rằng hắn đã chết đây này.
Đáng tiếc đã khiến bọn họ thất vọng rồi, Lâm Phong vẫn đang sống rất tốt, không có một chút vấn đề, Lâm Phong tin chắc hắn sẽ cho những người này một niềm vui mừng thật lớn.
- Người ở Hoàng thành dường như còn chưa thấy đâu?
Lâm Phong mỉm cười ánh mắt lưu chuyển nhìn đám người chung quanh, tựa như còn thiếu khuyết tung tích người của Hoàng thành.
Đoàn Vô Đạo đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, còn có Đoàn Vô Nhai, Lâm Phong vẫn luôn không tin Đoạn Vô Nhai sẽ không chú ý đến Tuyết Vực tỷ thí.