Người dịch: Sunshine
Biên: Cẩu ca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
- Làm sao có khả năng, sao có thể như vậy được?
Người gia tộc Thái Thúc đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, rất khó hiểu. Vừa nãy bọn họ đã tìm kiếm lục lọi khắp nơi trong đại điện nhưng không hề thấy bóng dáng ba người Lâm Phong đâu cả. Ấy vậy mà giờ phút này Lâm Phong lại công khai đi ra từ trong cung điện, thậm chí hắn đi tới bên cạnh tiểu thư mà không ai chú ý tới.
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi Lâm Phong đã đặt chủy thủ lên yết hầu thiếu nữ, chủy thủ lạnh giá đến thấu xương.
Thân thể thiếu nữ cứng đờ, chủy thủ lộ ra hàn ý khiến cho nội tâm nàng bắt đầu run rẩy, lần đầu tiên cái chết cận kề đến như vậy, thậm chí là nàng vẫn còn đang ở trong địa bàn rộng lớn của gia tộc Thái Thúc.
- Thả người ra.
Một tiếng gầm đáng sợ rung động bên tai Lâm Phong nhưng ánh mắt Lâm Phong còn đáng sợ hơn, cứng rắn hơn thế, chủy thủ hơi xẹt qua yết hầu thiếu nữ lưu lại một dấu vết mờ mờ, máu tươi tràn ra khiến những cường giả kia chấn động.
- Các ngươi có thể nói lớn hơn nữa nhưng ta không thể bảo đảm tay của ta sẽ không di chuyển đâu nhé.
Trong lời nói Lâm phong mang theo hàn ý lãnh khốc mãnh liệt.
Sắc mặt mỗi cường giả gia tộc Thái Thúc đều rất khó coi, nhìn vết máu nơi yết hầu của thiếu nữ.
Hắn thật sự dám động thủ.
- Ngươi biết mình đang làm gì không?
Một tên cường giả nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt vô cùng thâm thúy, dường như muốn đe dọa hắn.
Vẻ mặt Lâm Phong vẫn bình tĩnh.
- Ngươi nên rõ điều này, nếu như ta có ý định đi thì đã sớm rời khỏi nơi này rồi nhưng ta không đi mà lựa chọn ở lại, ngươi nói xem, ta sẽ không biết mình đang làm gì sao?
Lâm Phong bình tĩnh nói làm cho đối phương chợt nhận ra, không sai, Lâm Phong muốn đi thì đã đi từ lâu rồi, thậm chí vừa nãy hắn còn đi một cách đường đường chính chính mà vẫn không có ai phát hiện ra, nhưng hắn lại chủ động bắt tiểu thư của bọn họ.
- Các ngươi truy sát ta, nếu như ta rời đi thì chỉ có thể thoát thân trong chốc lát thôi, đã như vậy, tại sao ta lại không chủ động xuất kích đây?
Khóe miệng Lâm Phong hơi cong lên làm lộ ra độ cong tà dị với nụ cười bất kham, khuôn mặt hắn trở nên vàng như nghệ, thoạt nhìn rất đáng sợ.
- Còn nữa, ta muốn nói cho các ngươi biết, không phải các ngươi có thế lực mạnh mẽ là có thể muốn làm gì thì làm, tùy ý cướp đi tính mệnh người khác, một ngày nào đó, ngươi sẽ bị người khác bắt được, hiện tại đang là như thế.
Lâm Phong dứt lời, tay trái khẽ nhúc nhích, đánh ra một chưởng vào lưng thiếu nữ.
- A...
Một tiếng thét chói tai phun ra từ miệng thiếu nữ, sức mạnh đáng sợ tàn phá bừa bãi trong cơ thể nàng, phá hủy toàn bộ kinh mạch, trong nháy mắt, tu vi của nàng bị phế sạch, cả người dần trở nên suy yếu, mà sắc mặt của nàng cũng trở nên trắng xám, tái nhợt.
- Ngươi, ngươi dám...
Từng tiếng gầm thét khủng bố vang lên rung động hư không, chỉ thấy Lâm Phong đưa thiếu nữ cùng bay lên, chủy thủ trong tay lần thứ hai giật giật khiến máu tươi đỏ sẫm dính trên chủy thủ khiến những người đang muốn manh động lập tức dừng động tác, tuy sắc mặt bọn họ khó coi đến cực điểm, cả người tản ra sát ý mãnh liệt nhưng mảy may không có người dám ra tay.
Lâm Phong chỉ cần vừa động tay là có thể lấy được mạng của thiếu nữ.
Trên mặt hồng y nữ tử cũng không còn tâm ý càn rỡ kiêu căng nữa, giờ khắc này nàng mới ý thức được Lâm Phong thật sự có thể sẽ giết nàng.
Hiện tại, tu vi của nàng đã bị Lâm Phong phế bỏ, trước đây nàng chưa từng nghĩ tới trong Tuyết Vực Mê thành lại có người dám động tới mình thậm chí còn có thể hủy tu vi của nàng, chuyện này quả thật là chuyện không thể nhưng bây giờ nó lại thật sự xảy ra. Thanh niên này quả thật hơi có chút bệnh, tâm vô cùng lãnh khốc chấp nhất, tình nguyện liều lĩnh nguy hiểm to lớn ở lại nơi này cũng phải khiến nàng trả giá đắt cho những gì đã làm.
- Ta sẽ dẫn người đi, nếu ta phát hiện có người đi theo ta thì ta sẽ chặt một ngón tay của cô ta.
Lâm Phong lạnh lùng nói, lập tức tiêu sái xoay người, thân thể lấp loé phiêu đãng rời đi.
Người gia tộc Thái Thúc không dám làm loạn, nhìn chằm chằm vào bóng người Lâm Phong rời đi, dù muốn ra tay nhưng bọn họ lại cảm thấy bước chân như nặng hơn nghìn cân.
Tiểu thư đã bị phế đi tu vi, nếu như lại bị chém đứt ngón tay nữa, trách nhiệm này bọn họ không gánh nổi.
- Đi thôi, về thông báo cho thiếu gia.
Một người ra lệnh, lập tức đoàn người dồn dập rời đi, với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong chốc lát nơi này đã không còn một ai.
Đoàn người nhìn vào những bóng người rời đi đó, trong lòng vô cùng chấn động, thanh niên sắc mặt vàng như nghệ quá lớn mật, hắn vậy mà dám phế bỏ tu vi thiên kim gia tộc Thái Thúc...
Ý thức của Lâm Phong bao phủ xung quanh, khi đã xác định không có ai theo dõi thì miệng hắn lộ ra một nụ cười.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Phong nhìn thấy hai bóng người ở xa xa, liền chạy nhanh về hướng đó, hai người này chính là Vân Phi Dương và Tiêu Nhã đã rời đi từ trước.
Vân Phi Dương nhìn thấy Lâm Phong dẫn thiếu nữ gia tộc Thái Thúc đến thì sửng sốt một chút, lập tức cười khổ, gia hoả này thật có đủ can đảm, rõ ràng có thể ung dung rời đi nhưng hắn lại không làm như vậy, dám bắt cóc thiếu nữ lại đây.
- Khó trách người khác đều không nhận ra ngươi, ngươi mang mặt nạ khiến họ không nhìn ra ngươi đang giả bộ, mặt nạ quá mức chân thật, ngay cả biểu cảm cũng có thể biểu lộ ra, hoàn toàn là giả nhưng lại vô cùng chân thực.
Vân Phi Dương đem mặt nạ da người trả lại cho Lâm Phong, vừa nãy chính là Lâm Phong cho y và Tiêu Nhã mỗi người một tấm mặt nạ da người để bọn họ có thể hòa vào dòng người bình yên ra khỏi đại điện, cũng ước định phải ở lại nơi này chờ hắn quay lại.
- Nếu cũng đã cho ngươi rồi thì không cần trả lại ta nữa.
Lâm Phong cười nói, Vân Phi Dương mang đến cho hắn cảm giác không tệ, hơn nữa còn đã giúp hắn mấy lần, có thể trở thành bằng hữu, nếu không thì hắn cũng sẽ không an tâm giao Tiêu Nhã cho hắn.
- Nếu như vậy, ta cũng không khách khí nữa.
Vân Phi Dương cất mặt nạ đi, vật này nói không chừng ngày nào đó còn có thể phát huy tác dụng.
- Đúng rồi, người kia ngươi định xử lý như thế nào?
Vân Phi Dương chỉ chỉ vào thiếu nữ gia tộc Thái Thúc, nhìn Lâm Phong hỏi.
- Không biết.
Lâm Phong lắc lắc đầu:
- Giữ nàng lại bên người, chí ít có thể sinh ra uy hiếp với những người kia.
- Vậy ngươi cũng bị trói buộc, ngươi đi tới đâu đều sẽ không an tâm.
Vân Phi Dương cho ý kiến:
- Hơn nữa, nếu là người bị mất tích, ngươi không cảm thấy lực uy hiếp sẽ càng hữu hiệu hơn sao?
- Ưm...
Hồng y nữ tử nghe được lời nói của Vân Phi Dương liền lùi lại một bước, hiển nhiên là nghe hiểu rõ ràng ý tứ của Vân Phi Dương.
Lâm Phong hơi nhíu mày, có một tia chần chờ.
- Ngươi không giết người, người khác sẽ giết ngươi, bọn chúng sẽ không hiểu ý nghĩa từ nương tay đâu.
Vân Phi Dương bước đến trước người thiếu nữ, đánh xuống một chưởng lên người đối phương, trong khoảnh khắc, thiếu nữ mang theo một khuôn mặt tuyệt vọng sau đó chậm rãi nằm xuống.
Nàng đã từng cho rằng, khoảng cách tử vong đối nàng xa xôi đến nhường nào, đặc biệt là ở trong Mê thành.
- Phốc!
Một luồng hỏa diễm bốc lên thiêu đốt thân thể thiếu nữ, đốt sạch không còn lại chút gì.
Vân Phi Dương đi tới trước mặt Lâm Phong, nhìn vào mắt hắn nói:
- Trái tim của ngươi còn chưa đủ ngạnh.
Dứt lời, Vân Phi Dương chậm rãi xoay người, bước chân dần về nơi xa:
- Sống ở thế giới võ đạo, rất nhiều lúc đều là thân bất do kỷ, người ta không chỉ muốn giết ngươi mà còn muốn giết ta, giết cả muội muội ngươi, nếu ngươi thấy người kia chỉ là một thiếu nữ chưa thành thục mà lòng dạ mềm yếu, đến khi giết ngươi, nàng ta chắc chắn sẽ không nhíu mày dù chỉ một lần, để bảo vệ mình càng tốt hơn thì ngươi nhất định phải tâm như bàn thạch, cứng rắn không thể phá vỡ.
- Vân Phi Dương!
Trong con ngươi Lâm Phong, bóng dáng của Vân Phi Dương ngày càng rõ ràng, y không còn che giấu vẻ lạnh lùng trước mặt Lâm Phong, đang nói cho hắn biết, y là một người như thế nào.
- Tiểu Nhã, chúng ta đi.
Lâm Phong nắm tay Tiêu Nhã, thân hình lấp lóe đuổi theo Vân Phi Dương, cho dù Vân Phi Dương là người như thế nào nhưng ít ra không có ác ý đối với hắn, vẫn muốn kết giao bằng hữu với hắn.