Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 597 - Chủy Thủ Lạnh Lẽo

Chủy Thủ Lạnh Lẽo Chủy Thủ Lạnh Lẽo viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Cẩu ca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

Thân thể Lâm Phong nhanh như một cơn lốc lao đến, ở trên không trung hắn vẫn còn có thời gian ngửa đầu rót rượu Phần Nguyên vào trong miệng, kích thích sức mạnh chân nguyên khiến cho Lâm Phong phảng phất như càng đánh càng mạnh.

Thiếu nữ cả kinh, yêu thú bên dưới rống to một tiếng, đưa thiếu nữ bay đi thật nhanh.

- Đứng lại cho ta.

Lâm Phong gầm lên, lại lần nữa phun ra một ngụm rượu, hỏa diễm bay về phía yêu thú trên bầu trời.

- Tiểu thư, nhảy xuống đi.

Một tiếng hét kinh ngạc thốt lên, hỏa diễm đột nhiên ầm ầm lan tỏa trong không trung, cô gái kia rõ ràng cảm nhận được một luồng khí tức nóng rực đến kinh khủng đang lan tràn dưới người nàng, trong lòng bỗng nhiên cả kinh mang theo tâm ý khủng hoảng xoay người nhảy xuống khỏi lưng yêu thú.

- Tiểu thư, tới đây.

Một con yêu thú khác bay ngang qua bên người thiếu nữ đón được nàng, thiếu nữ ổn định lại thân thể liền phát hiện con yêu thú ban nãy mình vừa cưỡi đang tắm trong hỏa diễm, kêu to thê thảm.

- Nguy hiểm thật.

Vừa nãy chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng đã bị Lâm Phong giết chết rồi.

Thiếu nữ dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại, ở địa bàn gia tộc Thái Thúc mà cũng có kẻ dám giết người, nhưng hình như nàng chưa nghĩ tới, nàng đã muốn mạng của người khác, họ còn sợ gì nữa mà không giết nàng?

- Ngươi đưa ta trở về, triệu tập nhiều người lợi hại hơn tới đây giết hắn, nhất định phải giết được hắn.

Yêu thú không ngừng bay cao lên không trung, không dám để cho Lâm Phong tới gần thiếu nữ, mà lúc này thiếu nữ cũng đã phản ứng lại, âm trầm ra lệnh, Huyền Vũ Cảnh tầng năm, tầng sáu không giết được Lâm Phong vậy thì để Huyền Vũ Cảnh tầng bảy đến, vẫn không được thì điều động cả cường giả Huyền Vũ Cảnh, Lâm Phong thậm chí ngay cả nàng cũng dám giết nên hắn nhất định phải chết, phải khiến hắn chết không có chỗ chôn.

- Những người khác ở lại ngăn cản hắn cho ta.

Thiếu nữ quát lên thật chói tai, lập tức yêu thú dưới thân bay đi về nơi xa, ánh mắt những người khác cứng đờ, bọn họ không được phép đi, mặc dù thiếu nữ đã thoát thân đi tìm viện binh nhưng bọn họ vẫn không được phép rời đi mà phải ở đây ngăn cản Lâm Phong bỏ chạy.

Bọn họ chỉ có thể tuân mệnh.

- Nữ nhân đáng thương.

Lâm Phong nhìn hồng y nữ tư rời đi thì trào phúng một câu, không coi trọng mạng sống của người khác rồi có lẽ có một ngày khi tính mạng của nàng ở trong tay người khác cũng sẽ không có ai coi trọng mạng của nàng.

Trong không trung, yêu thú xoay tròn xung quanh Lâm Phong, thiếu nữ đã hạ lệnh bắt bọn họ ngăn cản Lâm Phong, bọn họ sẽ không được phép đi.

Lâm Phong nắm tay Tiêu Nhã, quay về phía Vân Phi Dương nói:

- Chúng ta đi thôi.

Thiếu nữ này hiển nhiên không phải người bình thường, ai biết nàng ta sẽ dẫn tới nhân vật lợi hại cỡ nào, ở lại chỗ này hiển nhiên không phải lựa chọn khôn ngoan, Lâm Phong vẫn chưa bị kích động đến mức độ không còn đầu óc.

Vân Phi Dương gật gật đầu, cũng lập tức cất bước đi theo Lâm Phong, thân thể loé lên chạy nhanh về nơi xa.

- Các ngươi chạy đi đâu?

Có người quát lên đuổi theo truy kích Lâm Phong.

- Muốn chết sao?

Một tiếng gầm lớn truyền ra, người kia chỉ thấy thân thể Lâm Phong đột nhiên di chuyển nhanh như gió, nhanh đến mức khó mà tin nổi khiến người truy kích kia muốn ngừng lại cũng không thể, trong nháy mắt hai người liền va vào nhau.

- Ầm ầm.

Một tiếng động lớn truyền ra, mọi người liền nhìn thấy người xông tới giết Lâm Phong trong nháy mắt tắm trong ánh lửa, chết trong biển hỏa diễm.

Mà giờ khắc này Lâm Phong xoay người lại, chỉ chừa cho người ta một cái bóng lưng.

- Kẻ nào không sợ chết thì tới đi.

Giọng nói của Lâm Phong đạm mạc truyền ra rất xa khiến cho những người còn lại kia sững sờ, nhìn nhau một chút, bọn họ phảng phất đều nhìn thấy ý trong mắt đối phương, lập tức đều điều động yêu thú bay về trên không.

Nếu nói trực tiếp mặc kệ Lâm Phong và rời khỏi nơi này thì hiển nhiên là điều không thể, chỉ có thể bám theo Lâm Phong ở trên cao, đợi thiếu nữ dẫn cường giả tới tìm bọn họ.

- Thực sự là điếc không sợ súng.

Lâm Phong kéo tay Tiêu Nhã chạy đi, Vân Phi Dương tựa như cũng hiểu ý Lâm Phong, đồng thời chạy vội theo Lâm Phong với tốc độ cực kỳ nhanh.

Chỉ chốc lát sau, ba người đã đi vào một đại điện rộng lớn hiện đang rất đông người, xem xét những người kia đi như nào và lần theo họ.

Những người trong không trung vẫn luôn khóa chặt Vân Phi Dương và Lâm Phong, nhìn thấy bọn họ bước vào đại điện, lập tức có người nói:

- Bao vây tất cả lối ra.

Dứt lời, từng người từng người lấp lóe bay lên trong không trung, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bốn cửa ra của đại điện rộng mênh mông, mấy người Lâm Phong đừng mong có thể thoát khỏi bọn họ.

Cung điện này cũng là một toà giao dịch đại điện, ở đây có thể dùng nguyên thạch để mua vật phẩm nên số người đổ về đây là rất lớn.

Lúc này người ở ngoài đại điện nhìn thấy đám yêu thú đang bay xung quang trong không trung thì đều ngừng lại, những người này là người của gia tộc Thái Thúc.

Không biết là ai lại có lá gan lớn như vậy, ngay cả người gia tộc Thái Thúc cũng dám chọc vào, thật đúng là chán sống.

Rất nhiều người đều dừng lại bên ngoài đại điện để xem náo nhiệt, lại có người dám ở địa bàn gia tộc Thái Thúc trêu chọc thế lực bá chủ này.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người vẫn không nhìn thấy những người trong không trung có động tĩnh gì.

Lúc này, ở nơi xa xa trong không trung, một nhóm người với uy thế khủng bố, toàn bộ đều cưỡi yêu thú lợi hại bay tới, mà người ngồi trên lưng yêu thú lại càng mang theo khí tức khủng bố, đều là người có thực lực mạnh mẽ.

- Rốt cuộc là ai mà khiến cho gia tộc Thái Thúc phải điều động cả cường giả cấp bậc khách khanh tới như vậy.

Nhìn thấy màu sắc quần áo của những người, tất cả đều hoảng hốt. Cường giả cấp bậc khách khanh gia tộc Thái Thúc, tu vi chí ít phải là tầng bảy Huyền Vũ Cảnh, ngay cả cường giả khủng bố như vậy đều đã phát động rồi, càng khiến mọi người thêm hiếu kỳ, đến cùng là ai điếc không sợ súng như thế?

- Người ở đâu?

Cô gái lạnh lẽo hỏi một người.

- Hắn đã vào đại điện rồi, thuộc hạ đã bao vây lối ra, hắn chưa hề đi ra.

Người kia đáp lại, thiếu nữ khẽ gật đầu, sát ý nồng nặc.

- Niêm phong lối ra , những người khác theo ta đi vào bắt người.

Thiếu nữ đi xuống cùng cường giả cấp bậc khách khanh trong gia tộc, có những người này bảo vệ, nàng không tin Lâm Phong có thể làm được chuyện ra quá lớn mật.

Bốn tên cường giả Huyền Vũ Cảnh tầng bảy mang theo một tên có biết mặt Lâm Phong niêm phong lối ra , những người khác đều bước vào đại điện, tất cả mọi người đều dồn dập lùi về sau, ở khu vực rộng lớn này, có ai không biết người gia tộc Thái Thúc là không thể trêu chọc, đặc biệt là thiên kim tiểu thư gia tộc Thái Thúc, từ nhỏ nàng đã được phụ thân và huynh trưởng sủng nịnh, cực kỳ bá đạo, ai dám trêu chọc nàng người đó chính là muốn chết.

Qua một thời gian, thiếu nữ dẫn người từ bên trong đi ra, vẻ mặt lạnh lùng.

- Ngươi nói hắn đi vào bên trong, các ngươi đã bao vây lối ra ?

Người kia nghe được câu hỏi của thiếu nữ thì tựa hồ ý thức được đã có chuyện gì không xảy ra.

- Đúng, những người khác cũng có thể làm chứng, hắn xác thực đã đi vào trong và chưa hề đi ra.

Người kia nơm nớp lo sợ trả lời, trên trán đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh.

- Tốt lắm, ngươi đi vào tìm người đi, không tìm được, hậu quả tự ngươi biết.

Thiếu nữ đáp lại một tiếng khiến cho sắc mặt người kia tái mét, đi vào trong đại điện.

Lại qua một hồi lâu, người kia đi ra, sắc mặt khó coi đến cực hạn, ba người Lâm Phong phảng phất như đã biến mất không còn tăm hơi, hắn đã cho người lật tung mọi ngóc ngách trong đại điện rồi nhưng vẫn không có thấy người đâu.

- Tiểu thư, chúng ta bây giờ hẳn là nên phong tỏa nơi này lại.

Người kia kiến nghị, chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng nhìn hắn:

- Ngươi cảm thấy người còn có khả năng vẫn ở nơi này sao?

Trong mắt loé ra một vệt sát ý, tay của thiếu nữ hơi giơ lên, khiến tên thuộc hạ phát lạnh, sợ hãi mà run rẩy.

Bên cạnh có hai tên cường giả khách khanh cũng đi tới bên cạnh thiếu nữ nhìn chằm chằm vào người thất trách kia.

- Có cái gì không thể đây!

Ngay lúc này, bên cạnh thiếu nữ đột nhiên vang lên một giọng nói, giọng nói quen thuộc này khiến cho sắc mặt mọi người đều đại biến.

Nhưng đã quá muộn, người này đã đi tới bên cạnh thiếu nữ chỉ trong gang tấc mà không một ai chú ý.

Một cây chủy thủ xuất hiện trên cổ thiếu nữ, chủy thủ phát ra ánh sáng vô cùng lạnh giá, rung động lòng người.

Người ấy ngẩng đầu lên để cho mọi người có thể thấy rõ khuôn mặt của hắn, không phải Lâm Phong thì còn có thể là ai!

Bình Luận (0)
Comment