Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 600 - Bán Đứng

Bán Đứng Bán Đứng viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Cẩu ca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

- Chư vị có đề nghị gì không?

Quân Mạc Tích vừa dứt lời thì lập tức hỏi.

Rất nhiều người đều trầm mặc một lúc, sau đó ở nơi của Thiên Phong quốc có một vị trung niên ra hiệu, mở miệng nói:

- Ta có một đề nghị.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào người này, là Vạn Tượng Tông, người của Thiên Phong quốc, người này nhìn về phía Quân Mạc Tích:

- Điện hạ, nếu vòng thi đấu thứ nhất là cuộc chiến sát phạt như vậy số lượng người chết sẽ không nhất định, chỉ cần đủ số người chết thì vòng thứ nhất cũng sẽ kết thúc, thế lực của tứ đại đế quốc không thể tránh khỏi tổn thất, nếu như vậy sao chúng ta không chủ động lựa chọn người phải chết.

Nghe được ý của người này, tất mọi người đều hít một hơi, lựa chọn người phải chết? Người này, thật ác độc.

- Ngươi cho rằng, có người sẽ tự nguyện chọn cái chết sao?

Trong lời nói của Quân Mạc Tích lộ ra một tia không vui, lựa chọn người phải chết, chẳng lẽ có ai nên phải chết sao?

Những người này đều đến từ Long Sơn đế quốc, là người mà Quân Mạc Tích đích thân đưa đến, để ai chết thì y đều không dễ chịu.

- Chuyện này làm sao có thể tùy cho bọn họ tuyển chọn, nếu buộc cần phải có người chết thì những người yếu hơn nên là người chết, vì dù sao sau hai vòng đầu tiên họ cũng không có tác dụng gì lớn, như vậy sao không dành cơ hội đó cho những người mạnh hơn.

Người tên Vạn Tượng Tông kia chậm rãi nói:

- Vì lẽ đó ta kiến nghị, chúng ta có tất cả ba mươi sáu người sẽ chọn ra hai mươi vị mạnh hơn trong đó hoặc là chọn một nhóm người kết thành một đồng minh, nếu như gặp những người khác cho dù là người của mình cũng giết, đào thải những người yếu hơn, cứ như vậy những người mạnh hơn có thể ở lại đến hết vòng một.

- Nếu không thì với thực lực như bọn họ, khi gặp phải cường giả thì sẽ sau lưng chúng ta, như vậy giữ họ lại về sau có ích lợi gì, không bằng chỉ định để họ chết từ sớm đi.

Tay của tên Vạn Tượng Tông chỉ về phía mấy người, những người này có tu vi thấp, trong đó bao gồm cả Lâm Phong.

Sắc mặt những người bị chỉ trong nháy mắt đều trở nên khó coi, tên này vậy mà lại nói bọn họ đáng chết, nên giết sớm.

- Ngươi dựa vào cái gì mà nói chúng ta nên bị chết sớm mà không phải người của Thiên Phong quốc các ngươi đi chết trước.

Có người đáp trả, bị đối phương miệt thị như vậy có ai có thể dễ chịu.

- Nếu như ngươi không phục thì chỉ cần đấu một trận là có thể hiểu, điều này rất đơn giản.

Người Vạn Tượng Tông ngạo nghễ nói, lên tiếng sỉ nhục người vừa lên tiếng.

- Ta nghe nói người của Thiên Phong quốc từng đi tới Tuyết Nguyệt nhưng cuối cùng bởi vì cuồng ngạo tự đại nên hầu như toàn bộ đều chết ở Tuyết Nguyệt quốc, ngay cả hoàng tử cũng đều bị giết, không nghĩ tới một số người lại còn không biết thu liễm một chút, thật là buồn cười.

Lâm Phong nhàn nhạt nói, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt trong suốt, miệng nở nụ cười yếu ớt, tựa hồ như đang nói một chuyện rất nhỏ không đáng kể đến.

- To gan, một phế vật như ngươi có quyền nói ở đây sao?

Vị trung niên kia lớn tiếng quát Lâm Phong.

- Ta vẫn chưa nói hết, Thiên Phong quốc các người sau khi trải qua chuyện lần trước ở Tuyết Nguyệt quốc nên lần này đến đây dẫn theo thật nhiều cường giả tới đây, là lo lắng thiên tài các ngươi quá yếu hay là lo lần thứ hai bị người khác giết chết?

Lời nói của Lâm Phong rất đúng mực, rất bình tĩnh nhưng lại khiến sắc mặt từng người từng người của Thiên Phong quốc đều trở nên khó coi.

- Người này ngay từ vòng thứ nhất nên giết chết luôn đi, ai gặp hắn đều không cần lưu tình.

Đôi mắt của thái sư Thiên Phong quốc vẫn đóng chặt, nhàn nhạt tuyên bố, không có một chút tình cảm nào.

- Đúng, vòng thứ nhất liền giết, ai gặp hắn liền trực tiếp giết.

Người tên Vạn Tượng Tông gật đầu, Thiên Phong quốc đều muốn Lâm Phong chết.

Thiên Phong Thất Sứ đồng loạt gật đầu, giết hắn là việc tất nhiên.

Lâm Phong như không nghe thấy tuyên bố của đối phương, trên mặt vẫn mang theo nụ cười yếu ớt như trước, ân oán của hắn và Thiên Phong quốc không cần nhiều lời, nếu như có cơ hội gặp người của Thiên Phong quốc thì hắn nhất định sẽ giết.

- Được rồi.

Quân Mạc Tích quát lớn:

- Lần này ta triệu tập chư vị đến đây là hy vọng chư vị có thể trong lúc tranh cướp lợi ích của cá nhân đồng thời đoàn kết đối ngoại chứ không phải xuống tay với người của mình, ta đã nói đến nước này rồi cụ thể phải làm như thế nào thì mọi người phải tự hiểu mà nhìn lại bản thân mình. Lời đề nghị vừa nãy không cần tiếp tục nói nữa, cho dù thực lực của ngươi tạm thời có mạnh hơn người khác nhưng cũng chưa chắc có thể trụ lại lâu hơn đâu.

- Tất cả giải tán đi.

Quân Mạc Tích phất phất tay, có vẻ không vui.

- Chúng ta đi.

Người của Thiên Phong quốc rời đi, tựa hồ cũng rất không vui.

Nhưng mà vào đúng lúc này, một luồng uy thế từ giữa bầu trời xuất hiện, chỉ thấy bát phương tám hướng trong không trung đâu đâu cũng có bóng dáng của yêu thú, mà những võ tu trên lưng yêu thú đều nhìn chung quanh phía dưới như đang tìm kiếm ai đó.

- Hả?

Tất cả kinh ngạc, chung quanh khắp nơi đều là yêu thú, hơn nữa võ tu trên lưng yêu thú vô cùng lợi hại, Tuyết Vực Mê thành đã xảy ra chuyện lớn gì ư!

Mấy con yêu thú lao tới bên này như một cơn lốc di động, hai người Lâm Phong và Vân Phi Dương liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một tia nghi hoặc, đã xảy ra chuyện gì sao?

Những người này hẳn là cùng một nhóm với hồng y nữ tử, sao bọn họ lại phát động nhiều cường giả đến đây tìm kiếm như vậy?

Đầu Vân Phi Dương và Lâm Phong hơi cúi xuống một chút, đều yên tĩnh đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

- Có từng thấy mấy người này hay không?

Trong hư không truyền đến một giọng nói lạnh lùng, lập tức mọi người nhìn thấy ba bức tranh, mỗi bức tranh vẽ một người, hai vị thanh niên và một cô gái.

Tuy rằng tranh vẽ không quá giống nhưng mọi người chỉ cần nhìn một chút là nhận ra, ba người này không phải là Vân Phi Dương, Lâm Phong và cô bé đi theo Lâm Phong đây sao?

- Chưa từng thấy.

Đường U U trầm mặc, lập tức lắc đầu.

Những người này hiển nhiên "lai giả bất thiện", tốt nhất là không để lộ ra ba người Lâm Phong ở đây.

- Ừ.

Người kia gật gật đầu, yêu thú đang định bay lên không trung.

- Chờ đã.

Ngay lúc này, cái tên Vạn Tượng Tông kia mở miệng gọi đối phương lại, khóe miệng mang theo một nụ cười gằn.

- Chuyện gì?

Người ngồi trên lưng yêu thú quay đầu lại.

Trung niên khẽ cười một tiếng, trả lời:

- Ta đã từng nhìn thấy ba người này.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, nhất thời khiến cho không khí xung quanh âm trầm hẳn, những người ở đây đương nhiên cũng đã từng thấy, hơn nữa ba người họ vẫn còn đang ở đây.

Trong lòng Lâm Phong và Vân Phi Dương đều căng thẳng, trong mắt lóe lên một ánh sáng sắc lạnh, rất hiển nhiên cái tên trung niên Vạn Tượng Tông chuẩn bị bán bọn họ đi.

- Mấy người các ngươi muốn tự mình đi ra hay là muốn ta tới bắt?

Tên trung niên Vạn Tượng Tông nhàn nhạt phun ra một câu, nhất thời ánh mắt toàn bộ gia tộc Thái Thúc đều ngưng lại, quét mắt một lượt qua đám người phía dưới, tự đi ra? Như vậy không phải là ba người này cũng đang có mặt ở đây sao?

- Ngươi rất tốt.

Lâm Phong đáp lại, lập tức hắn và Vân Phi Dương đều ngẩng đầu lên, nếu đã tránh không được thì chỉ có thể chọn cách đối mặt.

Nhìn thấy Lâm Phong và Vân Phi Dương, tâm thần đám người trong hư không nhất thời căng thẳng, kêu to thành tiếng, yêu thú bay múa điên cuồng, tất cả đều tụ tập lại đây.

- Xem ra Lâm Phong và Vân Phi Dương đã đắc tội với nhân vật lớn rồi!

Trong lòng mọi người đều đoán được một chút, thế lực này hiển nhiên là một thế lực mạnh mẽ, có thể đuổi bắt Lâm Phong trong Mê thành rộng lớn này.

Một luồng uy thế khủng bố lan tràn trong hư không, Lâm Phong nhìn những người của gia tộc Thái Thúc sau đó lạnh giọng hỏi:

- Các ngươi không lo lắng cho an nguy của tiểu thư các ngươi sao?

Những người đó khi nghe được lời của Lâm Phong thì đều cười gằn, trong mắt lập tức xuất hiện khí tức lạnh lẽo như băng.

- Ngay cả tiểu thư gia tộc Thái Thúc cũng dám giết, các ngươi nhất định sẽ phải hối hận cả đời.

Chỉ nghe thấy một người trong đó nói như vậy khiến cho trong lòng Lâm Phong và Vân Phi Dương đều giật mình, bọn họ biết rồi?

- Gia tộc Thái Thúc.

Quân Mạc Tích sững sờ, Lâm Phong và Vân Phi Dương lúc này thực sự là gặp rắc rối rồi, vậy mà lại giết tiểu thư gia tộc Thái Thúc.

Nghe lời Lâm Phong nói có vẻ như còn muốn che giấu chuyện đó, nhưng đáng tiếc, hắn còn chưa biết cường giả Huyền Vũ Cảnh có thể dùng hồn phách ngưng tụ thành Hồn Châu, nó liên kết với sinh mệnh, chỉ cần Hồn Châu bị vỡ có nghĩa là người đó sẽ chết, những người quan trọng trong gia tộc hoặc thế lực lớn khi bước vào Huyền Vũ cảnh đều tạo ra Hồn Châu để lỡ có chuyện xảy ra thì những người còn lại lập tức biết .

Gia tộc Thái Thúc rất mạnh mẽ, nên hiển nhiên khi bọn họ phát hiện tiểu thư Hồn Châu vỡ vụn là biết đã bị Lâm Phong và Vân Phi Dương giết.

Đắc tội với gia tộc Thái Thúc, tựa hồ rất không ổn a.

Hơn nữa, những người của gia tộc Thái Thúc cũng không có lập tức động thủ, chỉ bao vây Lâm Phong lại như đang chờ cường giả trong gia tộc đến.

Bình Luận (0)
Comment