Người dịch: Sunshine
Biên:
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Trên đỉnh tám tòa núi có bảy người đã đứng ở toà núi của riêng mình, đây là những người được cho rằng mạnh nhất, chỉ có Quân Mạc Tích là chưa đến.
Giữa hư không, lần lượt từng bóng người bay về bên này, bọn họ vốn định đứng trên đỉnh tám toà núi chính nhưng khi nhìn thấy bảy người kia thì con mắt của bọn họ đều hơi ngưng lại, trong nháy mắt liền từ bỏ ý định này, đạp bước trên không đi tới mấy trụ đá xung quanh Đọa Thiên sơn mạch.
Lúc này, ở ngoài sơn mạch có một nhóm người đang bay tới, đó chính là đám người Long Sơn đế quốc.
Đạp bước trên không nhìn Đọa Thiên sơn mạch này, ở phía bên ngoài là tám toà núi chính cao vút đến tận mây xanh, sau đó là từng toà từng toà núi nhỏ.
Những ngọn núi này lại giống như trụ đá chống trời, xếp thành một vòng tròn, mỗi một trụ đều đứng vững ở kia cực kỳ đồ sộ, giống như khoảng cách giữa những trụ đá phong này chính là vách núi vạn trượng.
Nhưng ở giữa những trụ đá phong lại là một bình địa với diện tích cực kỳ mênh mông rộng lớn, tựa như một ngọn núi cung điện để không, lộ ra khí tức thần bí, Đọa Thiên sơn mạch tuy rằng rất nổi danh trong Mê Thành nhưng cho dù là người của Mê Thành cũng hầu như chưa có ai đặt chân đến đất bằng bên trong cung điện của Đọa Thiên sơn mạch, nơi này tồn tại giống như một ẩn số, có thể, người của Thần cung đã từng đặt chân tới nhưng bản thân Thần Cung ở Tuyết Vực mê thành đã là một câu đố.
- Thật là một sơn mạch rộng lớn.
Lâm Phong ở trên hư không quan sát sơn mạch, quá đồ sộ, tựa như là một thế giới khác.
Ngẩng đầu nhìn lại, trên bầu trời, ở trên đỉnh của tám toà núi có bảy người đang quan sát bọn họ, Lâm Phong nhìn về phía Quân Mạc Tích bên cạnh, nói:
- Vẫn còn một ngọn núi, giống như nó để dành cho ngươi.
Quân Mạc Tích đương nhiên cũng nhìn thấy toà núi chính kia nhưng hắn lại lắc lắc đầu:
- Chúng ta tùy ý chọn một trụ trên ngọn núi là được rồi.
Dứt lời, Quân Mạc Tích bước lên trước một bước, bước lên một toà trụ đá phong.
Lâm Phong nở nụ cười, kéo tay Tiêu Nhã cũng sải bước tới ngọn núi kia, sau đó Vân Phi Dương, Kiếm Thần, Đường U U và Thanh Mộng Tâm đều đuổi tới.
Rồi đến những người khác, người của Thiên Phong quốc cũng bước tới một ngọn núi, những người khác cũng từng người sải bước tới những trụ đá phong, nếu đã đến Đọa Thiên sơn mạch thì cũng không cần thiết phải chỉnh tề như vậy, ngược lại dưới cái nhìn của bọn họ, bọn họ tuy rằng cùng thuộc về thế lực của Long Sơn đế quốc nhưng bọn họ lại chỉ vì bản thân mình.
Người không vì mình, trời tru đất diệt, thi đấu Tuyết Vực đối với bọn họ mà nói đó là cơ hội, những người khác đều là chướng ngại vật ngăn cản bọn họ có được kỳ ngộ, mặc dù là người của Long Sơn đế quốc thì cũng đều là kẻ thù của bọn họ chứ không phải bằng hữu, có thể khi gặp nhau ở thi đấu Tuyết Vực sẽ phải giết chóc lẫn nhau.
Người đến Đọa Thiên sơn mạch càng ngày càng nhiều, tuy rằng ngày mai mới diễn ra thi đấu Tuyết Vực nhưng hôm nay mọi người đã tới gần như đông đủ bởi vì thời khắc này mọi người ngóng trông đã lâu, mặc dù trong đám người tham gia thi đấu Tuyết Vực không có chính bọn hắn, nhưng chỉ quan sát thôi cũng đã đủ khiến người ta kích động rồi.
- Tiếp tục như vậy thì có lẽ chín chín tám mươi mốt trụ đá cũng đều bị mọi người chiếm hết thôi, khi đó những người khác chỉ sợ cũng sẽ đến dưới vách núi để quan sát.
Mọi người nhìn thấy đám người không ngừng chiếm giữ trụ đá phong nói nhỏ một tiếng, quá nhiều người, chỉ ngắn ngủi chưa tới một canh giờ mà đã có mấy ngàn người tới Đọa Thiên sơn mạch này chiếm giữ từng tòa từng tòa trụ đá phong, hơn nữa mấy người này có chút bá đạo lợi hại, mỗi người chiếm cứ một toà trụ đá phong, không để cho người khác đặt chân tới.
Còn bảy tòa núi chính cao đến tận trời kia thì căn bản không có ai dám đi tranh, mặc dù có một toà núi chính trống không ở kia, nhưng không người nào dám lên đó, ai biết sau khi lên rồi về sau sẽ có hậu quả gì.
- Khi đó sợ là lại muốn lên tranh chấp, bên dưới vách núi căn bản cũng không nhìn được rõ.
Quân Mạc Tích khẽ lắc đầu, chỉ cần là nơi có người thì không tránh được tranh đấu, huống hồ bây giờ tình huống lại như thế.
- Cút ngay, các ngươi có tư cách gì mà ở đây.
Quân Mạc Tích vừa dứt lời thì trên một tòa trụ đá cách bọn hắn không xa vang lên tiếng người quát mắng.
Ánh mắt mọi người chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía trụ đá phong kia, con ngươi không khỏi hơi ngưng lại vậy mà lại là người quen, người Vũ gia của Tuyết Nguyệt quốc.
Vũ Cầm và Vũ Kiếm cũng đã có mặt ở đó tới tham gia thi đấu Tuyết Vực.
- Chư vị đều có chung mục đích mà tới xem thi đấu Tuyết Vực như vậy cần gì phải tranh cướp, cùng nhau quan sát chẳng phải là tốt hơn sao.
Sắc mặt mấy người khi bị quát lớn cũng không đẹp đẽ gì nhưng lại có người rất nhẫn nại, chậm rãi nói.
- Hừ, các ngươi đến để xem thi đấu Tuyết Vực còn hai người Vũ gia ta tới để tham gia thi đấu Tuyết Vực, có thể so sánh với nhau sao, cút cho ta.
Bước chân Vũ Lưu Thủy hướng về trước một bước, cực kỳ bá đạo, một luồng khí tức mạnh mẽ phóng về phía người kia.
- Tham gia thi đấu Tuyết Vực?
Ánh mắt những người đó hơi ngưng lại, liếc mắt nhìn hai người thanh niên trong đám người Vũ gia, quả nhiên thực lực của hai tên thanh niên này tựa hồ cũng rất mạnh, tất cả mọi người dần dần di chuyển rời khỏi trụ đá phong.
Trong mắt Vũ Lưu Thủy lộ ra vẻ đắc ý, có thể mang theo hai vị thiên tài trong gia tộc tới tham gia thi đấu Tuyết Vực, đây là niềm vinh diệu đến cỡ nào.
- Vũ Kiếm, Vũ Cầm, tuy rằng lần này có rất nhiều người có thực lực cũng rất mạnh tham gia thi đấu Tuyết Vực nhưng hai người các ngươi chỉ cần sát cách nhau, đồng thời đối địch, ở vòng đầu tiên nên cố gắng biết điều một chút thì sẽ không có vấn đề gì, vòng thứ hai cũng cố gắng hết sức, vòng thứ ba có thể đứng ở trên sàn kia thì đã là điều kiêu ngạo rồi, đợi khi chúng ta về Tuyết Nguyệt quốc, ngoài Thái tử Đoàn Đạo ra thì thiên hạ sẽ là của các ngươi.
Lời Vũ Lưu Thủy ý vị sâu xa, quay về nói với hai vị hậu bối trong gia tộc, Vũ Cầm cùng Vũ Kiếm đều nhất loạt gật đầu, bọn họ cũng ý thức được thực lực của mình khi tham gia thi đấu Tuyết Vực thật sự không tính là gì so với chúng thiên tài nhưng bọn họ có hai người, chỉ cần cẩn thận biết điều một chút thì sẽ không có chuyện gì, hy vọng có thể gặp được kỳ ngộ ở vòng đầu tiên.
- Ngươi cũng quá coi trọng hai người bọn họ đi, thiên hạ của bọn họ sao, chuyện cười.
Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, chỉ thấy Đằng Vu Yêu và Vu Thanh đều đồng thời bước đến toà trụ đá phong ở đằng kia, cười gằn nhìn mấy người Vũ gia.
- Các ngươi đừng quên, Vu Thanh đứng thứ ba trong tám đại công tử của Tuyết Nguyệt, Vũ Cầm và Vũ Kiếm, mới chỉ một người thứ năm và một người ở cuối cùng mà thôi.
- Hừ, cái xếp hạng kia từ lâu đã không nói lên điều gì rồi, để sau khi thi đấu Tuyết Vực rồi lại xem ai như nào.
Vũ Lưu Thủy hừ lạnh một tiếng.
- Thiên Mệnh, nếu như gặp bọn họ thì con có niềm tin tất thắng hay không?
Một giọng nói truyền đến từ phía sau bọn họ khiến cho con ngươi Vũ Lưu Thủy và Đằng Vu Yêu hơi ngưng lại, xoay người nhìn về phía Nguyệt Thanh Sơn đang đi tới, ánh mắt lộ ra thần sắc lạnh lùng, Nguyệt Thanh Sơn này cũng rất hung hăng.
Nguyệt Thiên Mệnh quét mắt nhìn huynh đệ Vũ gia một chút, nhàn nhạt gật gật đầu:
- Nếu như ta gặp bọn họ thì bọn họ sẽ không có một chút cơ hội nào.
- Nói khoác không biết ngượng.
Vu Thanh hừ lạnh một tiếng, cả người lộ ra một luồng thú tính cuồng dã.
- Vốn dĩ đối thủ của ta là Lâm Phong nhưng đáng tiếc hắn đã mất tích, còn các ngươi ta chưa bao giờ để ở trong mắt.
Nguyệt Thiên Mệnh lạnh nhạt nói một tiếng khiến cho Lâm Phong đứng ở một bên trong lòng cũng rùng mình, mất tích? Hắn sẽ không để cho Nguyệt Thiên Mệnh thất vọng và hắn cũng sẽ không để cho Nguyệt Thanh Sơn thất vọng.
Nếu như Nguyệt Thanh Sơn nhìn thấy ngoại tôn của hắn chiến thắng tôn tử của hắn thì không biết sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?
Lúc trước, Nguyệt Thanh Sơn còn muốn Nguyệt Thiên Mệnh tranh Hân Diệp với hắn.
Lần thi đấu Tuyết Vực này, nếu như gặp phải người của Tuyết Nguyệt quốc thì những người của Tuyết Nguyệt này đều sẽ bị hắn dẫm đạp dưới chân, mục tiêu của hắn không phải là thiên tài Tuyết Nguyệt mà là thiên tài mạnh mẽ nhất trong những đế quốc đó.
Hắn đã từng hứa hẹn với Đoàn Nhai, mục tiêu của lần thi đấu Tuyết Vực này sẽ có chiếc ghế vị trí thứ chín.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phong, ánh mắt người ở bên trụ đá phong chuyển qua nhìn về phía Lâm Phong bên này.
- Nhìn cái gì vậy, phế vật không biết tự lượng sức mình, có thể sống để tham gia thi đấu Tuyết Vực, mạng ngươi cũng thật lớn.
Ánh mắt Vũ Kiếm sắc lạnh như kiếm, miệng phun ra một câu sắc bén, xếp hạng của Vũ Thanh và Nguyệt Thiên Mệnh đều đứng trước hắn khiến cho hắn rất khó chịu, vừa vặn nhìn thấy Lâm Phong hắn liền nói để phát tiết nỗi bực tức, khó chịu trong lòng.
- Mạng của ngươi, có thể sẽ không lớn như vậy.
Lâm Phong cười gằn, rồi không có tiếp tục nhìn Vũ Kiếm nữa khiến cho ánh mắt Vũ Kiếm ngưng lại, sát ý thiểm không, Lâm Phong này thực sự là điếc không sợ súng.
- Hà tất phải tranh luận cùng người như thế, hôm nay tốt nhất hãy nghỉ ngơi một chút ở trụ đá phong này, bồi dưỡng tinh thần thật tốt, một ngày rất nhanh thôi sẽ trở thành quá khứ.
Vân Phi Dương nở nụ cười nhạt, lập tức khoanh chân ngồi trên trụ đá phong, nhắm mắt dưỡng thần.
- Có lẽ nên như vậy.
Lâm Phong khẽ gật đầu sau đó cũng ngồi khoanh chân, tiến vào trạng thái nhập định, không nghe, không nói, tâm tĩnh lặng như mặt nước.