Người dịch: Sunshine
Biên:
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Sáng sớm, từ phía chân trời hiện lên một vệt cá trắng, Đọa Thiên sơn mạch, không gian vắng lặng dần dần trở nên ồn ào, náo nhiệt, ầm ĩ.
Lúc này, toàn bộ Đọa Thiên sơn mạch mênh mông đâu đâu cũng đều là người.
Tám toà đỉnh núi chính có bảy người đang đứng ở đó, tuy rằng chỉ bình tĩnh đứng ở đó nhưng lại khiến cho người ta không nhịn được muốn ngưỡng mộ, người chân chính mạnh mẽ thì từ khí chất đã có thể khiến người khác khuất phục.
Mà ở tám mươi mốt toà trụ đá phong giờ khắc này cũng đông tấp nập, người thì khoanh chân ngồi ở đó, người thì đứng ngạo nghễ trên trụ đá phong.
Đương nhiên, ngoài tám toà đỉnh núi chính cùng với tám mươi mốt toà trụ đá phong thì bên hông ngọn núi chính và trụ đá phong sơn mạch toàn bộ cũng đều là người, nhìn xa một chút thì tất cả đều chỉ như con kiến, quá nhiều người khiến người ta liếc mắt qua đã có cảm giác tê cả da đầu.
Đám người kia đứng từ ngọn núi đầu tiên thẳng một đường xuống mãi đến tận dưới đát ngọn núi, từ nơi vách núi đến trên đất bằng, nhưng dù vậy, mọi người vẫn không chịu chia sẻ với nhau, đi chiếm giữ núi nhỏ cho riêng mình, như vậy tầm nhìn có thể rõ hơn một chút, thấy rõ một nơi bao la ở giữa dãy núi Đọa Thiên, tất cả mọi người đều đã biết, nơi đó chính là vũ đài thi đấu Tuyết Vực vòng đầu tiên.
Lúc này tại một toà trụ đá phong, con ngươi Lâm Phong chậm rãi mở ra, hít sâu rồi lại thở ra mấy hơi khiến cho cả người đều vui sướng, mới mẻ.
Ngẩng đầu lên, Lâm Phong liếc mắt nhìn về phía chân trời, trời đã sáng rồi, bắt đầu một ngày mới, thi đấu Tuyết Vực rốt cục cũng sắp bắt đầu rồi.
Trên mặt mấy người Quân Mạc Tích, Đường U U, Thanh Mộng Tâm và Vân Phi Dương cũng lộ ra một tia hưng phấn, bọn họ chờ đợi ngày này rất lâu rồi, thi đấu Tuyết Vực, thời khắc bọn họ tranh đấu thực lực và vinh quang rốt cục cũng tới rồi.
Trên toà trụ đá phong chỉ có đám người bọn họ, ai dám cướp trụ đá phong với Quân Mạc Tích chứ, tám toà núi chính vẫn còn một toà núi chính cao nhất không ai ngồi kia nhưng cũng không người nào dám đi lên chiếm giữ.
Ánh nắng ban mai làm cho mọi thứ tăng thêm vài phần mát mẻ, tất cả mọi người nhìn sắc trời, bọn họ chờ đợi thi đấu Tuyết Vực, chờ cuộc chiến giữa mười ba nước với nhau đã lâu, giờ đây rốt cục cũng đã đến rồi.
Nhưng vào lúc này, giữa hư không, một cơn lốc rít gào quét qua trong không gian.
Âm thanh ầm ầm truyền ra, chỉ thấy ở phương hướng trung tâm Đọa Thiên sơn mạch, nơi mênh mông rộng lớn đột nhiên xuất hiện một bóng người đứng ở đó.
Thân ảnh ấy là một ông lão, cả người như tuyết, thậm chí ngay cả tóc cũng màu trắng như tuyết, cực kỳ trắng khiến người ta liếc mắt nhìn liền không thể quên.
Người này đứng ở hư không, ánh mắt nhìn quét qua một lượt đám người ở Đọa Thiên sơn mạch, người này khiến cho mọi người ở đây có cảm giác khi lão nhân này vừa nhìn bọn họ thì ánh mắt của hắn dù chỉ dừng trên người một người nhưng lại như đang nhìn tất cả mọi người.
Một ánh mắt đã đủ cho tất cả mọi người đều cảm nhận được.
- Người của Thần Cung.
Người bản thổ của Mê thành nhìn thấy người này, ngay lập tức đoán được, lão giả cả người như tuyết này tất nhiên là cường giả của Thần Cung.
Hơn nữa, trong tứ đại đế quốc cũng có nhiều người biết rõ một số tin tức, người này là cường giả Thần Cung.
- Lời đầu tiên ta sẽ tự giới thiệu một chút, ta chính là sứ giả của Thần Cung, Tuyết Vô Thường, thi đấu Tuyết Vực vòng thứ nhất sẽ do ta giám sát.
Người này vừa mở miệng nói, nhất thời khiến cho chung quanh đều náo động hẳn lên.
Thần Cung? Tại sao lại có thêm một vị của Thần Cung, bọn họ vì sao chưa từng nghe nói sẽ có một cường giả thực lực mạnh mẽ như vậy đến giám sát, chẳng phải thi đấu Tuyết Vực do bọn họ giám sát hay sao?
Rất hiển nhiên, chuyện này có nghĩa là Thần Cung nắm giữ địa vị siêu nhiên ở Tuyết Vực.
- Bây giờ, những thanh niên thiên tài tuấn kiệt của tứ đại đế quốc hãy đứng ra trước mặt ta, đứng phân biệt ở bốn phương để ta có thể thấy được rõ ràng.
Tuyết Vô Thường chậm rãi nói một câu, nói một không hai, lời hắn nói khiến người khác không thể cự tuyệt.
Quân Mạc Tích bước ra một bước, thân thể bay lên trên không sau đó tướng lĩnh phương đông.
- Người của Long Sơn đế quốc tất cả hãy đến bên cạnh ta.
Quân Mạc Tích mở miệng nói một câu, nhất thời lần lượt từng bóng người lấp loé, đều là người của Long Sơn đế quốc bay về tập trung nên cạnh Quân Mạc Tích.
- Muội hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.
Lâm Phong quay sang dặn Tiêu Nhã một tiếng, Tiêu Nhã gật đầu, nói:
- Ca, ca không cần lo lắng cho muội, huynh cũng cẩn thận một chút.
- Được, ta đi đây.
Lâm Phong vừa dứt lời, thân thể lập tức xông thẳng lên bầu trời, trong nháy mắt cũng đứng trong đám người Long Sơn đế quốc.
Đồng thời, đám người Đế Lăng đứng trên bảy toà núi chính bước chân cũng dồn dập bước đi, phân chia ra bay về hướng nam, hướng tây, hướng bắc.
Không cần nói, những thiên tài của tam đại đế quốc cũng dần dần từ tám mươi mốt toà trụ đá phong bay lên không rồi đứng vào hàng ngũ của mình.
Tứ đại đế quốc, mỗi một phe tổng cộng có ba mươi sáu vị cường giả, 144 vị thiên tài, đồng loạt hội tụ trong hư không, không thiếu một người, cực kỳ uy vũ.
Đoàn người đều ngửa đầu, nhìn về phía 144 vị thiên tài trong hư không, bọn họ đều là thiên tài mạnh nhất Tuyết Vực, bọn họ đại diện cho tuổi trẻ Tuyết Vực, là tương lai của Tuyết Vực.
Bọn họ sắp phải đối mặt với cuộc thi đấu tàn khốc, sẽ có rất nhiều thiên tài phải chết nhưng ngược lại cũng có rất nhiều người bộc lộ tài năng của mình sau đó lột xác khi thi đấu và trưởng thành trở thành cường giả Lăng Thiên.
Ánh mắt Tuyết Thường quét một lượt qua mọi người, khẽ gật đầu:
- 144 vị thiên tài, rất tốt, thi đấu Tuyết Vực lần này hãy dốc hết sức lực đi, có thể lần thi đấu này sẽ quyết định tiền đồ và vận mệnh của các ngươi.
Một câu nói được thốt lên rất bình tĩnh nhưng lại chiếu thẳng vào nội tâm mọi người, thi đấu Tuyết Vực cần phải dốc hết sức lực, lần thi đấu này sẽ là lần thi đấu quyết định vận mệnh của bọn họ chứ không phải một trận chiến đấu thông thường.
- Được rồi, trước hết ta sẽ nói cho các ngươi quy tắc thi đấu Tuyết Vực vòng đầu tiên, dưới chân các ngươi chính là Đọa Thiên ma vực, chỉ cần bước vào trong đó cho dù các ngươi có tu vi mạnh đến cỡ nào cũng đều sẽ sa đọa, tu vi bị ép xuống chỉ còn Huyền Vũ Cảnh tầng thứ nhất, vũ hồn của các ngươi, sức mạnh trong cơ thể, thậm chí công pháp võ kỹ đều bị áp chế toàn bộ, không được sử dụng, trong Đọa Thiên ma vực chỉ sử dụng được phép thuật thần thông tu luyện được trong đó.
Tuyết Thường chậm rãi nói khiến cho con ngươi mọi người đều ngưng lại.
Vào trong Đọa Thiên ma vực tu vi của bọn họ sẽ bị áp chế xuống chỉ còn Huyền Vũ Cảnh tầng thứ nhất? Hơn nữa vũ hồn và công pháp võ kỹ hay các loại sức mạnh trên người bọn họ đều không thể sử dụng?
Đọa Thiên ma vực này thật bá đạo.
- Không sai, đúng như các ngươi nghĩ vậy, chỉ cần vào trong Đọa Thiên ma vực thì các ngươi đều đồng loạt trở lại khởi điểm ban đầu, cho dù tu vi của các ngươi có cách biệt nhiều đến đâu, thi đấu Tuyết Vực là cơ hội bất cứ người nào cũng có thể nắm giữ, đương nhiên tiền đề là thiên phú của ngươi phải cao và ngộ tính phải mạnh.
- Tất cả mọi người, bước vào Đọa Thiên ma vực, đều đồng nhất trở lại khởi điểm ban đầu!
- Sau đó, ta sẽ cho các ngươi mỗi người một viên hạt giống kỳ ngộ, vào trong Đọa Thiên ma vực dựa vào viên mầm mống này các ngươi có thể chọn võ kỹ tu luyện, hơn nữa viên mầm mống này sẽ cho các ngươi chỗ tốt không tưởng tượng nổi, nói chung hãy cố gắng để viên mầm mống này phát huy được hiệu quả lớn nhất, khi ấy các ngươi sẽ cảm thấy khiếp sợ.
- Tốt rồi, chuẩn bị bước vào Đọa Thiên Ma Vực đi, Đọa Thiên Ma Vực dùng mười năm để tạo ra bố cục đối đãi các ngươi, hảo hảo quý trọng cơ hội ngàn năm một thuở này, tóm lại, nguy cơ và kỳ ngộ cùng tồn tại, hãy dốc hết mọi thứ các ngươi có thể.
- Được, tất cả vào đi thôi.