Người dịch: Sunshine
Biên:
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
- Xem ra phải đi ra ngoài rồi.
Lâm Phong nhìn thấy cánh cửa miếu thần mở ra, nói nhỏ một tiếng, ở trong miếu thần không thấy được tình hình bên ngoài, nếu như miếu thần bị người vây quanh, thì sẽ vô cùng không ổn rồi.
Cất kiếm ở bên mình, Lâm Phong rời khỏi miếu thần.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn chung quanh, phải rất cẩn thận, không được khinh thường, mãi đến tận khi đi ra khỏi miếu thần không có ai, Lâm Phong mới dám buông lỏng cảnh giác, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt.
Ngôi sao xuất hiện ở trong con ngươi, có điều còn thiếu rất nhiều, đương nhiên cũng có nơi Lâm Phong nhìn thấy không phải một ngôi sao, mà là hai, thậm chí là ba ngôi sao.
- Quả nhiên là thế.
Con ngươi Lâm Phong ngưng lại, xem ra những người đó ở bên ngoài không có lãng phí thời gian, không ngừng đi săn giết người tiến vào Đọa Thiên ma vực, người kia có hai ngôi sao, rất có khả năng là đã giết được một người sau đó cướp đi hạt giống ngôi sao của người đó.
- Nơi đó...
Nhưng vào lúc này, con ngươi Lâm Phong đột nhiên run lên, năm ngôi sao, hắn nhìn thấy một người có năm ngôi sao, cũng có nghĩa là hắn đã giết được bốn người.
Hơn nữa Lâm Phong còn phát hiện một vấn đề, những người khác rõ ràng là đang né tránh hắn, những ngôi sao khác đều cách hắn rất xa, không dám tới gần hắn.
Ngôi sao càng nhiều, chứng minh rằng thực lực của người kia càng khủng bố.
- Hả?
Chân mày Lâm Phong cau lại, chỉ thấy lúc này có một ngôi sao đang đi về phía hắn.
Hai người, một người có một ngôi sao, mà một người khác trên người lại có tới hai ngôi sao.
- Muốn tới giết ta sao?
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lập tức hắn nhấc chân lên chậm rãi tiến về phía trước, quả nhiên, khi Lâm Phong thay đổi phương hướng thì ngôi sao kia cũng thay đổi phương hướng theo, đi về phía Lâm Phong với tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lâm Phong vẫn duy trì tốc độ như trước, không nhanh không chậm, hai người kia cách hắn càng ngày càng gần.
Rốt cục, ở trên một khối ruộng dốc, Lâm Phong dừng bước xoay người lại, hắn liền nhìn thấy hai người xuất hiện ở phía sau, hơn nữa còn là hai người quen thuộc.
Vũ Kiếm, Vũ Cầm.
Vũ Kiếm là người có hai ngôi sao, khi hắn ở trong miếu thần tu luyện võ kỹ chiếm được ưu thế nên rất nhanh đã giết được một người sau đó cướp hạt giống của đối phương.
- Ta để ý ngươi một ngày, rốt cục ngươi cũng chịu đi ra.
Vũ Kiếm nhìn Lâm Phong cười gằn, hắn vẫn quan tâm đến động tĩnh ở miếu thần, nhìn thấy ở nơi đó xuất hiện ngôi sao, hắn lập tức biết là Lâm Phong đã đi ra, sau đó Vũ Cầm đã hội hợp cùng hắn đồng thời đến truy sát Lâm Phong.
- Ngươi muốn giết ta?
Lâm Phong nhìn Vũ Kiếm, nhàn nhạt hỏi một tiếng.
- Đáng lẽ ra ngươi nên chết từ lâu rồi, có thể sống đến bây giờ đã là may mắn của ngươi, bây giờ trên người ngươi có một viên hạt giống tu luyện vừa vặn nên cống hiến đi, không giết ngươi, thì ta giết ai.
Vũ Kiếm cười lạnh như băng nói, kiếm hàn quang đã xuất hiện trong tay của hắn.
- Tên ngu xuẩn, trốn ở trong tòa miếu thần một ngày, quả thực là muốn chết.
Vũ Cầm trào phúng nói:
- Một viên hạt giống của ta tu luyện kiếm pháp giống ngươi, một viên khác thì lại tu luyện thân pháp, còn hạt giống của Vũ Cầm, hắn dùng để tu luyện một bộ chưởng pháp lợi hại, ngươi chính là một tên rác rưởi, lấy cái gì để đấu cùng chúng ta.
Tay Lâm Phong đặt ở trên lưng, một tiếng kiếm ngâm truyền ra, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lấp loé.
- Hừ, ngươi tu luyện cùng loại kiếm với ta thì sao chứ, ta tu luyện thân pháp nhiều hơn ngươi, chuẩn bị chết đi.
Vũ Kiếm gầm lên một tiếng, bước chân run lên, đánh về phía Lâm Phong, hàn quang óng ánh.
Lâm Phong đạp chân xuống, kiếm quang lấp loé, một kiếm tương tự đâm ra từ trong tay của hắn, chiêu kiếm này hoàn toàn tương tự với kiếm của Vũ Kiếm, chầm chậm ngọ nguậy.
- Lại thêm một viên hạt giống tu luyện.
Bước chân Vũ Kiếm xoay tròn, thân hình càng nhanh, trường kiếm trong nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Phong.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy kiếm của Lâm Phong biến ra một trận huyễn ảnh, chậm, nhanh, nhìn như chầm chậm rồi lại giống như nhanh đến cực hạn.
Xì...
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, là kiếm đi vào trên người, chỉ thấy thân thể Lâm Phong và Vũ Kiếm đan xen, kiếm của Vũ Kiếm đặt trước ngực Lâm Phong, thậm chí đâm xuyên qua quần áo của Lâm Phong nhưng rốt cuộc cũng không thể mảy may chạm tới, bởi vì giờ khắc này kiếm của Lâm Phong đã đâm vào cổ họng của hắn.
Một kiếm rõ ràng cách nhau rất xa nhưng hàn quang lấp loé lại trực tiếp hạ xuống, hắn tu luyện thân pháp có tốc độ nhanh nhưng không nhanh bằng kiếm của Lâm Phong.
- Cùng một bộ kiếm pháp nhưng còn phải nhìn xem là ai tu luyện.
Lâm Phong nhàn nhạt phun ra một câu, ngón tay rời khỏi thanh kiếm ở trước ngực mình, ánh mắt lạnh lùng.
Mà lúc này con mắt của Vũ Kiếm nhìn chòng chọc vào Lâm Phong không nhắm lại được, chiêu kiếm này của Lâm Phong... Thật nhanh, khiến cho hắn có cảm giác quan tưởng về thời gian!
Lâm Phong rất ngu xuẩn?
Nhưng tại sao Lâm Phong có thể lĩnh ngộ tới mức độ này, mặc dù ở bên ngoài, tu vi Lâm Phong không phải cũng chỉ ở Huyền Vũ cảnh ư!
- Để cho ngươi có thể chết được nhắm mắt, ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, ta là Lâm Phong, là Lâm Phong của Tuyết Nguyệt.
Trong miệng phun ra một câu lạnh lùng, để cho con ngươi Vũ Kiếm đột nhiên run lên, thân thể đều khẽ run rẩy, Lâm Phong, hắn là Lâm Phong!
Xì!
Trường kiếm của Lâm Phong khuấy lên khiến cho cả người Vũ Kiếm cứng đờ, hai ngôi sao ở mi tâm của hắn bay vào mi tâm của Lâm Phong, cực kỳ thần kỳ.
Lâm Phong giết hắn, hai viên hạt giống tu luyện đương nhiên thuộc về Lâm Phong, hơn nữa, đối với Vũ Kiếm mà nói, hai viên hạt giống tu luyện này hắn cũng đã dùng, không có công dụng gì nhưng khi Vũ Kiếm chết rồi, hai viên hạt giống tu luyện này lại được sống lại, Lâm Phong có thể lợi dụng.
Nhìn thân thể Vũ Kiếm ngã xuống, ánh mắt Vũ Cầm cứng ngắc đứng ở đó, nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Là hắn, bọn họ vẫn cho là, Lâm Phong cùng lắm chỉ là phế vật có sức mạnh nhưng giờ khắc này hắn mới biết, Lâm Phong này chính là Lâm Phong của Tuyết Nguyệt, hắn vẫn luôn coi Lâm Phong là cái đinh trong mắt cần loại trừ.
Lần mất tích kia hắn vẫn chưa chết mà là lấy một thân phận khác xuất hiện trước mặt bọn họ, thậm chí ngay cả tên cũng không đổi, nhưng bọn họ lại không biết.
- Các ngươi cấu kết với người của Thiên Phong quốc muốn hại chết Lâm Phong ta, suýt chút nữa đã lấy mạng ta, món nợ này ta không tìm các ngươi tính toán, hai anh em các ngươi thì tốt rồi vẫn luôn muốn giết ta, thật buồn cười.
Lâm Phong chậm rãi đi về phía Vũ Cầm khiến cho Vũ Cầm không ngừng lui về phía sau, từ đáy lòng, hắn thật sự sợ hãi Lâm Phong.
Lâm Phong từ một tên không có danh tiếng gì yên lặng quật khởi ở Tuyết Nguyệt, tốc độ thành danh quá nhanh, hơn nữa tốc độ tu luyện khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ, bọn họ nhìn Lâm Phong từ một nhân vật bé nhỏ không đáng kể rồi từng bước một hướng phía trước, cho đến khi trở thành nhân vật khiến bọn họ sợ hãi từ tận đáy lòng, thậm chí một lòng muốn dùng thủ đoạn để diệt trừ Lâm Phong.
Nhưng mà Lâm Phong, hắn bây giờ vẫn còn sống và đang đứng trước mặt hắn.
- Chạy!
Trong lòng Vũ Cầm vang lên một câu nói, hắn sợ hãi Lâm Phong, căn bản không dám tiếp tục chiến đấu, thân thể di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh, giờ phút này ngay cả thi thể của Vũ Kiếm cũng để tùy ý hắn, không nghĩ tới phải báo thù.
- Hiện tại đã biết phải chạy trốn sao, muộn rồi.
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, một kiếm đâm ra, một kiếm này vẫn như trước tưởng chừng như ở rất xa nhưng mà chiêu kiếm này, tựa như có thể đột phá không gian, chỉ trong chớp mắt thanh kiếm đã xuyên thấu qua thân thể Vũ Cầm, để cho Vũ Cầm đang chạy trốn cũng lập tức cứng ngắc, lập tức chậm rãi ngã xuống, chỗ mi tâm của hắn lại thêm một ngôi sao.
Hiện tại trên người Lâm Phong đã có bốn ngôi sao: bốn ngôi sao, ba viên hạt giống tu luyện có thể sử dụng.
Lâm Phong không có lại tới miếu thần, hạt giống tu luyện càng nhiều thì có thể đổi lấy kiếm kỹ càng lợi hại, chờ tới khi tích lũy được bảy viên hạt giống tu luyện sẽ lại tới miếu thần.
Ở ngoài Đọa Thiên ma vực, trên trụ đá phong, Vũ Lưu Thủy nổi đầy gân xanh, sắc mặt đỏ đậm.
Chết rồi, hai thiên tài của Vũ gia, tham gia thi đấu Tuyết Vực, thiên tài chói lọi của Vũ gia đều chết rồi, cùng bị một người giết chết.
Vũ Lưu Thủy vốn dĩ hi vọng hai người có thể tiến vào vòng kế tiếp, thậm chí vào được tới vòng quyết chiến cuối cùng, tương lai trở lại Tuyết Nguyệt, vượt lên trên tất cả mọi người nhưng tất cả những thứ này đều hóa thành bọt nước.
Ở bên cạnh Vũ Lưu Thủy, Nguyệt Thanh Sơn cũng nhìn thấy Vũ Kiếm và Vũ Cầm đều đã chết, con ngươi bình tĩnh, tuy nói Đọa Thiên ma vực có kỳ ngộ nhưng kỳ ngộ há lại dễ dàng cho bất kỳ người nào cũng có thể lấy được, ví dụ như Vũ Kiếm và Lâm Phong, bọn họ rõ ràng tu luyện cùng một loại kiếm pháp nhưng Lâm Phong lại chỉ bằng một kiếm đã xoá bỏ được Vũ Kiếm, đây chính là chênh lệch.
Thi đấu Tuyết Vực là vũ đài thuộc về thiên tài chân chính, tuy nói 144 người là thiên tài của Tuyết Vực nhưng chung quy phải có người bị đào thải ra khỏi đây.
Đột nhiên, Vũ Lưu Thủy chuyển ánh mắt qua nhìn về phía trụ đá phong bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhã, trong mắt mang theo một tia sắc lạnh, đây là cô bé đi cùng Lâm Phong.
Lâm Phong giết thân tử của hắn, phá huỷ hi vọng của Vũ gia hắn, nhất định phải trả giá thật lớn!