Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 612 - Tao Ngộ Vũ Mặc

Tao ngộ Vũ Mặc Tao ngộ Vũ Mặc viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên:

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

Di chuyển cơ thể, Vũ Lưu Thủy bay thẳng đến vị trí trụ đá phong nơi Tiêu Nhã đang đứng, toàn thân lộ ra một luồng sát khí mãnh liệt.

Luồng sát khí kia khiến cho con ngươi Tiêu Nhã và Hàn Man đứng bên cạnh hơi ngưng lại, quay người thì nhìn thấy Vũ Lưu Thủy đang lao tới.

- Thật không biết xấu hổ.

Hàn Man mắng một tiếng, kéo Tiêu Nhã lùi về sau nhưng Vũ Lưu Thủy lại làm như không nghe thấy, tung ra một chưởng bay thẳng về phía Tiêu Nhã.

- Dừng tay.

Một tiếng gầm lạnh lẽo truyền đến, uy thế đáng sợ từ trong hư không ép xuống rơi trên người Vũ Lưu Thủy.

Vũ Lưu Thủy cảm thấy cả người run lên, khẽ rên một tiếng, thân thể rơi trên mặt đất, vô cùng hoảng hốt.

Sắc mặt Vũ Lưu Thủy vô cùng khó coi, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tuyết Vô Thường trong hư không đang lạnh lùng theo dõi hắn, cặp mắt sắc bén làm cho tâm thần hắn trở nên run rẩy.

- Thi đấu Tuyết Vực, các vị thiên tài còn đang tranh đấu sống còn ở bên trong, mà các ngươi ở bên ngoài lại đi làm việc hạ lưu như vậy, bọn họ làm sao có thể an tâm tham gia thi đấu Tuyết Vực, tất cả ân oán đợi sau khi thi đấu Tuyết Vực kết thúc rồi tính, nếu có lần sau, ta sẽ giết ngươi!

Uy thế đáng sợ trút xuống tám mươi mốt toà trụ đá phong ở sơn mạch sa đọa, tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng uy nghiêm của Tuyết Vô Thường, trong lòng đều run rẩy, không còn dám manh động nữa.

- Thật mất mặt, đáng xấu hổ.

Nguyệt Thiên Mệnh trào phúng một tiếng khiến Vũ Lưu Thủy lại kêu rên, máu tươi chảy ra ở khóe miệng, sắc mặt khó coi đến cực hạn, con trai bị giết mà lúc này hắn muốn báo thù cũng không thể.

- Hàn Man ca, ngươi không sao chứ?

Vừa nãy tuy Vũ Lưu Thủy bị Tuyết Vô Thường quát lớn mới ngừng tay nhưng hắn vẫn ra được một đòn, lúc đó Hàn Man kịp thời ngăn trở nhưng Hàn Man lại bị thương không nhẹ.

- Không có chuyện gì.

Hàn Man lau vết máu ở khóe miệng, con ngươi lạnh lẽo dưới lớp măt nạ màu đồng nhìn chăm chú Vũ Lưu Thủy một chút, sau đó ánh mắt lại quan sát tình hình bên trong Đọa Thiên ma vực.

Sau khi Lâm Phong giết Vũ Kiếm và Vũ Cầm, chỗ mi tâm đã có bốn sao: bốn ngôi sao, hắn đứng ở đó nhìn chung quanh liền phát hiện ra giờ khắc này bốn phía đều có người đi về phía hắn, những người này vừa nãy cũng đã chú ý tới tình huống bên này, ba người hội tụ ở phương hướng có Lâm Phong, cuối cùng là một người một mình có bốn sao: bốn ngôi sao, hiển nhiên là một người giết hai người khác.

Hơn nữa kẻ giết người này còn chưa đi vào miếu thần đổi hạt giống lấy công pháp võ kỹ, lúc này không đi cướp hạt giống tu luyện của hắn thì còn chờ tới khi nào.

Ánh mắt Lâm Phong loé sáng, nhấc chân lên lao nhanh về nơi đó, bốn người này hai người có một sao, hai người có hai sao, nếu như bọn họ đều muốn giết mình trước như vậy rất khó đối phó rồi.

Nhìn thấy Lâm Phong lao nhanh tới thì người có bốn sao cũng cấp tốc lao nhanh về phía Lâm Phong truy kích, chỉ cần cướp được bốn ngôi sao trên người Lâm Phong thì có thể đổi được bảo vật cực kỳ có giá trị, nhưng nhất định phải ngăn cản Lâm Phong đi vào miếu thần trước, đầu tiên giết Lâm Phong sau đó cướp hạt giống tu luyện của hắn, bằng không nếu như để Lâm Phong đi vào miếu thần sau đó đổi hạt giống thành thần thông thuật lợi hại thì khi đó càng khó đối phó.

Lâm Phong đương nhiên cũng suy đoán được suy nghĩ của những người này, hắn chỉ chạy về một hướng, hướng còn lại chỉ có một ngôi sao, hẳn là sẽ dễ dàng đối phó.

Rất nhanh, Lâm Phong đã nhìn thấy người kia nhưng bước chân hắn cũng không dừng lại, tốc độ cực kỳ nhanh, đem tốc độ của Huyền Vũ Cảnh tầng thứ nhất phát huy đến mức tận cùng.

- Đứng lại cho ta.

Người kia đạp chân xuống đất, đánh ra một quyền, trong cú đấm này lộ ra khí hủy diệt, trong không gian xuất hiện từng đạo từng đạo quyền ảnh, những quyền ảnh này nối liền một đường đánh về phía Lâm Phong.

- Một quyền thật bá đạo.

Lâm Phong nói thầm một tiếng, ánh sáng lấp loé, rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm ra một kiếm.

Lúc này Lâm Phong đã quên một quyền của đối phương, chỉ có một kiếm, mà kiếm lại đang ong ong, đang run rẩy.

Xì, xì...

Kiếm và quyền va chạm với nhau, uy thế hơi giảm, quyền ảnh đầy trời kia vẫn không ngừng xông về phía trước tiến về đây, người kia lĩnh ngộ bộ quyền pháp này có thể nói sâu hơn Vũ Kiếm một chút.

- Giết!

Xì!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, kiếm đột phá khoảng cách không gian, đâm xuyên thấu những quyền ảnh kia, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Xì!

Lại một tiếng vang nhẹ truyền ra nhưng lần này là kiếm đâm vào bóng người **.

Ầm!

Quyền ảnh chưa từng dập tắt đánh vào người Lâm Phong, đánh bay thân thể Lâm Phong ra ngoài, rút kiếm từ cổ họng đối phương ra, máu tươi tung toé, lại thêm một ngôi sao xuất hiện ở mi tâm của Lâm Phong.

Lúc này, mi tâm của Lâm Phong đã có năm ngôi sao, xung quanh khu vực này đã có nhiều người chú ý tới động tĩnh ở đây.

- Thật là một kiếm kinh diễm, một kiếm quang hàn đầy máu tươi!

Trong lòng những người ở bên ngoài khẽ run, cùng là lấy một viên hạt giống đi vào miếu thần đổi lấy võ kỹ nhưng cần phải xem ai lĩnh ngộ được võ kỹ cao hơn.

Quy tắc của Đọa Thiên ma vực được thiết kế vô cùng hợp lý, thông thường mà nói, những người có tu vi mạnh mẽ hơn thì ngộ tính cũng lợi hại hơn một chút, bởi vậy khi gặp những kẻ có tu vi yếu sẽ chiếm được ưu thế, tu vi càng cao càng dễ giết người khác chứ không phải là bị giết, nhưng cũng không loại trừ loại người có ngộ tính siêu cường như Lâm Phong, người như vậy, mặc dù giết người có tu vi cao hơn hắn thì cũng là chuyện đương nhiên, tất cả mọi người đều tán thành.

Từ dưới đất bò dậy, Lâm Phong nhìn xung quanh một chút, ba người kia cách mình càng lúc càng gần, hơn nữa từ những nơi khác dường như cũng có người bắt đầu áp sát về bên này, đều muốn cướp hạt giống của hắn.

- Đi!

Lâm Phong lao nhanh về một hướng khác, bằng mọi giá không thể bị vây lại, nếu không e rằng thật sự sẽ bị giết chết.

Ở trong Đọa Thiên ma vực có thể nhìn thấy vị trí và số sao của người khác, cho nên phải cẩn thận mới được.

- Miếu thần.

Ngay lúc này, Lâm Phong lại thấy phía trước ở phương bắc có một tòa miếu thần, quay lưng nhìn lại, ánh mắt Lâm Phong sáng lấp loé, đang suy nghĩ có nên đi vào trong miếu hay không.

Chỉ cần đi vào thì hắn sẽ dựa vào bốn viên hạt giống tu luyện cướp đoạt được này đổi lấy võ kỹ lợi hại nhưng mà điều này cũng có nghĩa là sau khi ra ngoài hắn sẽ phải một lần nữa đi giết người để cướp hạt giống sau đó tới miếu thần để đổi lấy bảo vật.

Lâm Phong bắt đầu có chút do dự, những người truy sát hắn hiển nhiên nhìn thấy hắn chưa đi vào miếu thần nên mới dám đồng thời truy sát, mục đích chính là muốn trước khi hắn đi vào miếu thần đoạt được hạt giống tu luyện của hắn.

Bây giờ hắn chỉ có một lựa chọn.

- Hả?

Ngay khi Lâm Phong đang cân nhắc thì con ngươi đột nhiên hơi co lại, bên ngoài miếu thần đột nhiên xuất hiện năm ngôi sao, thì ra tòa miếu thần này, vừa có người đi vào, bây giờ vừa vặn đi ra.

Bóng người kia nhảy về phía bầu trời, trong nháy mắt đứng trên miếu thần, nhìn thấy Lâm Phong và người tới truy kích thì trong mắt hắn lộ ra một tia thú vị.

Trên người Lâm Phong có năm ngôi sao, nếu như hắn cướp được thì chẳng phải là lại sẽ có thêm năm viên hạt giống tu luyện sao?

Xem ra là ông trời đang muốn giúp hắn.

Bước chân Lâm Phong ngừng lại, nhìn chằm chằm người này, người này hắn có biết, là một trong tám vị thiên tài, là một trong hai người lợi hại nhất Thương Thiên đế quốc, vị có con mắt bát quái, Vũ Mặc.

Dừng lại trong thời gian ngắn ngủi, người phía sau cũng dồn dập truy kích tới, nhìn thấy Vũ Mặc có năm ngôi sao đang đứng trên tòa miếu thần, trái tim của tất cả đều chậm lại một nhịp, đứng ở rất xa không dám đến gần nữa.

Đối với tám vị thiên tài lợi hại nhất Tuyết Vực, trong lòng bọn họ đều có bản năng kính nể, huống hồ, Vũ Mặc hắn còn đang có năm ngôi sao, hơn nữa mới vừa đi ra từ miếu thần, có thể hắn đã lấy toàn bộ năm ngôi sao để đổi năng lực thần thông lợi hại.

- Đi.

Lâm Phong không nghĩ sẽ chiến đấu một trận với Vũ Mặc, hắn mới chỉ dùng vẻn vẹn một viên hạt giống tu luyện nhưng Vũ Mặc có khả năng đã dùng tới năm viên, hơn nữa Vũ Mặc thân là một trong tám vị thiên tài, tốc độ tu luyện và ngộ tính về mọi mặt tất nhiên đều vô cùng ưu tú, Lâm Phong không cho rằng bây giờ mình có thể chiến một trận với đối phương.

Lâm Phong lao nhanh về hướng khác nhưng lại thấy khóe miệng Vũ Mặc mang theo nụ cười gằn.

- Định đi, đi hướng nào?

Thân thể run lên, cả người Vũ Mặc như hóa thành một cơn gió xoáy, trong không gian xuất hiện hình bóng một cơn lốc mang theo người hắn tung bay.

Vũ Mặc hắn trước khi vào miếu thần đã giết một người rồi dùng hai viên hạt giống tu luyện đổi lấy một bộ thân pháp lợi hại, sau đó dựa vào thân pháp này, hắn lại giết hai người nữa, cướp trên người hai người kia, người thì một viên, người thì hai viên, Vũ Mặc hắn lại dùng ba viên hạt giống tu luyện này đổi một bộ chưởng pháp đáng sợ khác.

- Quay lại cho ta.

Vũ Mặc gầm lên một tiếng, bàn tay của hắn khẽ run, chân nguyên trong bàn tay của hắn hội tụ thành một cơn lốc xoáy, vòng xoáy khủng bố lộ ra một luồng sức hút mạnh mẽ khiến cho thân thể Lâm Phong cứng ngắc

Bình Luận (0)
Comment