Người dịch: Sunshine
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: vipTruyenGG.com
Sau khi Lâm Phong bước vào thần miếu, hắn vẫn không dừng lại, trực tiếp vượt qua chuôi kiếm thứ bảy. Ở mi tâm của hắn đang có bảy viên hạt giống tu luyện đang hóa thành tinh quang liên kết chặt chẽ cùng những chuôi tiểu kiếm kia trong nháy mắt.
- Ông, ông...
Trong khoảnh khắc, một đạo khí tức lăng và lệ ác liệt đến mức không có gì sánh kịp đột nhiên hàng lâm trên người Lâm Phong. Kiếm ý ngập trời điên cuồng chuyển động, khiến cho quần áo và tóc tai của Lâm Phong đều trở nên rối bời.
- Ầm ầm!
Lâm Phong chỉ cảm giác được cơ thể run. Ở trong đầu của hắn đang xuất hiện một phiến không gian hoang vu. Cái này phiến không gian hoang vu kia vô cùng yên tĩnh, không có có bất kỳ thanh âm nào, nó chỉ có bầu trời và mặt đất. Đột nhiên, một chuôi kiếm vô cùng to lớn từ bên ngoài chín tầng mây đang bay đến. Mũi kiếm của thanh kiếm này đang hướng thẳng xuống, mang theo kiếm khí vô cùng đáng sợ, thẳng tắp bay xuống phía dưới. Ý thức Lâm Phong đang gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, hắn chỉ cảm thấy thân thể đang hơi rung động.
- Oanh!
Đâu Lâm Phong lại hung hăng run rẩy một lần nữa, khi thanh kiếm kia cắm vào mặt đất, mũi kiếm không có nhập vào long đất mà nó khiến mặt đất xuất hiện một đạo kiếm khí gió xoáy. Trời xanh, đại địa, không gian đó vẫn hư vô mờ mịt như cũ, không có cái gì duy chỉ có một kiếm.
Giống như trong phật ma thần miếu, thứ Lâm Phong lấy được không phải công pháp hay là võ kỹ cường đại nào đó. Trong phật ma thần miếu, hắn đã lấy được ký ức kỷ nguyên phật ma, mà trong cái kiếm thần miếu này, hắn đã lấy được một ký ức không gian hoang vu có một thanh cự kiếm đang cắm trong đó.
Đúng lúc này, Đọa Thiên Ma Vực mênh mông vô tận lại đột ngột chấn động. Ở bên ngoài Đọa Thiên Ma Vực, Tuyết Vô Thường và đám người còn lại cũng đều đứng ở vị trí của mình. Ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào sự rung động của Đọa Thiên Ma Vực ở phía dưới. Rốt cuộc là đã xong rồi, vòng thứ nhất của Tuyết Vực tỷ thí đã kết thúc?
Lần rung động trước, làm cho cả Đọa Thiên Ma Vực phát sinh kịch biến. Khiến cho bọn họ không có cách nào nhìn xuyên thấu được không gian của Đọa Thiên Ma Vực, nhìn thấy hết thảy những chuyện đã phát sinh ở bên trong. Giờ phút này, tất cả mọi người đều không biết bên trong đã xảy ra những chuyện gì? Rốt cục là có bao nhiêu người đã chết? Có bao nhiêu người chiếm được kỳ ngộ ngàn năm một thuở. Trong lòng của bọn họ đang tràn đầy vô tận hiếu kỳ, nhưng chỉ có thể chờ đợi ở chỗ này.
Cho dù là Tuyết Vô Thường cũng không biết bất kì chuyện gì đang diễn ra ở Đọa Thiên Ma Vực. Chỉ thấy trong ánh mắt của Tuyết Vô Thường đang lập lòe phong mang, nhìn chằm chằm vào hư không của Đọa Thiên Ma Vực.
- Tòa thần miếu thứ ba đã mở ra, sứ mạng của Đọa Thiên Ma Vực đã đến lúc kết thúc. Vòng thứ nhất của Tuyết Vực tỷ thí cũng đã chấm dứt, không biết ba người chiếm được ba thần miếu đã gặp kỳ ngộ gì?
Tuyết Vô Thường thì thào. Ở trong Đọa Thiên Ma Vực, đám người chỉ bước vào thần miếu căn bản không tính là chính thức mở ra thần miếu. Chỉ có mang bảy viên hạt giống tu luyện đổi lấy chí bảo của thần miếu, khiến cho Đọa Thiên Ma Vực rung động mới là thật sự mở ra thần miếu,.
- Ông...
Một cỗ khí tức mênh mông đột nhiên truyền đến, khói bụi mù mịt tuôn ra, giống như là tận thế đang hàng lâm, để ánh mắt của bọn họ đều trợn tròn lên, gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới.
Theo gió và bụi từ từ tản đi. Khắp Đọa Thiên Ma Vực ở trong mắt bọn họ chỉ còn là một phiến đất bằng. Ở phía trên phiến đất bằng kia có người đang chiến đấu, có người đang tu luyện, cũng có người đã hóa thành thi thể nằm trên mặt đất. Đọa Thiên Ma Vực mênh mông và thần kỳ đã biến mất, như tan biến theo gió, thậm chí còn không có bất kỳ dấu hiệu để lại.
- Đọa Thiên Ma Vực quá là thần kỳ.
Đám người đang trong vòng chiến cũng đã từ từ khôi phục lại bình tĩnh, yên lặng quan sát những người còn lại. Trong vòng thứ nhất của Tuyết Vực tỷ thí đã làm cho rất nhiều thiên tài chết đi. Giờ phút này, phía trên mặt chỉ còn lại có sáu bảy mươi người còn sống. Thật là đáng sợ, vậy mà chết hơn một nửa, Đọa Thiên Ma Vực này quả không hổ là nơi bóp chết vô số thiên tài. Những nhân vật thiên tài chói mắt của các đế quốc trong Tuyết Vực đã im lặng, nằm trên mặt đấu. Lúc đầu, bọn hắn hưng phấn mà đến, vì võ đạo, vì vinh quang, nhưng hôm nay, bọn hắn đã hóa thành bụi đất ở cái dị vực này.
- Tốt rồi, vòng thứ nhất của Tuyết Vực tỷ thí đã chấm dứt. Tất cả người lập tức đình chỉ chiến đấu.
Tuyết Vô Thường mở miệng, thanh âm cuồn cuộn kia truyền vào trong tai của mỗi người. Đám người đang chiến đấu đều tách ra, ngừng lại. Đọa Thiên Ma Vực và thần miếu đều đã biến mất không thấy đâu, hạt giống tu luyện ở mi tâm không còn thì có chiến đấu tiếp cũng không ý nghĩa gì.
Người còn sống đều đang xem xét đối thủ của mình, xem thử ai còn ai mất, đối thủ là người như thế nào. Nhất là những người của các thế lực và gia tộc có đệ tử tham gia Tuyết Vực tỷ thí, bọn họ đang tìm kiếm đệ tử của mình. Sắc mặt của rất nhiều người trở nên âm lãnh, vô cùng khó coi, bởi vì đệ tử của họ có thể là chết rồi.
Giống như Vũ Lưu Thủy vậy, trước khi Đọa Thiên Ma Vực rung động lần đầu, vẫn còn có thể thấy hết thảy diễn biến bên trong. Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đánh chết hai vị thiên tài cuối cùng của Vũ gia là Vũ Cầm cùng Vũ Kiếm. Do vậy, nên mục tiêu của hắn không phải Vũ Cầm cùng Vũ Kiếm. Mà là Lâm Phong, hắn muốn nhìn xem Lâm Phong có còn sống hay không? Rất nhanh, hắn liền tìm thấy thân ảnh của Lâm Phong đang đứng giữa đám người còn sống.
Lâm Phong giờ đây đang nhắm mắt khoanh chân, ngồi yên tại chỗ, tựa hồ là đang tu luyện. Sắc mặt Vũ Lưu Thủy liền trở nên âm trầm. Nhưng Hàn Man và Tiêu Nhã khi thấy Lâm Phong không có chuyện gì liền tươi cười.
- Vũ Lưu Thủy, những gì diễn ra ở nơi đây đã không phải là chuyện của Vũ gia các ngươi nữa rồi. Các ngươi vẫn nên trực tiếp trở về Tuyết Nguyệt đi thôi.
Nguyệt Thanh Sơn lập tức trào phúng Vũ Lưu Thủy. Nguyệt Thiên Mệnh nhà hắn vẫn đang bình yên vô sự. Không chỉ có Nguyệt Thiên Mệnh mà ngay cả Vu Thanh cũng không có chết khiến cho khóe miệng của đám người Vạn Thú môn cũng lộ ra vẻ tươi cười.
- Dùng thực lực của Vu Thanh, hắn nhất định sẽ đạt được thứ bậc không kém trong Tuyết Vực tỷ thí.
Một người bên cạnh Đằng Vu Yêu, lập tức khiến cho trên mặt Đằng Vu Yêu lộ ra một tia vui vẻ.
- Vu Thanh không hổ là người có thiên phú mạnh nhất của Vạn Thú môn chúng ta. Ta rất là vui mừng.
Có thể thấy đệ tử của mình đứng ở trên võ đài quyết chiến của Tuyết Vực tỷ thí, đối với Vạn Thú môn mà nói, là một loại vinh quang lớn lao. Tuy rằng Vạn Thú môn ở Tuyết Nguyệt quốc rất mạnh, nhưng nếu phóng nhãn ra toàn bộ Tuyết Vực thập tam quốc, thì Vạn Thú Môn Môn lại không coi là cái gì.
- Đúng. Nhớ ngày đó, cái tên Lâm Phong kia lại còn muốn đối kháng cùng Vạn Thú môn. Chỉ tiếc là hôm nay đã không biết hắn chết ở đâu rồi, nếu không thì Vu Thanh sẽ tự tay giết hắn.
Nguyệt Thanh Sơn nghe nói đến hai chữ “Lâm Phong”, thì trong đôi mắt của lão không khỏi lộ ra phức tạp thần sắc. Cháu ngoại có thiên phú dị bẩm của lão thật sự là đã chết sao?
Sau trận chiến này, 144 vị thiên tài của Tuyết Vực chỉ còn sót lại sáu mươi chín người, chết mất bảy mươi lăm người. Con số thương vong thật là kinh khủng. Đại biểu tham chiến Tuyết Vực tỷ thí của tứ đại đế quốc đều tổn thất thảm trọng, mỗi phe đều chỉ còn lại mười mấy, hai mươi vị cường giả. Nhưng cũng còn may là tám vị đệ nhất thiên tài của bốn đại đế quốc đều không có bị gì.
Ánh mắt rét lạnh của Vũ Mặc liền lạnh lùng quét nhìn cả phiến không gian. Hắn rất nhanh liền phát hiện Lâm Phong. Điều này làm cho sắc mặt của Vũ Mặc rất là khó coi. Hiển nhiên là Lâm Phong đã chiếm được bảo vật cường đại trong thần miếu, nên hắn mới đang trong trạng thái tu luyện. Mà Vũ Mặc thân là một trong bát cường lại không có thu hoạch quá lớn.
- Vòng thứ hai hy vọng là ngươi không phải gặp được ta, nếu như gặp ta thì chỉ có thể trách ngươi không may mà thôi.
Nếu như gặp được thì Vũ Mặc nhất định không tha cho Lâm Phong. Còn có nữ nhân tên Đường U U kia nữa, mặc dù nàng ta rất xinh đẹp nhưng lại dám phá hư chuyện tốt của hắn thì cũng phải giết.
Cách không xa chỗ Lâm Phong đang tu luyện, một đạo thân ảnh đang chậm rãi đi tới gần hắn. Trong mắt người này tràn đầy sát ý. Y chính là Địch Long của Long Sơn đế quốc. Khi ở trong Đọa Thiên Ma Vực, hắn đã rất muốn giết Lâm Phong. Nhưng khi hắn nhìn thấy Lâm Phong thì lại cảm giác được thực lực của Lâm Phong đã bay vọt, giống như đã đột phá rất nhiều. Khiến cho sát ý trong lòng y càng thêm đậm đặc, muốn diệt trừ Lâm Phong để tuyệt diệt hậu hoạn.
Khi Địch Long liền tới gần Lâm Phong, y trực tiếp đánh ra một quyền về phía hắn. Toàn thân y đều là sát ý, muốn thừa cơ giết chết Lâm Phong!