Người dịch: Tài
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Ngày hôm sau ở Đọa Thiên sơn mạch, thời gian nghỉ ngơi giành cho các thí sinh đang dần trôi qua, đã đến lúc bọn họ phải ly khai nơi này, tất cả đều hướng về phía Giao Long Động. Nhưng cũng có một số người không có ly khai Đọa Thiên sơn mạch mà vậy ở lại tu luyện, nỗ lực củng cố tu vị.
Thí dụ như Lâm Phong, sau khi có cuộc gặp ngắn ngủi với hai người Hàn Man và Tiêu Nhã. Lâm Phong liền giao Tiêu Nhã cho Hàn Man chiếu cố, đã có kinh nghiệm với chuyện của Vu Lưu Thủy nên Lâm Phong không dám để cho mọi người thấy hắn và Tiêu Nhã đi lại với nhau. Lần Tuyết Vực tỷ thí này tất nhiên là có tử thương, nên sẽ không tránh được chuyện đắc tội với người khác. Biết đâu ngoài Vũ Lưu Thủy còn có thiên tài của thế lực khác bị hắn sát hại, cũng sẽ tìm phiền toái với hắn. Bọn họ không đối phó được Lâm Phong, biết đâu lại trực tiếp đối phó với người ở bên cạnh hắn thì sao.
Ban đêm, bên trong Đọa Thiên sơn mạch lộ ra vài phần yên tĩnh. Ở trong một cái sơn động nào đó, Lâm Phong đang ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt lại, toàn thân đều có ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, nhưng tia sáng nhàn nhạt kia có lúc ẩn lúc hiện, lộ ra một tia kiếm khí sắc bén. Lúc này, ở trong ý thức của mình, Lâm Phong đang đắm chìm trong cái phiến không gian hoang vu đó. Trong đó vẫn chỉ có trơ trợi mặt đất cùng với thanh kiếm kia.
Một thanh kiếm đơn giản, thuần túy là kiếm. Trừ thiên địa ra thì cũng chỉ còn lại có thanh kiếm này. Ý thức của Lâm Phong vẫn một mực không có rời thanh kiếm này, hoàn toàn đắm chìm trong kiếm ý vô biên. Phiến không gian hoang vu này không có những cuộc chiến bất tận, cũng không có vô tận thần thông như ở bên trong kỷ nguyên phật ma. Không gian hoang vu của chuôi kiếm này là một loại ký ức hoàn toàn khác.
Ở trong kỷ nguyên phật ma, hắn phải xem phật ma chiến đấu, không ngừng lĩnh ngộ thần thông của phật ma. Nhưng thanh kiếm này lại hoàn toàn khác. Căn bản là không có khả năng ngộ ra bất kỳ kiếm thuật thần thông nào. Nhưng Lâm Phong biết, trong thanh kiếm đó có thứ có thể làm cho hắn vứt bỏ hết thảy. Trong thanh kiếm đó có một tia bản nguyên kiếm đạo.
Lân Phong vẫn đang khoanh chân ngồi ở bên trong thạch động trên, trên người hắn đang liên tục có kiếm ý phát ra sau đó thu lại. Mỗi lần cỗ kiếm ý này phun ra nuốt vào xong, nó đều chậm rãi trở nên mạnh mẽ. Tuy là rất chậm chạp, nhưng luồng kiếm ý sắc bén có thể lăng thiên kia vẫn đang trở nên mạnh mẽ từng chút một. Tựa như đang trải qua rất lâu, kiếm ý ở trên thân thể của Lâm Phong đã phun ra nuốt vào vô số kiếm mang khiến cho xung quanh thân thể Lâm Phong phảng phất như đang có vô số chuôi kiếm sáng chói kiếm ẩn hiện.
- XÍU...UU!, XÍU...UU!...
Kiếm ý phát ra vô số âm thanh chói tai. Kếm quang bắt đầu kéo dài đến đỉnh của thạch động, sau đó nó liền xuyên thủng thạch bích, khiến cho thạch bích xuất hiện vô số lỗ nhỏ. Số kiếm quang đâm vào thạch bích càng ngày càng nhiều, nhưng đáng sợ hơn là, những chỗ bị cái kiếm khí kia đâm trúng đã không còn sót lại bất cứ thứ gì, tựa như tất cả đều đã bị kiếm khí hóa thành bụi. Không bao lâu sau, trong sơn động phảng phất như có một tầng sương bụi đang phiêu đãng.
…
Một lúc sau, ở bên ngoài sơn động, đang có người từ từ bước đi. Cái thân ảnh ấy có một đôi mắt tràn đầy huyết sắc, ở trong đêm tối, đôi mắt kia lộ ra cực kỳ yêu dị. Khóe miệng của thân ảnh ấy lộ ra một nụ cười vô cùng tà ác. Người kia lập tức hé miệng ra, sau đó đột nhiên hút một cái. Những luồng thi khí ở trong thi thể của những thiên tài chết trong Đọa Thiên Ma Vực lập tức hóa thành từng làn khói nhẹ, không ngừng tràn vào trong miệng của thân ảnh kia.
Trên gương mặt trắng nõn của người kia liền lộ ra vẻ say mê.
- Không hổ là thiên tài của Tuyết Vực, phẩm chất của thi khí trên người bọn họ quả nhiên là rất tốt.
Khi những luồng thi khí kia tiến vào thân thể của hắn, chúng liền bị dung nhập vào trong một cỗ vòng xoáy đáng sợ trong nháy mắt đã hóa thành một cỗ chân nguyên tà ác tinh thuần. Khiến cho khí tức của bóng người kia dần dần tăng cường. Vô số sợi thi khí hắc ám vẫn đang không ngừng tràn vào trong miệng của hắn, khiến cho tu vi của hắn nhanh chóng gia tăng.
Những người còn lại ở trên tám tòa chủ phong đã nhìn thấy hết thảy. Nhưng trên mặt của họ vẫn không có bất cứ biểu tình gì khác.
- Thôn Thi Thuật của Thiên Sát tông quả là danh bất hư truyền, không ngờ nó có thể tự do chuyển hóa thi khí và chân nguyên. Đúng là rất tà ác, nhưng một khi đã luyện cái tà thuật này thì cả đời đừng mơ có được thành tựu gì.
Khi nghe được bình luận của đám người trên bát đại chủ phong, khóe miệng của đạo thân ảnh kia liền nở một nụ cười tàn nhẫn.
- Không thành được thành tựu gì ư?
Đạo thân ảnh kia liền ngẩng đầu, ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía Đế Lăng ở trong hư không. Trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia tà ác.
- Đế Lăng, đợi đến cuộc chiến cuối cùng của Tuyết Vực tỷ thí, ta sẽ thôn phệ ngươi. Đến lúc đó, ta xem ngươi sẽ còn nói được gì?
Huyết Sát cuồng ngạo, hắn đúng là coi trời bằng vung. Đế Lăng hừ lạnh một tiếng, sau đó liền xoay người, bước chân ly khai cái tòa chủ phong này.
- Ta chờ ngươi.
Thanh âm của Đế Lăng từ rất xa truyền đến, thân ảnh của Đế Lăng đã hoàn toàn biến mất trong bóng tối. Huyết Sát lại phóng lên trời, lần nữa đứng trên một tòa chủ phong. Đồng thời trong bóng tối của Đọa Thiên sơn mạch, đang có vô số cỗ hắc sắc quan tài không ngừng bay tới. Tại một nơi nào đó ở trong sơn mạch, đang có một người khoanh chân ngồi tu luyện, hình như là hắn đã bước vào trạn thái nhập định. Cỗ quan tài đen kịt dột nhiên xuất hiện ở bên cạnh của hắn, cái quan tài kia liền chậm rãi mở ra, từ đó có một cái cánh tay của khô lâu đang chậm rãi đưa ra ngoài. Cánh tay kia lập tức chế trụ người đang ngồi tu luyện kia, lập tức kéo hắn ta vào bên trong quan tài. Trong đêm tối liền truyền ra một tiếng kêu thê lương, tiếng kêu kia vang xa nhưng cũng chậm rãi tiêu tán. Không chỉ có là nơi này, mà tại rất nhiều chỗ của Đọa Thiên sơn mạch, cũng có rất nhiều chuyện như vậy đồng thời diễn ra.
Huyết Sát đang đứng ở phía trên chủ phong, bình tĩnh nhìn hết thảy, khóe miệng của hắn vẫn tươi cười như cũ. Vất vả lắm Thiên Sát tông mới có thể đến được mê thành, làm sao có thể không mang đi mấy thứ gì đó được. Đám người đang tĩnh tu trong Đọa Thiên sơn mạch đều là chất dinh dưỡng của chúng.
Vào lúc này, đang có một cỗ quan tài từ từ phiêu đãng đến cửa vào của sơn động nào đó. Nó hơi dừng lại, lập tức lặng yên chui vào phía trong sơn động. Ở trong sơn động, quả nhiên là có một người đang tu luyện. Cái quan tài kia cũng lặng yên mở ra, lại là một cái cánh tay của khô lâu chậm rãi đưa ra từ bên trong quan tài, nó chậm rãi hướng phía người đang ngồi ở trước mặt.
- Ah...
Một dòng máu đỏ tươi đột ngột xuất hiện ở trong không gian, một tiếng thê lương lập tức đánh vỡ sự yên tĩnh của sơn động. Cái cánh tay đang duỗi ra lúc nãy, giờ đây đang bị một luồng kiếm khí xuyên thấu. Cỗ kiếm ý kia rất giống một thanh kiếm thật, trực tiếp xuyên thủng bàn tay khô lâu kia.
- Làm sao có thể như vậy? Kiếm khí của hắn làm sao có thể có thể có uy lực đáng sợ như vậy.
Cái quan tài kia lập tức lui về phía sau, nó muốn rời khỏi sơn động. Nhưng vào đúng lúc này, kiếm khí vô hình đã lẳng lặng bao phủ cả phiến sơn động này. Những kiếm ý kia liền phát ra từng tiếng gào thét kịch liệt, tiếng không khí bị xé rách không ngừng vang lên. Cái quan tài kia đã bị kiếm khí chém thành vô số mảnh, và người ở bên trong quan tài cũng đã bị kiếm khí xé thành phấn vụn.
Người trẻ tuổi đang khoanh chân ngồi ở chỗ kia đột nhiên mở mắt ra, trên mặt hắn không có bất kỳ biểu lộ nào. Sau đó hắn lập tức nhắm mắt lại. Bên trong sơn động đã khôi phục lại sự yên tĩnh lúc ban đầu.
Ở bên ngoài sơn động, có một cỗ quan tài đang bay trong đêm tối, phảng phất như là đã nghe được thanh âm thảm thiết vừa nãy, nó không khỏi dừng lại một chút. Sau đó nó lập tức cùng hai bộ quan tài khác, đồng thời chạy tới phương hướng truyền ra tiếng kêu thảm kia. Không bao lâu sau, chúng lại xuất hiện ở bên ngoài cái sơn động kia. Ba cỗ quan tài kia không có lập tức bay vào trong sơn động, mà là hạ xuống đất.
Nắp quan tài chậm rãi mở ra, lập tức có ba đạo thân ảnh từ đó bò ra. Thân hình của bọn họ vô cùng tiều tụy, cực kỳ gầy, nhưng toàn thân đều lộ ra một cỗ tà khí. Ba người này liền nhìn nhau một cái, sau đó liền đồng loạt bay vào bên trong sơn động. Rất nhanh, bọn họ liền thấy một thanh niên đang khoanh chân ngồi trong sơn động, tựa hồ đang tu luyện. Khi thanh niên đó tu luyện, bên cạnh hắn liền hiện từng đạo kiếm ý phiêu đãng khắp nơi. Những tia kiếm ý vô thanh vô tức kia, lại hình thành một kiếm mạc*, phảng phất như là đang bảo vệ thân thể của tên thanh niên đó, để cho bọn họ không có cách nào đơn giản tới gần.
*tấm màn kiếm khí
Một người trong đó bước lên trước một bước, cánh tay của gã nâng lên một chút. Một cỗ âm sát khí mãnh liệt lập tức lượn lờ ở bên trong bàn tay của gã, lập tức đánh ra một chưởng, âm sát khí đáng sợ đánh tới tên thanh niên kia.
- Xùy, Xùy...
Khi âm sát khí bước vào kiếm mạc, nó liền bị xé rách thành từng sợi vô hình sương mù trong nháy mắt, sau đó trực tiếp tiêu tán. không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Mọi chuyện khiến cho đôi mắt của ba người đều ngưng tụ lại, liếc nhau một cái, lập tức lặng lẽ lui về phía sau, chuẩn bị rời khỏi cái sơn động này. Thanh niên tuy chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, nhưng chiến lực tuyệt đối không yếu, bọn họ không muốn trêu chọc cường giả như vậy.
- Nếu như đã đến rồi thì các ngươi không cần đi nữa.
Lâm Phong nói ra một câu, cùng lúc đó mở mắt ra, trong đôi mắt kia phảng phất như có một thanh kiếm phóng ra khiến cho mắt của ba người kia vô cùng đau đớn.