Người dịch: Thy
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Lâm Phong nghe thấy câu nói của Thanh Mộng Tâm, trong lòng hắn thầm nghĩ, hắn bắt được ngọc bài thứ nhất đúng là rất tốt.
Nếu không thì giống như tình hình này của Thanh Mộng Tâm rồi, bắt được ngọc bài thứ mười một, đợi sau khi hắn và Đường U U chọn xong đối thủ thì liền đến phiên sáu người mạnh còn lại lựa chọn, Thanh Mộng Tâm đương nhiên là phải đối mặt với một vị trong đó, có muốn trốn tránh cũng không được, vì vậy vòng này Thanh Mộng Tâm sẽ có khả năng bị đào thải.
Dưới sự chờ đợi của tất cả thì một canh giờ cuối cùng đã trôi qua.
Tuyết Vô Thường nhìn về mười sáu người kia rồi khẽ gật đầu, trong lòng mỗi người đều hiểu được, trận chiến đấu chân chính sắp bắt đầu.
Nhìn lướt qua đám người, Tuyết Vô Thường mở miệng nói:
- Kế tiếp, mười sáu người các ngươi sẽ không bị đào thải một cách đơn giản đâu, quy tắc chiến đấu đã thay đổi, mười sáu người sẽ có những thứ hạng cụ thể.
- Ân?
Đám người như sững lại, quy tắc chiến đấu đã thay đổi?
Hoàn toàn chính xác, cho tới bây giờ mười sáu người cũng chỉ có những thứ hạng nói miệng, điều đó không công bằng lắm nên Tuyết Vô Thường nói muốn cải biến quy tắc một chút, mười sáu người này sẽ được lựa chọn kĩ càng và có thứ hạng cụ thể.
- Xem ra mọi chuyện sẽ không thảm giống như ta tưởng tượng rồi.
Thanh Mộng Tâm đang nằm trên hang đá chép miệng một cái, Lâm Phong bắt gặp được vẻ mặt mỉm cười đầy yêu mị kia liền sửng sốt một chút, hỏi:
- Ngươi đã sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy?
Thanh Mộng Tâm cười cười nhìn Lâm Phong:
- Từng vòng của Tuyết Vực tỉ thí đều như vậy, mười sáu vị thiên tài làm sao có thể tuỳ ý mà đào thải được chứ, không lẽ đến lúc còn tám người, bốn người cũng tuỳ ý như vậy sao? Chỉ có đồ đần như ngươi mới không rõ thôi.
- Ách!
Lâm phong sờ lên đầu, trong lòng có chút buồn bực, hắn thế mà lại bị khinh bỉ.
Nhưng Thanh Mộng Tâm nói như vậy rất có lí, nếu như bây giờ tuỳ ý đào thải vậy thì đến tám người, bốn người cuối phải làm sao? Chẳng lẽ cũng dùng cái cách đơn giản như vậy mà đào thải ư, điều này hiển nhiên là không có chút thực tế nào.
- Tốt rồi, bây giờ các ngươi cũng đã hiểu rõ quy tắc.
Tuyết Vô Thường lại tiếp tục nói:
- Đầu tiên thì thứ tự của các ngươi vẫn dựa vào thứ hạng trên ngọc bài để lựa chọn đối thủ, nhưng nếu như ngươi khiêu chiến thất bại thì ngươi sẽ đạt được một ngọc bài thứ hạng cuối, còn ngọc bài của ngươi sẽ do người phía sau cầm, tất cả những người xếp sau đều được thăng lên một hạng, duy chỉ có kẻ thất bại, hạng chót.
- Ách...
Lâm Phong lại sửng sốt lần nữa, hắn chỉ biết cười khổ, xem ra bắt được cái ngọc bài thứ nhất này cũng không thể đạt gối cao mà nằm ngủ ngon được, chỉ cần hắn khiêu chiến thất bại thì chính là từ vị trí cao nhất đến vị trí thấp nhất, vì vậy hắn tuyệt đối không thể thất bại.
- Đợi sau khi tám trận đấu chấm dứt thì ngọc bài mà các ngươi có sẽ là thứ hạng, nhưng thứ hạng này cũng không phải là kết quả cuối cùng của Tuyết Vực tỉ thí lần này, đó chỉ là tạm thời mà thôi, căn cứ vào ngọc bài trên tay các ngươi mà ta sẽ dẫn đến một vài chỗ thích hợp, đó là địa phương có nhiều kì ngộ, chỉ cần có vận khí tốt, thiên phú đủ mạnh mẽ thì có thể dựa vào đó mà nâng cao tu vi của bản thân.
- Quả nhiên còn có kì ngộ.
Đôi mắt vài người như run lên, lộ ra thần sắc hy vọng, muốn tiến hành thêm một lần chia thứ hạng nữa, sau khi vòng này chấm dứt thì Tuyết Vô Thường sẽ dẫn họ đến nơi có kì ngộ để tăng thực lực.
Đôi mắt Lâm Phong loé lên, hắn vẫn còn nhớ lờ mờ rằng Tuyết Vô Thường đã từng nhắc nhở hắn không nên lãng phí cái ngọc bài thứ nhất này, bây giờ ngẫm lại mới thấy thông hiểu ý tứ trong đó hơn được vài phần.
Bảo trụ được cái ngọc bài thứ nhất này, sau đó tiến vào địa phương có kì ngộ kia, có lẽ thứ hạng của ngọc bài bất đồng thì cơ duyên tốt xấu cũng sẽ không giống như nhau, thứ nhất tự nhiên cũng sẽ đạt được những gì tốt nhất.
- Thú vị đấy!
Trong đôi mắt Lâm Phong lộ ra một tia trông chờ, có cơ duyên sẽ giúp hắn tăng thực lực, xem ra việc đánh bại bát đại thiên tài không phải là không thể.
Nhưng bây giờ việc hắn cần làm là bảo vệ được cái ngọc bài thứ nhất này thật tốt.
- Sau khi trở về từ địa phương đó, tất cả các ngươi sẽ trở lại khởi điểm, lại tiến hành các trận chiến, mỗi trận chiến đấu sẽ khiến tài năng các ngươi được bộc lộ, nhìn ra được ai hơn ai, khi đó ta sẽ nói cho các ngươi biết quy tắc chính xác và xác định những người trong top 16 cuối cùng.
Tuyết Vô Thường nói xong liền nhìn xuống bọn họ, hỏi:
- Các ngươi đều đã nghe rõ rồi chứ?
Đám người nhao nhao gật đầu, cho dù không hiểu ý tứ của Tuyết Vô Thường nhưng bọn họ sao có thể nói không chứ?
- Tốt, đã như vậy thì cứ tiếp tục chiến đấu, ta nhắc lại một lần, việc nên làm vẫn là giữ được ngọc bài của các ngươi.
Tuyết Vô Thường khi nói lời này tựa hồ như đang nhìn Lâm Phong khiến cho ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc hơn, xem ra là phải nâng cao tinh thần thôi, trận chiến này không phải chuyện đùa, ngọc bài thứ nhất hiện vẫn nằm trong tay hắn, nếu như vẫn giữ được nó đến cuối thì kì ngộ sẽ vô cùng lớn, nếu như bại thì chỉ có một cái ngọc bài duy nhất, ngọc bài thứ mười sáu.
Một trận chiến này chỉ cho phép thắng, không được phép bại.
Bước chân vụt qua, trong nháy mắt Lâm Phong đã đứng ở vị trí trung tâm chiến đài, quét mắt về đám người đang đứng trên Giao Long Động, hắn là đang lựa chọn một trong mười lăm người này.
Mười lăm người còn lại đều nhìn chằm chằm Lâm Phong, nếu nói người có thể kéo xuống dễ dàng nhất thì chính là Lâm Phong rồi, bọn họ vẫn kiên định với ý nghĩ ban đầu rằng Lâm Phong là người yếu nhất.
Cuối cùng, ánh mắt Lâm Phong rơi vào người thứ mười lăm, cái người này am hiểu công pháp khinh công, một vòng trước là dùng thân pháp chạy mà đánh bại đối thủ và bước vào top 16.
- Ngươi đi.
Lâm Phong chỉ vào cái người thứ mười lăm, rất nhanh người này liền lộ ra một mặt vui vẻ, chiến đấu với Lâm Phong có lẽ là một kết cục tốt nhất rồi.
Cả người hắn nhẹ như yến, phiêu dật xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
- Cám ơn.
Người này vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến Lâm Phong sửng sốt, Lâm Phong đã chọn hắn vậy mà hắn còn nói cám ơn.
- Ngươi xác định là ngươi muốn cám ơn ta?
Lâm Phong nhàn nhạt hỏi.
Người kia khẽ gật đầu:
- Ta đã xem trận đấu của ngươi, cái phật đạo kim thân kia đúng là rất lợi hại, lực phòng ngự khủng bố đó đã đạt đến cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng bảy, nhưng loại trạng thái đó của ngươi căn bản là không có tốc độ, ta muốn đối phó ngươi rất dễ dàng, ta thật sự không rõ tại sao ngươi lại chọn ta làm đối thủ chứ.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng ta cho nên mới nói cám ơn?
Lâm Phong hỏi tiếp.
- Đúng, vì cám ơn ngươi đã chọn ta nên ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi.
Lời này khiến cho Lâm Phong có chút trì trệ.
- Cám ơn ta vì ta lựa chọn ngươi, ngươi muốn phế bỏ ta cũng vì ta đã chọn ngươi, ngươi cảm thấy ngươi bị vũ nhục.
Lâm Phong đương nhiên hiểu rõ ý của đối phương, đối phương rất thản nhiên mà gật đầu, đáp:
- Ngươi rất thông minh nhưng ngươi lại làm chuyện ngu xuẩn.
- Được thôi, ngươi đã tự tin như vậy thì ta liền cho ngươi cơ hội cám ơn.
Lâm Phong chậm rãi đưa tay ra sau, đặt lên cái chuôi kiếm trên cái vỏ kiếm cũ xưa mà hắn đeo trên lưng.
Hành động này khiến cho đám người sững sờ, Lâm Phong ngoại trừ phật đà kim thân thì còn am hiểu kiếm?
Một tiếng ngâm khẽ, kiếm xuất ra khỏi vỏ, nằm trong tay Lâm Phong, một chuôi kiếm đỏ như máu, thân kiếm được bao bọc toàn bộ bởi huyết sắc quang hoa yêu dị, chói mắt mà rực rỡ.
Trên huyết kiếm còn mang theo kiếm ý khiến người ta rung động, như muốn uống máu vậy.
- Ân?
Người kia nhìn thấy Ẩm Huyết Kiếm trong tay Lâm Phong thì khẽ sửng sốt, người này còn có thể dùng kiếm?
Một cỗ kiếm ý từ trên người Lâm Phong phóng thích ra xung quanh, kiếm khí gào thét điên cuồng, chỉ nháy mắt quanh thân Lâm Phong đã được bao bọc bởi một tầng kiếm ý.
- Phật đà kim thân không có trạng thái tốc độ? Vậy thì ngoại trừ nó chẳng lẽ ta không thể nắm giữ lực lượng khác sao?
Lâm Phong nói xong lập tức phóng tới, trong khoảnh khắc, kiếm ý đáng sợ tuôn trào ra một cách điên cuồng, đâm về phía đối phương khiến cho người kia không kịp nhìn thấy, khoá tại một chỗ.
- Là ngươi để cho ta dùng kiếm đấy.
Chân của người kia cử động, thân thể ngay lập tức hoá thành một đạo ánh sáng nhanh như chớp.
- Ta không tin kiếm của ngươi lại nhanh hơn thân pháp của ta.
Bên trong hư không phát ra thanh âm lạnh lùng của người kia, chỉ thấy Lâm Phong nhảy lên một cái, toàn thân đều là kiếm khí đáng sợ, kiếm đạo ý chí, đây là lực lượng kiếm đạo ý chí.
- Giết!
Lực lượng kiếm đạo ý chí cùng với huyết kiếm bùng nổ tại chỗ, đám người bên ngoài chỉ thấy được một vòng huyết quang loé lên rồi biến mất, thân ảnh của người nọ lóe lên, muốn tránh né nhưng ngay lập tức cảm giác toàn thân cứng đờ, cúi xuống nhìn thoáng qua eo mình, nơi đó từ khi nào đã xuất hiện một vết máu!
- Đúng là thân pháp của ngươi nhanh nhưng kiếm của ta cũng không chậm!
Một lời nói phát ra khiến cho tâm của hắn run rẩy kịch liệt!