Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 645 - Thánh Thành

Thánh Thành Thánh Thành viptruyenfull.com

Người dịch: Thy

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

- Đúng là thân pháp của ngươi nhanh nhưng kiếm của ta cũng không chậm!

Tất cả mọi người bên ngoài đều nhìn chằm chằm vào bụng của bóng người đang ở trên hư không kia, một tiếng xuỳ vang lên, tất cả liền hoảng sợ, sắc mặt họ trắng bệch không còn một giọt máu.

Máu tươi ở bụng của người kia vậy mà lại hoá thành từng tia máu tràn vào huyết kiếm của Lâm Phong, huyết kiếm của Lâm Phong đang uống máu!

- Kiếm của ngươi vậy mà lại có khả năng uống máu!

Người kia nhìn máu của mình đang tuôn ra về phía kiếm của Lâm Phong, hỏi:

- Ngươi...Cái này là kiếm gì?

- Ẩm Huyết Kiếm!

Lâm Phong lãnh đạm đáp lại, sau đó nói tiếp:

- Đều đã đến top 16, vòng này cũng không quá quan trọng thắng bại, sau vòng này ngươi có thể thay đổi, trở nên mạnh hơn nữa, nhưng đáng tiếc ngươi lại muốn phế tu vi của ta, nên hôm nay lí do ngươi chết là do tự ngươi tạo nghiệt.

Uống cạn máu tươi, một tiếng kiếm ngân vang lên, Ẩm Huyết Kiếm đã trở lại vỏ, Lâm Phong không nhìn lại tên kia mà bước một cái đã trở về trên hang đá.

- Trời tạo nghiệp chướng thì có thể thứ cho nhưng tự gây nghiệt thì tuyệt không thể sống.

Máu của người kia đã bị hút khô, trên mặt mang một nụ cười thê lương, hắn vốn nên có một tiền đồ hoàn mỹ nhưng nay lại phải chết đi.

Thân thể người này chậm rãi ngã xuống chiến đài, Tuyết Vô Thường giơ một ngón tay lên, lập tức có một vòng hoả diễm xuất hiện đốt cháy thi thể, ánh mắt hắn vẫn yên bình nhưng trong lòng đã có thêm vài phần thán phục đối với Lâm Phong, thiên phú của kẻ này rất đáng sợ, hơn nữa còn có khả năng chính thức được bước vào thần miếu.

Nhìn cỗ thi thể bị lửa thiêu sắp hoá thành hư vô, ánh mắt đám người khẽ nhìn thoáng qua Lâm Phong, trong nội tâm bọn họ đã dậy sóng.

Lâm Phong chỉ hiểu phật đà kim thân sao? Đối mặt với cường giả có tốc độ sẽ không có biện pháp chống cự?

Chỉ với một kiếm, Lâm Phong đã nói cho mọi người biết, người bắt được ngọc bài thứ nhất là hắn, không thể khinh thường.

Những người rung động lớn nhất không thể nghi ngờ gì chính là người quen của Lâm Phong, ví dụ như Nguyệt Thanh Sơn, ông nhìn Lâm Phong đứng trên võ đài của Tuyết Vực tỉ thí với phong thái ung dung, đầy ngạo khí, tựa như đám người Huyền Vũ cảnh tầng bảy không là gì với hắn, sau đó ông lại liếc nhìn về Nguyệt Thiên Mệnh bên cạnh đang có sắc mặt chán chường, ông đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không chân thực.

Cháu nội của ông vốn nên lộ ra phong quang nhưng hôm nay lại có kết cục như vậy, còn người đang uy phong đứng trên võ đài là cháu ngoại thì ông lại không thừa nhận có quan hệ với hắn.

- Hổ phụ vô khuyển tử, Mộng Hà đã có người kế tục, ta cũng an ủi phần nào.

Nhắm mắt lại, Nguyệt Thanh Sơn vốn đã tóc bạc đầy đầu nay lại lộ ra vẻ tái nhợt khiến ông như già đi mấy phần, thái dương có thêm vài nếp nhăn, thiên phú của Lâm Phong đã vượt qua cả phụ thân và mẫu thân hắn rồi.

- Thật lợi hại, Phong ca đã cường đại đến trình độ này rồi.

Hàn Man đeo mặt nạ cổ màu đồng lộ ra ánh mắt sáng ngời, song quyền nắm thật chặt, thậm chí gân xanh đã lộ ra, quá mạnh mẽ, thực lực của Lâm Phong đã cường đại đến độ khiến tâm hắn không ngừng nhúc nhích, người thanh niên đứng trên võ đài kia chính là huynh đệ của hắn.

- Sau khi Tuyết Vực tỉ thí kết thúc Phong ca sẽ trở lại Tuyết Nguyệt, còn Đoàn Vô Đạo có thể sẽ ở bên ngoài, như vậy Tuyết Nguyệt quốc lớn như thế cũng không còn ai có thể tranh phong cùng Phong ca rồi.

Trong mắt Phá Quân lộ ra vài phần mong đợi, Lâm Phong đã mạnh như vậy rồi, hơn nữa nhìn như không chỉ dừng lại ở đó, Tuyết Vô Thường đã nói phía sau còn có những cơ duyên lớn, nếu như Lâm Phong nắm bắt được, khiến cho thực lực tăng lên vài phần thì đến khi trở về Tuyết Nguyệt quốc chỉ cần xuất huyết kiếm ra còn có ai dám tranh phong!

- Mục tiêu của ca ca không phải là Tuyết Nguyệt quốc, ánh mắt của huynh ấy hẳn là hướng về đế quốc khác, thậm chí có thể là Thánh thành Trung Châu.

Tiêu Nhã nắm chặt tay nhỏ có chút hưng phấn, nói.

- Thánh thành Trung Châu, đó là địa phương nào?

Phá Quân nghe thấy lời nói của Tiêu Nhã thì khẽ sửng sốt một chút, hắn chưa từng nghe nói qua danh tiếng của Thánh thành này.

Tiêu Nhã mở to đôi mắt trong veo nhìn Phá Quân, nhất thời cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ nói một cách đơn giản:

- Thiên tài của Tuyết Vực tại Thánh thành Trung Châu cũng chỉ như người bình thường, nơi đây có rất nhiều thế lực, thậm chí Thần Cung tại Thánh thành Trung Châu chỉ xem như một thế lực tông môn bình thường mà thôi.

Tiêu Nhã thấp giọng nói khiến cho Phá Quân cùng Hàn Man run lên, trong mắt loé lên một đạo phong quang sáng chói.

Thiên tài của Tuyết Vực chỉ như người bình thường ở Thánh thành Trung Châu, còn Thần Cung cường đại mà thần bí kia cũng chỉ là một thế lực tông môn bình thường ở đó!

Cái Thánh thành Trung Châu này là một con quái vật khổng lồ sao?

- Thánh thành Trung Châu này, nó ở nơi nào?

Hàn Man không nhịn được mà tò mò hỏi một tiếng.

Phá Quân lại lắc đầu:

- Chúng ta bây giờ không nên biết thì tốt hơn, hiện tại chúng ta còn chưa có tư cách, đến một lúc nào đó thì tự nhiên sẽ biết thôi.

- Hì hì, đúng đấy, ca ca nhất định phải ra khỏi Tuyết Nguyệt quốc, thậm chí là Tuyết Vực để có thể trở thành cường giả của Cửu Tiêu đại lục.

Tiêu Nhã nắm chặt nắm đấm nhỏ, vô cùng tự tin vào Lâm Phong.

Lâm Phong giống với ca ca của nàng, giống vô cùng, ca ca từng nói:

- Thời niên thiếu nên lập chí lăng vân, phải luôn hướng về núi sông cao vời vợi ngoài kia!

Nhưng bi thương đến rất nhanh, ca ca của nàng đã không thể đi đến cuối cùng, cũng không thể tiếp tục chiếu cố nàng nữa, hiện tại nàng đang đối xử với Lâm Phong giống như ca ca của mình nên có thể xem Lâm Phong chính là ca ca nàng.

Hàn Man và Phá Quân gật gù, đúng vậy, Lâm Phong nhất định sẽ trở thành một cường giả của Cửu Tiêu đại lục này, bọn họ không nên chỉ nhìn đến một Tuyết Nguyệt quốc nho nhỏ hay thậm chí là cả Tuyết Vực.

Trên võ đài tỷ thí của Tuyết Vực, Đường U U đã bước lên vị trí trung tâm, người thứ hai chính là nàng, đã đến lúc nàng lựa chọn đối thủ.

Nàng cũng giống như Lâm Phong, chỉ cho phép thắng chứ không được bại, bởi vì trong tay nàng là ngọc bài thứ hai, nếu thất bại thì thật sự phải nhường nó cho người khác sao, khi đó bản thân phải nhận cái ngọc bài thứ cuối cùng.

Ánh mắt nhìn đến các thân ảnh trên Giao Long Động, người trong top 10 nàng không nghĩ đến, trong đó ngoại trừ Lâm Phong có giao hảo cùng nàng thì còn lại đều là bát đại thiên tài, những người này nàng không chắc thắng được.

Thanh Mộng Tâm và Vân Phi Dương chắc chắc loại ra không chọn, dù gì thì cũng là người quen biết cả.

- Ta chọn ngươi.

Đường U U chỉ vào một cô gái đang cầm ngọc bài thứ mười ba, là nữ tử tu luyện băng phách công pháp.

Cô gái đó nhìn thấy Đường U U chọn mình mặt vẫn không có biểu cảm gì, trên người vẫn lộ ra khí tức lạnh lẽo như băng, giống như công pháp mà nàng tu luyện vậy.

Nhấc chân lên bước đi, nàng đã đi đến đối diện với Đường U U rồi.

- Một kích quyết định thắng bại, như thế nào?

Đường U U mở miệng nói với nữ tử kia, đối phương liền kinh ngạc mà nhìn Đường U U một cái, sau đó gật đầu ngay lập tức:

- Được.

Trận chiến này dù thắng hay bại cũng không ảnh hưởng quá lớn đến nàng, nàng vẫn còn tư cách ở lại Tuyết Vực tỉ thí, vì vậy mà nàng không có lí do gì không đáp ứng yêu cầu của Đường U U cả.

- Cẩn thận.

Đường U U vừa nói liền động, đột ngột bước lên, Thiên Ảnh Như Mộng, thân thể nàng đã hoá thành từng đạo tàn ảnh, bây giờ trên chiến đài toàn bộ đều là tàn ảnh, người bên ngoài ngồi nhìn không cách nào phân biệt được thật giả.

Thân thể cô gái kia bắt đầu động, không gian ở giữa đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ bị hạ xuống một cách triệt để, phảng phất như có tuyết bay bay trong không trung.

- Độ không tuyệt đối!

"Răng rắc!"

Đám người bên ngoài chỉ cảm nhận được một cỗ khí lạnh đột nhiên tập kích, xương cốt toàn thân như bị đóng băng, chiến đài mênh mông rộng lớn như vậy mà nay đã bị băng bao phủ toàn bộ.

Thiên Ảnh Như Mộng tạo ra vô số tàn ảnh của Đường U U, chúng nó có vẻ đều đã bị đóng băng và hoá thành tượng đá, không gian như ngừng lại.

- Thật là hàn ý đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Phong ngưng trọng, thân thể hắn cũng đã cảm thấy một luồng khí rét lạnh xâm nhập.

Cỗ hàn khí này làm cho chân thân cùng tàn ảnh của Đường U U bị đóng băng toàn bộ.

- Ân? Động?

Đúng lúc này, có một việc khiến tất cả chú ý, bên trong đám thân ảnh bị đóng băng đó có một đạo thân ảnh đang động, nó di chuyển hướng về phía vị nữ tử băng phách kia.

Nàng kia trong nháy mắt liền biết được thân ảnh đó là ai, bước một chân ra, cả người xoay tròn, xuất ra một đoàn băng sương tuyết trắng trực tiếp bay về phía Đường U U.

- Phá..!

Đường U U gầm lên, đồng thời băng phách trên người nàng vỡ vụn, mái tóc đen dài tung bay, thân thể của nàng đột nhiên biến mất, sau đó là xuất hiện trước mặt vị nữ tử kia.

- Diệt!

Lại một đạo thanh âm thanh thuý truyền ra, thủ chưởng của Đường U U va chạm với thủ chưởng của Phương Hàm, trong một khoảnh khắc, toàn thân Đường U U đều bị một tầng hàn băng bao bọc lấy, lại lần nữa bị đóng băng.

Không lẽ Đường U U đã thất bại?

Thời gian như ngừng lại một lần nữa, sau đó lập tức có một tiếng răng rắc truyền ra, thân thể của nữ tử kia đột nhiên run lên rồi lùi lại hơn 10m, trong tay vẫn là băng phách nhưng khoé miệng của nàng lại tràn ra một dòng máu tươi.

- Thì ra là như vậy.

Ánh mắt cô gái đó bỗng nhiên lộ ra một tia thần sắc khác lạ, chưởng lực của Đường U U có thể cách lớp băng phách mà oanh kích thân thể của nàng, điều này cho thấy chưởng lực của Đường U U có chỗ đặc biệt.

- Ngươi thắng!

Phương Hàm lui ra xa, từng tiếng nứt vỡ truyền ra, băng phách trên người Đường U U đã tan rã.

Bình Luận (0)
Comment