Người dịch: Thy
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
- Hô...
Thở ra một hơi, Đường U U vuốt vuốt mái tóc đã bị băng phách đóng có chút cứng rồi, trận chiến này thắng cũng không dễ dàng gì.
Còn dư lại mười lăm người cuối cùng, không hề có kẻ yếu trong đó, ít nhất cũng là từ Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh phong trở lên, sau này bất cứ trận chiến nào đều sẽ rất quyết liệt.
Bước vụt qua, Đường U U đã trở lại trên Giao Long Động, Lâm Phong nhìn trên người nàng vẫn còn một tầng hàn sương như trước thì lập tức vung tay lên, một cỗ hơi thở nóng bỏng truyền đến người Đường U U, sau đó hàn sương trên người nàng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
- Cảm ơn.
Đường U U mỉm cười với Lâm Phong, hắn gật đầu đáp lại, sau đó liền đưa mắt trở lại chiến đài, cuộc chiến thứ ba đương nhiên là đến lượt Đế Lăng rồi, tên đó chọn người đứng thứ mười bốn, toàn thân người này cứng như sắt thép nhưng bị hạ cũng chỉ bằng một quyền.
Mặc dù người kia am hiểu lực lượng nhưng một quyền của Đế Lăng không nhẹ gì, thân thể người này không có cách nào chấp nhận được nên trong nháy mắt đã bị đánh bại.
Vị thứ tư là Đoàn Vô Đạo bước lên chiến đài cũng không hề yếu thế, hắn chọn nam tử dùng đứng thứ mười hai, và cũng giống như Đế Lăng, chỉ dùng một chiêu đánh bại đối phương, vô cùng bá đạo.
- Hai người này mới thật sự là vừa khủng bố vừa bá đạo.
Tầm mắt của đám người bên ngoài không ngừng di chuyển giữa Đế Lăng cùng Đoàn Vô Đạo, hôm nay bọn họ đã quên mất Đoàn Vô Đạo đi ra từ một nước phụ thuộc rồi, bọn họ chỉ còn thấy được một Đoàn Vô Đạo cường đại, không dám có nửa điểm khinh miệt gì, đây là một thiên tài chân chính có thể đứng cùng một chỗ với Đế Lăng.
Hơn nữa có nghe nói Đoàn Vô Đạo am hiểu nhất chính là phong ấn, hắn nắm giữ Vũ Hồn Phong Ấn Môn, đến hiện tại vẫn chưa có người nào được nhìn thấy nó.
Đã đến phiên Quân Mạc Tích, người thứ năm.
Quân Mạc Tích bước lên chiến đài, hơi cau mày lại, khoé miệng khẽ cười khổ.
- Thứ năm...
Quân Mạc Tích nhìn thoáng qua ngọc bài trong tay, buồn bực mà thì thầm, từ Lâm Phong đến Đoàn Vô Đạo bốn người này đã chọn lựa bốn người sau top 10 rồi, kế tiếp hắn cũng chỉ còn lại hai người sau top 10 để lựa chọn, mà một người là Thanh Mộng Tâm còn người kia là Vân Phi Dương.
Hai người đó nếu như mà lựa chọn thì không tốt lắm!
Như vậy thì người hắn có thể lựa chọn cũng chỉ có thể là người đang cầm ngọc bài thứ sáu đến thứ mười thôi.
Năm người này theo thứ tự lần lượt là: Huyết Sát, Vũ Mặc, Lăng Tiêu, Vũ Tiêu Tiêu và Khô Mộc!
- Ân?
Đám người ngồi nhìn cũng đã nhận ra sự khác thường, tựa hồ có gì đó không giống a.
- Ngươi, xuống đây đi.
Quân Mạc Tích cuối cùng cũng mở miệng, nhìn về phía người nào đó đứng bên trên Giao Long Động.
Vũ Mặc sững sờ, nhìn thoáng qua bên trái cùng bên phải của mình, bên trái hắn là Huyết Sát còn bên phải là Lăng Tiêu.
Sau đó ánh mắt hắn lại lần nữa quay trở về chỗ Quân Mạc Tích, vẫn thấy ánh mắt Quân Mạc Tích không hề chuyển động, vẫn cứ nhìn hắn từ nãy đến giờ...
Vũ Mặc có chút dại ra nhưng sau đó liền thay đổi trở thành đặc biệt phấn khích, rất thú vị a, Quân Mạc Tích lựa chọn hắn?
Đám người sửng sốt một chút, Quân Mạc Tích là đang nới với Vũ Mặc sao?
Không gian lập tức xôn xao, bọn họ không hề nhìn lầm, Quân Mạc Tích lựa chọn Vũ Mặc.
Quân Mạc Tích là một thiên tài của Long Sơn đế quốc, một trong bát đại thiên tài, vòng thứ hai của Tuyết Vực tỉ thí hắn đã lấy được ngọc bài thứ năm.
Vũ Mặc là thiên tài của Thương Thiên đế quốc, cũng là người trong bát đại thiên tài, tại vòng thứ hai của Tuyết Vực tỉ thí hắn đã bắt được ngọc bài thứ bảy.
Hiện tại Quân Mạc Tích sẽ chiến đấu với Vũ Mặc sao?
- Hô....
Vẻ hưng phấn trong mắt đám người không ngừng sáng lên, rốt cuộc cường giả đã gặp nhau rồi sao!
Hai người đều là một trong bát đại thiên tài, đến cùng là Quân Mạc Tích hay Vũ Mặc lợi hại hơn?
- Ngươi lựa chọn ta?
Vũ Mặc chậm rãi đứng lên, ánh mắt của hắn khoá chặt trên người Quân Mạc Tích.
- Nhìn tới nhìn lui ta vẫn thấy ngươi và Huyết Sát không vừa mắt, Huyết Sát có thứ hạng trước ngươi nên có thể hiểu là hắn lợi hại hơn ngươi một chút, và đó là lí do mà ta cảm thấy lựa chọn ngươi tốt hơn.
Quân Mạc Tích trả lời khiến cho tất cả có chút dở khóc dở cười, lấy lí do này mà Quân Mạc Tích mạo hiểm ngọc bài của mình mà khiêu chiến với Vũ Mặc?
- Tốt, rất tốt.
Sắc mặt Vũ Mặc dần dần thay đổi trở nên âm lãnh, lơ lửng trên không trung phía trên chiến đài, toàn thân phóng thích ra khí tức cường đại, nhìn chằm chằm Quân Mạc Tích và nói:
- Vừa vặn những thứ xảy ra bên trong Giao Long Động ta cũng nên tìm ngươi tính sổ một lần, bây giờ ta muốn nhìn xem cái ngọc bài thứ năm trong tay ngươi có thể giữ được hay không.
- Vậy phải xem thực lực của ngươi rồi.
Quân Mạc Tích rất lạnh nhạt, nhìn hắn cũng không thấy được vẻ khẩn trương gì, rất nhẹ nhàng, tựa hồ như hắn căn bản là không quan tâm hoặc có thể nói là sự tự tin đã khiến hắn không hề để Vũ Mặc vào mắt, nhưng Quân Mạc Tích không biểu lộ ra nên không ai có thể biết rõ.
- Ngươi sẽ thấy thôi.
Đôi mắt Vũ Mặc hóa thành bát quái, trông rất yêu dị.
- Giết!
Một đồ án bát quái hư ảo từ trên không chèn ép về phía Quân Mạc Tích.
- Bắt đầu chiến rồi.
Tất cả nhìn chằm chằm vào hai người trên chiến đài, những thiên tài mạnh nhất muốn va chạm vào nhau rồi.
"Oanh!"
Trên người Quân Mạc Tích hiện lên một cỗ khí tức óng ánh màu vàng kim bay lên trời hoá thành một vòng xoáy bay lên trên hư không.
Toàn thân Quân Mạc Tích bị cỗ khí tức này bao phủ, tóc dài cùng quần áo bay bay, Quân Mạc Tích vẫn đứng bình thản, hơi ngửa đầu lên nhìn Vũ Mặc, đám người lại nhìn hắn như nhìn thấy thánh nhân vậy, cái cỗ khí tức đó khiến cho người ta muốn quỳ bái.
"Oanh!"
Đồ án bát quái vẫn treo lơ lửng trên không trung, nó bị cái quang hoa màu vàng kim phóng lên trời kia giữ lại trong không trung, không hề chịu bất kì cái áp bức nào, cỗ khí tức kia vô cùng to lớn và đầy cao ngạo, hình tượng của Quân Mạc Tích trong tâm của đám người phảng phất như đã cao lên đến vô hạn.
"Oanh!"
Khí tức màu vàng kim vô cùng thánh khiết kia lại phóng lên trời lần nữa, nó hoá thành một cơn lốc nhắm đến cái đồ án bát quái kia mà phá, khí tức trên người Quân Mạc Tích lên như diều gặp gió, muốn hoà cùng với thiên địa.
- Quá mạnh.
Tất cả đều hết hồn, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Quân Mạc Tích phóng thích ra loại khí tức này, thật cường đại, rốt cuộc Quân Mạc Tích đang tu luyện công pháp gì?
- Ân?
Vũ Mặc có chút trì trệ, đồ án bát quái của hắn đã bị khí tức của Quân Mạc Tích phá tan rồi, nhưng sao lại có thể như vậy được chứ.
- Thiên địa có chính khí!
Quân Mạc Tích đạp từng bước lên mặt đất, thanh âm ầm ầm truyền đến tai mọi người, sau đó thân thể hắn như được trùng sinh vậy, toàn thân phát ra một cỗ khí cuồn cuộn và càng ngày càng mạnh.
- Hạ trấn sơn xuyên hà nhạc!
Một chưởng lực được tung ra, thiên địa quay cuồng, cỗ khí màu vàng kim óng ánh đang gào thét điên cuồng hướng về phía Vũ Mặc, cỗ khí tức đó ảnh hưởng đến không gian, khiến cho chiến đài mênh mông đều được bao bọc bởi một cỗ chính khí, đó là câu thiên địa có chính khí của Quân Mạc Tích.
- Phá!...
Chân nguyên của Vũ Mặc đều được phóng ra, hai mắt xám trắng ngày càng lạnh lẽo hơn, chưởng lực kinh khủng của hắn đang gào thét, đánh thẳng vào vòng xoáy chính khí phía trên.
"Ầm ầm!"
Luồng khí tức kinh khủng quay cuồng, Vũ Mặc cảm giác được toàn thân mình bị rung động, cỗ khí tức này quả thật rất đáng sợ, nó trấn áp hết thảy, khiến cho lực lượng của hắn không có cách nào phát động ra và bị nó gắt gao áp chế một cách vô hình.
- Thương diệu nhật nguyệt tinh thần.
Quân Mạc Tích lại nói thêm một câu, chính khí đã che kín cả thiên địa, hạ trấn sơn xuyên hà nhạc, thượng diệu nhật nguyệt tinh thần.
Trong thiên địa bây giờ chỉ còn tồn tại chính khí của Quân Mạc Tích mà thôi.
Nội tâm của đám khán giả run rẩy kịch liệt, ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn, chuyển sang vô cùng nghiêm túc và trang trọng, trong lòng bọn họ dường như đang sinh ra một cảm giác tội ác và tự ti nhè nhẹ, dưới cỗ chính khí kia thì không tội ác nào có thể lẩn trốn được.
Trong lòng Vũ Mặc rung động không thôi, lực lượng của hắn bị áp chế, ý chí chiến đấu của hắn cũng đã bị áp chế rồi, nhìn đến cỗ khí tức thánh khiết trên trời kia, sắc mặt Vũ Mặc dần thay đổi, tại sao có thể như vậy, Quân Mạc Tích làm sao lại khủng bố thế chứ.
- Bát quái.
Vũ Mặc gầm lên, đồ án bát quái trên hư không đang động không ngừng, muốn xoắn giết cỗ chính khí kia.
- Thiên địa có chính khí trấn áp được tà ma, cuối cùng còn lại một thân kiêu ngạo với đất trời.
Thanh âm Quân Mạc Tích phát ra như ca, từng chữ rơi xuống thì chính khí càng mạnh hơn, thanh âm va chạm phát ra vô tận, rốt cuộc đồ án bát quái đã bị nứt ra.
"Oanh!"
Khí tức Vũ Hồn bùng nổ, sau lưng Vũ Mặc xuất hiện đồ án bát quái lần nữa, đôi mắt của hắn đã đỏ thẫm từ khi nào.
- Đủ rồi.
Đúng vào lúc này, Tuyết Vô Thường lại quát to một tiếng khiến cho ánh mắt Vũ Mặc đông lại.
- Trận chiến đến đây là kết thúc, không cần phải tiếp tục đấu nữa đâu, trở về đi.
Tuyết Vô Thường nhàn nhạt nói, tâm của hắn lại một lần nữa không yên được, hạo nhiên chính khí, Quân Mạc Tích đang tu luyện hạo nhiên chính khí, vậy thì trận chiến này không cần phải đấu tiếp cũng đã biết kết cục rồi!