Người dịch: Thy
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
- Thiên tài rất nhiều.
Tuyết Vô Thường thầm nghĩ trong lòng, Quân Mạc Tích thế mà lại tu luyện nên một thân thuần chính hạo nhiên chính khí, hiếm có, quả thật hiếm có vô cùng, hạo nhiên chính khí vốn không tu luyện dễ dàng như vậy.
Muốn tu luyện hạo nhiên chính khí ngoại trừ thiên phú ra còn phải có phẩm hạnh, người có tâm thuật bất chính hay tâm linh vặn vẹo, nội tâm dơ bẩn đều không cách nào mà tu luyện nên một thân hạo thiên chính khí thuần khiết được.
Hạo nhiên chính khí chính là thể hiện bên trong con người, thể hiện tâm tính một người.
- Dừng ở đây?
Vũ Mặc ngẩng đầu nhìn Tuyết Vô Thường, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu, vừa rồi ai cũng đều thấy được rằng Quân Mạc Tích vẫn đang áp chế hắn, cái này cũng giống như là chà đạp lên mặt hắn vậy, sao bây giờ lại bảo hắn dừng lại được chứ, hắn vẫn còn muốn tìm lại mặt mũi đây.
- Ngươi đã thua.
Lời nói khiến sắc mặt Vũ Mặc hơi sững lại, càng khó coi hơn, Tuyết Vô Thường ở trước mặt mọi người nói hắn thua.
- Mặc dù không phải thua trên thực lực nhưng ngươi đã thua về tâm lí, điều ngươi phải làm bây giờ là không phải tìm lại mặt mũi của mình mà là điều chỉnh tốt tâm tính để sắp tới đi đối mặt với các loại kì ngộ, nếu không thì có thể cùng là một loại kì ngộ nhưng hắn sẽ lấy được nhiều thứ tốt hơn ngươi nhiều, đến khi đó chân chính quyết đấu thì ngươi vẫn sẽ bại mà thôi.
Tuyết Vô Thường chậm rãi nói cho Vũ Mặc nghe, Vũ Mặc liền ngây ra, hắn đã cảm thấy lời nói của Tuyết Vô Thường có lí, dù sao Vũ Mặc không phải người ngu, thực lực của Quân Mạc Tích xác thực là cường đại hơn hắn tưởng tượng nhiều, một thân hạo nhiên chính khí có thể trấn áp tà ma, hơn nữa hắn đã chuẩn bị sử dụng Vũ Hồn mà Quân Mạc Tích vẫn chưa hề động đến, dựa trên trình độ mà nói thì hắn đã thua rồi.
- Chúng ta sẽ còn tái chiến.
Vũ Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn Quân Mạc Tích, thân thể lập tức phiêu động, lui trở về vị trí của mình.
- Tuỳ thời phụng bồi.
Quân Mạc Tích mỉm cười một cách thản nhiên, bộ dáng vẫn tiêu sái tự nhiên như trước, tâm khẽ động liền thấy một thân hạo nhiên chính khí biến mất, hắn lại hoá thành một thanh niên bình thường như bao người khác, nhìn không ra bất kì điểm dị thường nào.
Quân Mạc Tích đã trở lại bên trên Giao Long Động, địa vị của hắn trong lòng những người xem đều đã được nâng cao.
Xem ra Quân Mạc Tích có thể là một cường giả siêu cường, cùng với Đế Lăng, Đoàn Vô Đạo tạo thành nhóm ba người mạnh nhất trong Tuyết Vực tỉ thí lần này.
Lâm Phong cùng Đường U U đúng là rất lợi hại, có thể lấy được ngọc bài thứ nhất và thứ hai, nhưng nếu như đem ra so sánh với Quân Mạc Tích thì có lẽ còn một đoạn chênh lệch khá lớn về tu vi, ít nhất cho đến hiện tại thì đúng là không thể sánh với Quân Mạc Tích được.
Một thân Quân Mạc Tích có hạo nhiên chính khí, thực lực cường đại, ngay đến cả Vũ Mặc cũng đã bị áp chế một cách gắt gao, đều là người trong bát đại thiên tài nhưng đương nhiên vẫn có chênh lệch thôi, không chiến một trận thì làm sao biết được ai yếu ai mạnh chứ.
Quân Mạc Tích và Vũ Mặc là một ví dụ rất tốt, lúc trước Quân Mạc Tích đều không biểu hiện ra để khiến người khác chú ý đến, hắn vẫn một mực bảo trì tư thái yên bình như nước của hắn, rất nhiều người còn cho rằng Quân Mạch tích khiêm tốn như vậy là vì thực lực yếu ớt,nhưng chân tướng cho họ thấy được rằng khiêm tốn không nhất định sẽ là thực lực kém, đây chỉ là tính cách của người ta mà thôi.
Sau khi Quân Mạc Tích chiến đấu xong thì đã đến người thứ sáu rồi, trận thứ sáu là Huyết Sát xuất chiến.
Sau khi Huyết Sát đi ra, ánh mắt hắn vẫn luôn dừng ở trên người Thanh Mộng Tâm, cuối cùng chọn Thanh Mộng Tâm làm đối thủ.
Trên mặt Thanh Mộng Tâm mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nhìn Tuyết Vô Thường trên hư không, hỏi:
- Tiền bối, thực lực của ta không bằng hắn, ta có thể buông tha cho trận chiến này hay không?
Đám người bên ngoài đã sững sờ hết cả, nhưng họ cũng có thể hiểu được lựa chọn của Thanh Mộng Tâm, nàng là một vị nữ tử, muốn đấu với Huyết Sát quả thực rất khó, nhận thua cũng là một lựa chọn đúng đắn thôi.
- Có thể, đã đến vòng này thì tuỳ các ngươi lựa chọn, có thể không chiến đấu cũng được.
Tuyết Vô Thường gật đầu nói.
- Đa tạ tiền bối.
Thanh Mộng Tâm vô cùng dứt khoát, sau đó nhìn sang Huyết Sát nói:
- Ta nhận thua.
- Hừ.
Huyết Sát hừ lạnh, vốn hắn muốn thử dùng thủ đoạn một lần nhưng thật không ngờ là Thanh Mộng Tâm lại nhận thua và nhường cho hắn chiến thắng mà không cần phải đấu, loại thắng lợi này khiến hắn cảm thấy không thoải mái tẹo nào, nhất là trước đó Quân Mạc Tích vừa phô diễn một trận chiến thuyết phục.
Thanh Mộng Tâm buông tha nên liền tới người thứ bảy, chính là Lăng Tiêu.
Những đối thủ còn lại mà Lăng Tiêu có thể lựa chọn cũng chỉ có ba người, Vũ Tiêu Tiêu, Khô Đồng Yêu Mộc và Vân Phi Dương.
- Ta nếu như cùng Khô Đồng Yêu Mộc chiến đấu thì hiện giờ cũng không thể đoán trước là thắng hay bại, danh tiếng của Khô Yêu Đồng không phải chỉ có hư danh, nếu như ta chiến với Vân Phi Dương thì Tiểu Vũ sẽ đấu với Khô Mộc.
Ánh mắt Lăng Tiêu loé lên, có chút phân vân, cuối cùng hắn nhìn về phía Vũ Tiêu Tiêu bên cạnh, nói:
- Tiểu Vũ, đấu với ta rồi buông tha thì thế nào?
Vũ Tiêu Tiêu nghe được lời nói của Lăng Tiêu liền hiểu rõ, sau đó khẽ gật đầu rồi nhìn Tuyết Vô Thường:
- Tiền bối, ta với hắn đấu nhau, ta nhận thua, tiền bối thông báo kết quả đi.
Giờ phút này ý chí chiến đấu của bọn họ đã không còn mạnh như trước nữa rồi, điều khiến bọn họ phải suy nghĩ là Tuyết Vô Thường có nói đến cái kì ngộ gì đó? Nó có thể khiến tu vi họ thay đổi cường đại hơn a.
- Cũng tốt.
Tuyết Vô Thường không có cự tuyệt, gật đầu, sau đó ánh mắt hắn rơi xuống người Khô Mộc, hiện tại chỉ còn lại Khô Mộc cùng Vân Phi Dương, đã không cần lựa chọn gì nữa.
Trận chiến cuối cùng này là Khô Mộc đối chiến Vân Phi Dương, nếu như Khô Mộc bại thì ngọc bài khó mà giữ được, còn nếu Vân Phi Dương bại thì căn bản là hắn không phải chịu bất kì ảnh hưởng gì, cũng vì Vân Phi Dương là người cầm ngọc bài thứ mười sáu vốn là cái cuối, thất bại thì hắn vẫn cầm nó mà thôi.
- Chiến không?
Khô Mộc hỏi Vân Phi Dương, thậm chí hắn còn chưa bước lên chiến đài mà là đứng trên hang đá trực tiếp hỏi.
- Thử một lần đi.
Ngay khi đám người đều cho rằng Vân Phi Dương sẽ cự tuyệt thì hắn lại mở miệng đồng ý, trận chiến này đối với hắn mà nói thì rất là thoải mái, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đám người bên ngoài luôn cho rằng Vân Phi Dương không dám thì lại càng khiến hắn muốn chiến hơn.
Khô Mộc sửng sốt một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, trong mắt hắn hiện lên một đạo hàn quang, nói:
- Nếu như đã muốn đấu thì liền đến nào.
Dứt lời, hắn tiên phong bước lên trên chiến đài, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Vân Phi Dương.
- Nói đấu liền đấu.
Thanh âm của Khô Mộc rất nhỏ nhưng lại rõ ràng, trên người hắn lộ ra một tia khí tiều tụy, nhất là cặp mắt kia, héo rũ không một chút sắc thái, đôi đồng tử tràn đầy lạnh lẽo.
Vân Phi Dương cũng đã lên chiến đài, nhìn Khô Mộc, nói:
- Khô Yêu Đồng Mộc, ta muốn thử một phen, xem người được xưng trong bát đại thiên tài mạnh mẽ đến cỡ nào.
- Ta thành toàn cho ngươi.
Khô Mộc hừ lạnh, đồng tử của hắn nháy mắt thay đổi trở nên cô quạnh, tĩnh mịch, không gian xung quanh dường như đều chết, không có bất kì màu sắc hay sinh vật nào, Vân Phi Dương đứng cách hắn không xa, cảm nhận được một cỗ khí tức cô quạnh đáng sợ phảng phất trên người, tuỳ thời có thể khiến hắn già yếu và héo rũ.
- Ngươi rất nhanh liền sẽ biết Khô Yêu Đồng đáng sợ đến đâu.
Khô Mộc bước lên một bước, một cỗ khí tức đáng sợ từ trên người hắn bùng nổ trong không gian.
Nhưng khoé miệng Vân Phi Dương lại hiện lên nét vui vẻ, đặc biệt thú vị.
- Thật xin lỗi không giúp ngươi được, trận chiến này ta nhận thua.
Vân Phi Dương đột nhiên nhận thua khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngốc, Vân Phi Dương mới vừa rồi còn chủ động yêu cầu muốn đấu vậy mà giờ lại đột nhiên nhận thua?
Không để cho Khô Mộc suy nghĩ lâu, Vân Phi Dương đã lui về trên Giao Long Động, vẻ mặt mỉm cười nhìn Khô Mộc:
- Ta chỉ là muốn cảm thụ một phen mà thôi, hiện tại đã cảm nhận được rồi nên cũng không cần phải tiếp tục nữa.
- Ngươi đùa bỡn ta?
Khô Mộc nhấn rõ từng chữ với giọng lạnh như băng.
- Ta tin hiện tại mọi người đều đang hy vọng trận đấu này chấm dứt đấy.
Vân Phi Dương lười biếng nói, chỉ sợ hiện tại mọi người đều chỉ một lòng muốn đi đạt kì ngộ thôi, Vân Phi Dương nhận thua nên không thể nghi ngờ là đã thành toàn cho ý nguyện của họ, trận đấu cuối cùng cũng đã kết thúc.