Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 648 - Thần Cung.

Thần Cung. Thần Cung. vipTruyenGG.com

Người dịch: Thy

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: vipTruyenGG.com

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc về hành vi của Vân Phi Dương, có lẽ hắn cũng chỉ là muốn thăm dò khí tức của Khô Mộc một phen thôi.

Nhưng Vân Phi Dương nói cũng không sai, thật sự bọn họ hy vọng hai người này sẽ có một người lựa chọn nhận thua để bọn họ có thể nhanh nhanh nhìn xem cái kì ngộ mà Tuyết Vô Thường nói đến rốt cuộc là cái gì a.

Khô Mộc hừ một tiếng rồi lui về lại trên Giao Long Động.

Ánh mắt Tuyết Vô Thường quét quanh mười lăm người trước mắt, sau đó liền nói:

- Tốt, nửa phần của Tuyết Vực tỉ thí đã qua, các ngươi hiện tại sẽ theo ta đi đến một vài nơi, bảy ngày sau quay trở lại nơi này, đến lúc đó sẽ tiến hành trận đấu cuối cùng của mỗi người.

- Bảy ngày.

Tất cả đều ngạc nhiên, chẳng lẽ chuyến đi này sẽ phải mất đến bảy ngày sao?

Trong lòng của mười lăm cường giả xuất hiện chút hồ nghi, rốt cuộc là đi chỗ nào mà cần đến bảy ngày chứ, nhưng sẽ không có ai nói không đi, họ sẽ không tình nguyện buông tha nó.

- Tiền bối, ta ở bên trong Mê Thành đã đắc tội không ít người, ta đi theo người bảy ngày vậy bằng hữu của ta...

Lâm Phong nói đến đây liền hơi ngừng lại, vốn hắn là cố ý cùng bọn Hàn Man bảo trì khoảng cách nhằm tránh đi sự trả thù vào bọn họ, nhưng bây giờ lại muốn hắn đi bảy ngày thì sao có thể yên tâm đây, bảy ngày, chỉ nhiêu đó thời gian cũng đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.

- Bằng hữu của ngươi đâu?

Tuyết Vô Thường hỏi Lâm Phong.

- Chỗ đó.

Lâm Phong chỉ tay hướng về phía ba người Hàn Man.

- Được, nếu như có ai dám động đến ba người bọn họ thì sẽ trở thành địch của Thần Cung, ta cũng có thể phái người bảo vệ cho bọn họ.

Tuyết Vô Thường nói với Lâm Phong:

- Mọi chuyện đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa, ngươi không cần phải để trong lòng, cứ buông bỏ mọi thứ đi, trong bảy ngày này ngươi chỉ cần cân nhắc chuyện của mình, những chuyện khác đều sẽ không xảy ra.

- Được, Lâm Phong ta xin tạ ơn tiền bối.

Lâm Phong chắp tay tạ ơn Tuyết Vô Thường, hắn đã nói nếu có ai dám động đến đám người Hàn Man liền sẽ trở thành địch nhân của Thần Cung, hơn nữa còn đáp ứng phái người hộ vệ, Lâm Phong tin tưởng ba người Hàn Man sẽ không có chuyện gì.

- Còn có ai có chuyện gì không?

Tuyết Vô Thường lại nhìn mọi người, tất cả đều lắc đầu biểu thị không còn chuyện gì cả.

- Nếu như không còn gì để nói thì tất cả đi theo ta.

Tuyết Vô Thường xoay người, lập tức hướng về hư không bay đi.

- Bảy ngày sau ở chỗ này chờ ta.

Lâm Phong hô một tiếng với đám Hàn Man, lập tức bước theo, dần dần bay lên, đạp vào không trung mà đi nhanh về phía xa xa.

Trên tầng tầng lớp lớp mây, Tuyết Vô Thường mang theo mười lăm người mạnh nhất của Tuyết Vực tỉ thí ngự không, thanh thế cuồn cuộn xuyên qua tầng mây, bước trên mây mà đi.

- Lâm Phong, ngươi nói thử kì ngộ lần này sẽ là cái gì đây?

Quân Mạc Tích cùng năm người Long Sơn đế quốc sóng vai đi, chỉ có Đoàn Vô Đạo không cùng một chỗ với bọn họ, Đoàn Vô Đạo thậm chí còn không nhìn bọn họ một cái, độc lai độc vãng, trên người thuỷ chung vẫn lộ ra một cỗ khí tức duy ngã độc tôn, phảng phất như hắn chính là chủ nhân của thiên địa này, tất cả mọi người đều phải lấy hắn làm trung tâm mà thuận theo.

- Không thể đoán được.

Lâm Phong khẽ lắc đầu, lúc này không giống như trong vòng thứ nhất cần phải tranh đoạt, cái này cần dựa vào vận khí, chú ý đến lời nói của Tuyết Vô Thường thì sẽ thấy ý của hắn là ngọc bài thứ nhất khác thường, mỗi một cái ngọc bài khác nhau tựa hồ như cho ra những kì ngộ không giống nhau, vậy thì Lâm Phong làm sao có thể đoán được đó là cái gì đây.

- Vòng thứ nhất của Tuyết Vực tỉ thí có tranh đoạt công pháp, bên trong thần miếu đều là công pháp lợi hại nên lần kì ngộ này có khả năng không phải là công pháp võ kĩ gì, nếu đã không phải lĩnh ngộ công pháp võ kĩ vậy thì chỉ có thể cho khả năng lĩnh ngộ tu vi cảnh giới mới.

Quân Mạc Tích suy đoán, Tuyết Vô Thường nói sau khi trải qua kì ngộ sẽ chiến đấu lại một lần nữa, chẳng lẽ lần kì ngộ này có thể thay đổi thế cục?

Phải biết chỉ có một khoảng thời gian là bảy ngày, nếu như dựa vào nó để tu luyện thì hiển nhiên là không thể nào rồi, như vậy thì lần kì ngộ này đến cùng thành cái gì mà có thể để thực lực của những thiên tài biến hoá mà thay đổi cục diện chứ?

Hiện tại không ai biết được, Lâm Phong và Quân Mạc Tích không biết, những người còn lại càng không biết.

Ước chừng hơn hai canh giờ, tốc độ của Tuyết Vô Thường đã trở nên chậm lại, phía trước là một cỗ khí tức thần bí đang quay cuồng không, đó là một địa phương vô cùng mê huyễn.

- Đã đến nơi.

Tuyết Vô Thường nói rồi liền dừng lại, đám người cũng dừng lại theo, ánh mắt mỗi một người đều nhìn về thân ảnh Tuyết Vô Thường ở phía trước.

Đã đến rồi sao?

Trước mặt bọn họ lúc này không có cái gì cả, chỉ là một màn trời đất quay cuồng, đây rốt cuộc là chỗ nào?

Chẳng lẽ kì ngộ ở chỗ này ư?

Nhưng ngay đúng lúc này, một màn rung động xuất hiện trước họ, phía trước vốn dĩ là mây mù nay nó đang kịch liệt tách ra, khoảng không vừa hiện ra đó có một luồng ánh sáng sáng chói chiếu lên người bọn họ.

Trước mặt bọn họ là một cánh cửa mọc giữa trời, nó dần dần chậm rãi mở ra, bên trong những tầng mây mù xuất hiện lối đi.

- Đây là...

Quá thần kì rồi, một cánh cửa mọc ra từ hư vô, trước đó nơi đây vẫn là mây mù giăng kín nhưng bây giờ khi cánh của này mở ra thì phảng phất như đã trở thành một thế giới hoàn toàn khác.

- Đi theo ta.

Tuyết Vô Thường bước vào bên trong cánh cửa, tất cả liền bước theo, trong một khoảnh khắc bọn họ có cảm giác như có một cỗ nguyên khí thiên khí vô cùng nồng đậm ập vào người mình, nhờ nó mà họ cảm thấy hô hấp thoải mái hơn rất nhiều.

- Sảng khoái, nơi đây có thiên địa nguyên khí rất nồng.

Đôi mắt Lâm Phong tràn ngập vẻ khiếp sợ, quay đầu lại hắn thấy cánh cửa đã khép kín, bọn họ đúng là được đến một không gian khác bên trong nó, dưới chân là mây cuồn cuộn, còn có thiên địa nguyên khí không ngừng truyền đến.

Hình ảnh này khiến cho Lâm Phong hắn cảm thấy giống như nhìn thấy lại tiên cảnh trong các phim truyền hình trước kia hắn xem.

Trước mặt hắn xuất hiện một toà kiến trúc lơ lửng bên trên lớp mây trùng điệp.

- Trước mắt các ngươi chính là Thần Cung.

Tuyết Vô Thường mở miệng nói khiến cho mọi người đều ngây dại, Thần Cung, cái địa phương mênh mông mà thần bí này chính là Thần Cung sao?

Tầng tầng mây quay cuồng, kiến trúc trùng điệp, tất cả đều nói cho bọn họ biết rằng đây đúng thật là một thế giới thần kì, nhưng cái này cũng chỉ được xem là một thế lực mà thôi.

- Lực lượng võ đạo quả nhiên không có cực hạn.

Nội tâm Lâm Phong có phần không được bình tĩnh, người có thể thành lập nên một thế giới như vậy đã đạt được cảnh giới gì rồi?

- Tuyết hộ pháp.

Xa xa có một thanh niên mặc giáp bạc tiến đến, khẽ gật đầu với Tuyết Vô Thường, xưng hô với Tuyết Vô Thường là Tuyết hộ pháp.

Thanh niên này chưa qua hai lăm, hai sáu, toàn thân lộ ra khí tức thâm trầm, người này có lẽ đồng cấp với bát đại thiên tài, giáp bạc trên người loé lên một tầng ngân quang nhàn nhạt, cực kì chói mắt nhưng cũng đẹp mắt vô cùng.

- Hách Bằng, kế tiếp ta liền giao cho ngươi.

Tuyết Vô Thường nói với thanh niên này một tiếng, Hách Bằng khẽ gật đầu đáp:

- Bảy ngày sau ta sẽ dẫn bọn họ trở về.

- Tốt, các ngươi đều đi theo hắn đi, Hách Bằng sẽ mang các ngươi đến địa phương mà các ngươi nên tới.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hách Bằng, chỉ thấy hắn cũng đang đánh giá bọn họ, trong mắt không hề có sự kinh ngạc gì, thậm chí còn lộ ra chút ngạo khí.

- Đây là những thiên tài mạnh nhất Tuyết Vực tỉ thí sao, không có gì ghê gớm lắm!

Hách Bằng thầm nghĩ trong lòng nhưng những lời này đương nhiên hắn sẽ không nói ra.

Ánh mắt của Hách Bằng không thể nào làm cho người khác có hảo cảm được, bởi vì khi nhìn đến ba nữ tử xinh đẹp là Lăng Tiêu Tiêu, Thanh Mộng tâm và Đường U U thì đặc biệt dừng lại một phen, trong đôi mắt ấy lộ ra vài phần khác thường khiến cho lông mày Đường U U khẽ nhướng lên, tựa hồ như không vui nhưng nàng cũng không có mở miệng nói gì.

- Các ngươi đi theo ta.

Hách Bằng nói với mọi người một tiếng rồi đi về phía trước, mặc dù đều nghi ngờ nhưng tất cả vẫn theo sát hắn.

Nhìn từng cái cung điện xẹt qua trước mắt mà cả bọn đều thầm than, đây mới là chỗ ở lí tưởng, nơi này có nguyên khí thiên địa vô cùng nồng đậm, hơn nữa ở đây chỉ toàn là các cung điện độc lập, giữa chúng có khoảng cách rất lớn, giống như tiên cảnh vậy.

Nếu như lúc trước bọn họ được ở cái địa phương này tu luyện thì hiện tại đã không biết tới cái tu vi gì rồi.

Vượt qua rất nhiều thiên tài trong quốc gia và thế lực cường đại, không chỉ cần thiên phú mà còn có rất nhiều, rất nhiều điều kiện!

- Tuyết Vô Thường là hộ pháp của Thần Cung nhưng quyền hạn của hắn có hạn nên chỉ có thể mang bọn ngươi bước vào Thần Cung, còn nhiều địa phương khác hắn không đi được, nên đó là lí do mà cần đến ta mang các ngươi đi.

Lời nói làm cho nội tâm bọn họ kinh ngạc vô cùng, dựa vào thực lực của Tuyết Vô Thường mà cũng chỉ là một gã hộ pháp, hơn nữa Thần Cung này lại có nhiều chỗ vô cùng, nghĩ lại cũng thật là một nơi mênh mông rộng lớn mà.

Nhưng cách nói chuyện của Hách Bằng không thể nào khiến người khác thích được, hạ thấp người khác để nâng lên giá trị của con người mình!

Bình Luận (0)
Comment