Người dịch: Thy
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: vipTruyenGG.com
Nhắm mắt lại, Lâm Phong liền chìm vào trong không gian hư không đó, cứ nắm thanh kiếm kia mà an tĩnh cảm thụ cái cảm giác có một lực lượng không thể địch nổi đang tỏa ra.
Dụng tâm cảm thụ, đi cảm ngộ, hiện tại cỗ lực lượng này không thuộc về hắn nhưng lại có thể cảm nhận một cách chân thật cỗ kiếm ý ngút trời, chuyện này có trợ giúp rất lớn về sau.
Không cần phải tìm kiếm hay theo đuổi, bởi vì cỗ lực lượng này vẫn luôn tồn tại ở đây, Lâm Phong cảm nhận được sự không chế trước kia của của hắn đối với kiếm đạo là vô cùng cường đại.
Hắn cảm thấy đã đủ nên việc bây giờ cần làm là phải đi hấp thu, nó giúp cho kiếm đạo ý chí hóa thành thực rồi sau đó lại đi lĩnh ngộ, như vậy thì việc tu luyện của hắn sau này sẽ nhanh hơn nhiều.
- Khó trách vị cung chủ Bắc Thần Cung kia nói phải quý trọng cơ hội này thật tốt, chuyện này tuyệt đối có ích đối với quá trình tu luyện về sau của ta, giờ thì ta đã hiểu rõ.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, Giới Vực tựa hồ như là một cái ma kính, nó có thể mang suy nghĩ trong lòng hắn mà biến thành chân thực rồi giúp hắn cảm ngộ, cái Giới Vực này quá mức nghịch thiên rồi, nếu như có cơ hội mỗi ngày được ở đây tu luyện thì tốc độ tu luyện không biết là nhanh đến cỡ nào, chỉ sợ một ngày tu luyện cũng có thể hơn mấy tháng lĩnh ngộ đấy chứ.
Kiếm khí đã bao phủ hoàn toàn không gian hoang vu, bên trong nó không còn một khí tức nào khác, một đạo thân ảnh đứng ngạo nghễ trên không, hắn nhắm mắt lại, toàn thân toát ra kiếm ý vô tận muốn bùng nổ, bất tri bất giác, sự lĩnh ngộ đối với kiếm đạo trong nội tâm Lâm Phong đã ngày càng khắc sâu từ lúc nào, mỗi một phút một giây đều khắc sâu hơn.
Trong tay Lâm Phong đang cầm một thanh kiếm phóng ra kiếm khí vô cùng đáng sợ, nó như muốn hòa làm một với Lâm Phong, kiếm tức là người mà người cũng là kiếm, kiếm cùng người ta, người cùng kiếm hợp!
Một màn này không biết là giằng co bao lâu, Lâm Phong vẫn đắm chìm trong đó mà không cách nào kiềm chế được, đây là một loại cảm ngộ, nó rất tốt đối với việc ngộ đạo, dù Lâm Phong có đột nhiên trở nên tỉnh táo nhưng cũng không muốn mở mắt ra, hắn muốn phải nắm chắc mỗi một giây một khắc, dùng thời gian đó đi cảm thụ, ngộ đạo để lĩnh ngộ kiếm đạo và tăng tu vi!
Có câu tự mình tu luyện còn không bằng được cường giả chỉ điểm một phen, cường giả chỉ điểm như là xé tan màn đêm để thấy ánh sáng, khi đó có thể tăng nhanh hơn, mà giờ khắc này Lâm Phong đã trở thành cường giả, không cần chỉ điểm mà tự mình đi, chân chính cảm thụ mọi thứ, cái này so với chỉ điểm còn hữu dụng hơn nhiều.
Đúng lúc này, Lâm Phong đột nhiên mở mắt, kiếm quang xuất ra, xuyên thấu không gian, phảng phất như ánh mắt có thể hóa thành kiếm quang, có thể giết người vô hình.
- Năm ngày rồi, ta chỉ còn lại có hai ngày.
Nội tâm Lâm Phong run lên, âm thanh ầm ầm truyền đến, kiếm của hắn đâm về phía không trung làm cho thiên địa quay cuồng, kiếm khí có thể xé rách thiên địa.
“Ong….”
Kiếm ý vô cùng đáng sợ bắn ra, kiếm cắm vào tận trong không gian hoang vu.
- Còn có hai ngày, tuy rằng có thể khiến cho kiếm đạo của ta càng tiến bộ nhưng năng lực của ta vốn không chỉ có kiếm, cái ta cần tăng lên không chỉ là kiếm đạo.
Trong đôi mắt Lâm Phong lộ ra tia quang mang, tâm thần khẽ động, lập tức kiếm khí trong thiên địa tiêu tan, cự kiếm trên mặt đất cũng đã biến mất không thấy đâu, khi mọi thứ đã xong thì trời đất phảng phất như chưa từng xảy ra những chuyện vừa rồi vậy, cái không gian thần kì này thật khiến cho người khác khiếp sợ.
Không ngừng lại dù chỉ một khắc, Lâm Phong liền ngồi ngay xuống, khoanh chân lại, tâm thần đã không còn ở không gian của kiếm nữa mà đang ở một phiến không gian khác, chính là không gian của kỉ nguyên phật ma.
Ngoại trừ kiếm đạo ra thì phật ma cũng là một cỗ lực lượng cường đại mà đáng sợ vô cùng, nếu như không ư khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn thì thật đáng tiếc.
Theo trạng thái của Lâm Phong mà trời đất bên trong dần dần thay đổi trở nên đen kịt, bên trong không gian yên lặng hắc ám có một pho tượng vàng tọa lạc trên hư không, từ thân nó tản ra vạn trượng kim quang, phật tượng này chính là phật chân chính chứ không phải hư ảo, trên người tràn ngập ý phổ độ chúng sinh.
Đối diện với phật là một mảnh yên lặng hắc ám, đó là một thân ma tôn đen tuyền, trên người hắn phát ra ma ý ngập trời như ma tôn muôn đời vốn có.
Phật cùng ma đang giằng co với nhau.
Từ miệng phật tôn không ngừng phun ra những Phạn văn phức tạp, kim quang không ngừng phiêu động trong hư không, hào quang của Phạn văn hóa thành một loạt kim sắc chưởng ấn, Thiên Phật Ấn, Đại Bi Chưởng Ấn, Kim Thân Đại Phật Ấn.
Mà phía trên ma tôn cũng tuôn ra hắc ám, chúng hóa thành Dạ Xoa, Tu La, những tôn thần của ma đạo hướng về phía phật quang với khí thế khủng bố, phật ấn không cách nào xâm lấn đến, phật quang phổ chiếu cũng không cách nào đến được bờ bên kia, không thể độ hóa ma tôn.
Ngay lúc Lâm Phong mở mắt ra nhìn cái thế giới tồn tại cả phật và ma tôn, tâm hắn không nhịn được mà run tẫy, hiện tại hắn là đang đứng ngay đây để chiêm ngưỡng phật ma đánh nhau, mọi thứ rất rõ ràng tựa như đang xảy ra trước mặt hắn vậy.
Hắn đứng trên mặt đất, ngay dưới chân ma tôn cùng tượng phật, rất là nhỏ bé cùng hèn mọn, đây mới thật sự là phật ma, lực lượng có thể thông thiên, Lâm Phong trước phật ma cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc,giọt nước giữa biển lớn, tùy thời có thể bị đè bẹp.
- Sẽ có một ngày ta có thể hóa thân thành kim thân cự phật, khiến cho phật quang phổ chiếu, trấn áp tất cả tà ma, nếu như có ngày đó ta sẽ khiến cho trời đất thay đổi.
Trong lòng Lâm Phong như muốn bốc cháy dữ dội, cảnh giới Huyền Vũ Cảnh tầng năm cộng thêm việc nắm giữ các loại lực lượng thần thông, nó giúp hắn có thể đứng trên sân khấu Tuyết Vực tỉ thí, tỏa ra quang hoa của chính mình khiến cho đám người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, được gọi là thiên tài hiếm có nhưng nếu như so sánh cùng cường giả chân chính thì tu vi như hắn tính là gì chứ, quá nhỏ bé rồi.
Phật tôn chỉ cần một phật thủ ấn đã khiến hắn tan thành mây khói, ma tôn kia gào thét có thể làm cho tân thần hắn như nứt ra.
Lâm Phong vẫn luôn tin tưởng thế giới này không có thần, phật hay ma mà chỉ cần có lực lượng đủ mạnh thì ngươi chính là thần, phật, ma, được người người cúng bái.
Phật ma cường đại cũng là người biến thành mà thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Phong ngồi dưới đất quan sát cuộc chiến, trên người hắn hiện lên một tầng quang hoa kim sắc sáng chói, thân thể Lâm Phong hóa thành kim thân đại phật. Theo suy nghĩ của hắn, kim thân càng lúc càng biến lớn hơn nữa, cả người hắn hóa thành phật chân chính, chậm rãi bay lên trời và phóng thích ra hào quang vạn trượng.
Quan sát khắp nơi, tinh không mênh mông có thể chạm tay đến, bên dưới nhỏ bé như vậy, tuy biết rõ đây không phải là lực lượng của mình nhưng Lâm Phong vẫn muốn cảm thụ từng chút một đồng thời hắn cũng tăng năng lực ngộ phật, ngộ ma, một khi có thể lĩnh ngộ được thì chúng đều thuộc về hắn rồi.
Một ngày sau đó, chỉ thấy Lâm Phong đang đứng trên hư không, toàn thân đen kịt, hắn đã hóa thành ma tôn.
- Đi!
Một tiếng quát lớn phát ra, Lâm Phong hét lên, trong hư không lập tức xuất hiện một Tu La, hắn làm rung động cả mặt đất, muốn đồ sát hết thảy, một tiếng nổ mạnh vang trời liền tạo thành một cái hố vô cùng lớn, phảng phất như nó là hố trời.
- Cảm giác tràn ngập lực lượng như thế này thật tuyệt, ta muốn có nó.
Lâm Phong vươn tay ra nhìn đạo ma khí quấn quanh tay mình, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, giờ phút này hắn không phải phật mà là ma, hắn đã hóa thân thành ma tôn.
- Ta chưa từng chân chính cảm thụ qua lực lượng của ma kiếm, tại phiến không gian Giới Vực này ta đã hóa thân thành ma tôn, dùng thân thể này cầm ma kiếm để cảm nhận thật tốt mới được.
Lâm Phong chậm rãi nhắm mắt lại, nội tâm hắn bắt đầu cảm thụ ma kiếm, vẫy gọi ma kiếm.
Bên trong hư không có chín chuôi kiếm xuất hiện, chín chuôi kiếm này rất yên tĩnh, không hề có dù chỉ là nửa điểm xao động, Lâm Phong mở mắt ra chín chuôi kiếm đang phát ra quang hoa đáng sợ, chúng dung hợp làm một và hóa thành một chuôi ma kiếm đáng sợ.
Bên trong kiếm ẩn chứa cảnh giới ma đạo ý đáng sợ vô cùng, chỉ là cỗ kiếm đạo ý này lộ ra ma tính muốn hủy diệt, khát máu, giết chóc mọi thứ.
- Ma kiếm tuyệt không yếu hơn thanh cự kiếm mình ngắm nhìn khi nãy, hơn nữa thanh cự kiếm kia chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi, nó là hư ảo, còn ma kiếm thì có thể cầm giữ được, chỉ đáng tiếc là ta không cách nào khống chế.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng rồi vươn tay ra, ma kiếm lập tức bị giữ lại trong tay, hắc ám cuồn cuộn quay cuồng, ma kiếm lúc này yên bình vô cùng.
Ma kiếm vốn là vật thuộc về ma tôn, chỉ có ma tôn mới có thể khiến nó thuần phục nhưng giờ phút này Lâm Phong chính là ma tôn!