Người dịch: Nga
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
- Để cho ta chủ động nhận thua sao? Ngươi không có tư cách này đâu, ta muốn xuất ra một chút thực lực để thử sức bản thân.
Vân Phi Dương nở một nụ cười lạnh, đạp mạnh, âm thanh ầm ầm truyền ra, cùng lúc đó, thế thiên địa hội tụ sôi sục vô cùng, hắn mượn thế thiên địa khiến huyết sắc bát quái đồ đang bao phủ trên người run nhè nhẹ.
- Ngươi đã không nhận thua, ta liền tiễn ngươi một đoạn đường.
Vũ Mặc lạnh lùng nói, mà bàn huyết sắc bát quái đồ càng ngày càng xinh đẹp, sau đó hắn gầm lên một tiếng:
- Thôn phệ!
Vừa dứt lời, đồ án bát quái như máu điên cuồng xoay tròn, hai màu đen trắng ở giữa huyết khí phóng lên trời, thôn phệ Vân Phi Dương, lúc này đây Vũ Mặc không có nửa điểm lưu thủ, ra tay liền muốn giết người, muốn giết Vân Phi Dương để cứu vãn mặt mũi của hắn.
- Thiên địa có đại thế, bất kỳ thủ đoạn nào đều không qua được thế, nếu thế mạnh mẽ, tất cả công kích đều là hư vô, sẽ bị chôn vùi.
Vân Phi Dương quát lên, chân nguyên gào thét, bước về phía trước.
- Ầm ầm!
Sàn chiến đài không ngừng chấn động, tựa như đang run rẩy, thậm chí còn xuất hiện vết nứt, mà cỗ thiên địa đại thế kia vẫn đang sôi sục, sau đó thế trên người Vân Phi Dương phóng lên trời, chân nguyên hóa thành khí lưu, điên cuồng xoay tròn rồi dung hợp với thiên địa đại thế.
- Huyền Vũ cảnh tầng bảy đại viên mãn!
Mọi người kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn Vân Phi Dương, che giấu thực lực, Vân Phi Dương thế mà che giấu thực lực, ngoại trừ nắm giữ thiên địa đại thế còn nắm giữ tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy đại viên mãn.
- Không biết gia hỏa này tu luyện thủ đoạn gì mà chúng ta nhìn không ra hắn đang che giấu tu vi?
Khóe miệng Lâm Phong chứa đựng vẻ tươi cười, Vân Phi Dương cũng giống như hắn, tu luyện thủ đoạn che giấu tu vi.
Vũ Mặc sửng sốt một chút, lập tức sắc mặt dần dần âm trầm xuống, khó trách Vân Phi Dương dám đấu cùng hắn, không sợ bị hắn giết chết, hóa ra là che giấu tu vi.
- Huyền Vũ cảnh tầng bảy thì sao, ta vẫn có thể giết ngươi.
Vũ Mặc điên cuồng phóng thích vũ hồn, đồ án bát quái trắng đen kia vẫn cứ chói mắt yêu dị như vậy, đồng tử của hắn cũng hóa thành thế giới đen trắng.
- Huyết sắc bát quái, thôn phệ tất cả.
Vũ Mặc nhắm đôi mắt lại, toàn thân xuất hiện vô số đồ án bát quái điên cuồng đánh về phía Vân Phi Dương, bao phủ khắp người Vân Phi Dương, trong khoảnh khắc đó, toàn thân Vân Phi Dương bị vòng xoáy đồ án bát quái bao phủ, ngay cả lực lượng chân nguyên đều bị cắn nát.
- Oanh, oanh, ầm ầm!
Đại địa điên cuồng run rẩy, lúc này đây, Vân Phi Dương liên tục bước ra, không có nửa điểm dừng lại, dùng thiên địa đại thế vô tận chèn ép lên người Vũ Mặc, mà cỗ thiên địa đại thế hội tụ này giống như muốn đè sập Vũ Mặc, quá mức trầm trọng.
- Ngươi còn không chết.
Cặp mắt Bát Quái nhìn chằm chằm những đồ án bát quái kia, mà đồ án cũng theo đôi mắt của hắn điên cuồng xông lên, muốn phá vỡ chiêu thức của Vân Phi Dương, sau đó thôn phệ thân thể Vân Phi Dương đến chết.
- Hả?
Lâm Phong nhướng mày, Vũ Mặc đã vận dụng toàn bộ thực lực, muốn giết chết Vân Phi Dương, Vân Phi Dương tựa hồ gặp nguy hiểm rồi.
- Oanh, oanh!
Tiếng bước chân kinh khủng không ngừng truyền ra, Vân Phi Dương liên tục bước đi, rốt cuộc đã đi tới trước người Vũ Mặc, một cỗ thiên địa đại thế đáng sợ hội tụ đến đỉnh phong, toàn bộ đè về phía Vũ Mặc, tựa như muốn đè sập thân thể Vũ Mặc.
- Giết!
- Giết!
Cả hai người đều quát lên, sát ý vô cùng ác liệt.
- Oanh!
Thiên địa đại thế đáng sợ mang theo sức mạnh chưa từng có từ trước đến nay đánh vào người Vũ Mặc, mặc dù Vũ Mặc mạnh mẽ hơn Vân Phi Dương nhưng hắn vẫn bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, thiên địa đại thế hội tụ toàn bộ lực lượng của Vân Phi Dương đã làm Vũ Mặc bị thương.
Mọi người sững sờ, hiển nhiên bọn họ không thể tin được Vân Phi Dương có thể làm đến bước này.
- Ta muốn giết ngươi!
Vũ Mặc giống như bị điên, hai tay duỗi ra, bất luận là đồ án bát quái trên người hắn, hay là trên người Vân Phi Dương đều gào thét, mà thân thể Vân Phi Dương vẫn bị đồ án bát quái bao vây cho nên bây giờ đã không chịu nổi nữa rồi.
- Ta nhận thua.
Thân hình cấp tốc tránh sang một bên, Vân Phi Dương nhanh chóng nói, đả thương được Vũ Mặc đã đủ rồi.
- Cho dù ngươi nhận thua, ta cũng muốn giết ngươi, hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Vũ Mặc âm trầm nói, máu tươi ở khóe miệng đã kích thích hung tính của hắn, đồ án bát quái đồ trên người Vân Phi Dương mang theo lực lượng chân nguyên thôn phệ, mà ở bên trong hư không, từng đạo huyết sắc bát quái bay về phía Vân Phi Dương.
Nhận thua cũng muốn giết?
Tâm thần của mọi người run lên, Vũ Mặc thật sự bị Vân Phi Dương chọc giận đến điên rồi, trận đầu bị Quân Mạc Tích đánh bại, trận thứ hai bị Vân Phi Dương xếp hạng cuối cùng đả thương, mà lúc này mới tiến hành được có hai trận đấu.
Vì thế, Vũ Mặc đã quên mất quy củ trận đấu.
- Giết, giết, giết!
Tiếng gào thê lương từ trong miệng Vũ Mặc phát ra, giết, nhất định phải giết chết Vân Phi Dương.
Sắc mặt Vân Phi Dương thay đổi, Vũ Mặc điên thật rồi, hắn đã nhận thua, mà Vũ Mặc vẫn muốn giết hắn.
Đột nhiên một cỗ gió lốc ở trên chiến đài bay qua, khiến mọi người kinh ngạc, huyết sắc quang hoa hiện ra, mọi người điên cuồng thấy một vòng tà dương như máu ở trên võ đài bùng nổ.
- Hả?
Mọi người kinh ngạc sững sờ, nhìn chằm chằm vào huyết quang kia, không đúng, cái kia tựa hồ là một đạo thân ảnh.
- Xùy!
Một đạo tiếng vang nhỏ truyền ra, tà dương như máu, một đạo huyết quang mỏng dính, sắc bén xẹt qua hư không, chém về phía Vũ Mặc.
- Cút ngay.
Vũ Mặc gầm lên, chưởng lực đáng sợ đánh ra ngoài, nhưng mà chỉ nghe được một tiếng xuy xuy truyền ra, tựa như chặt đứt chưởng lực, trong khoảnh khắc đó, toàn bộ ống tay áo của Vũ Mặc đã rách nát, đồng thời máu tươi bắn ra tung tóe.
- A…
Vũ Mặc chỉ cảm thấy một hồi đau nhức kịch liệt từ cánh tay truyền đến, toàn bộ lực lượng kinh khủng lập tức bao phủ thân ảnh huyết sắc phía trước, đồng thời thân thể của hắn cũng lui về phía sau.
- Chém!
Lại là một đạo huyết quang ở trong hư không bùng nổ, mặc dù Vũ Mặc bùng nổ lực lượng kinh khủng nhưng lại bị huyết quang yêu dị này trực tiếp chém nát cho nên đã mất đi uy lực ban đầu.
Khi huyết quang rơi xuống, mọi người mới nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, ở trên võ đài, có thêm một đạo thân ảnh, một thân bạch y, thân hình có vẻ hơi thon gầy, tựa hồ lộ ra vài phần hiu quạnh, mà ở trong tay của y có một thanh huyết kiếm yêu dị.
- Lâm Phong!
Mọi người giật mình kinh ngạc, hóa ra là Lâm Phong xuất thủ.
Chỉ thấy lúc này, Vũ Mặc lui về phía, ống tay áo vỡ vụn, máu tươi theo cánh tay nhỏ xuống đất, rõ ràng Vũ Mặc đã bị thương, hắn bị một kiếm của Lâm Phong gây thương tích.
- Thật là lợi hại.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Lâm Phong cùng Vũ Mặc, thậm chí có rất nhiều người đứng lên, bọn họ rất hiếu kỳ, nếu Lâm Phong bùng nổ toàn bộ thực lực thì sẽ mạnh mẽ cỡ nào, chẳng lẽ hắn có thể chiến được Vũ Mặc cường giả Huyền Vũ cảnh tầng tám đại viên mãn hay sao?
Đôi mắt Vũ Mặc lạnh đến thấu xương, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong, thế mà hắn lại bị thương một lần nữa, mới vừa rồi bị Vân Phi Dương làm tổn thương, giờ phút này lại bị Lâm Phong làm tổn thương, ở trong mắt của hắn, những giun dế này suýt chút nữa bị hắn giết ở trong Đọa Thiên Ma Vực, mà hôm nay, giun dế đó cầm huyết sắc trường kiếm trong tay rạch một vết trên cánh tay của hắn.
- Giun dế vô sỉ, lại ra tay đánh lén ta.
- Ta không phải công kích chính diện ngươi hay sao?
Lâm Phong nhàn nhạt phun ra một câu, cầm Huyết Kiếm trong tay, đạm mạc nói:
- Đừng quên là ngươi vi phạm quy tắc trước.
Dứt lời, Lâm Phong xoay người, đi đến bên cạnh Vân Phi Dương, bởi vì vừa rồi Lâm Phong ra tay, Vũ Mặc không rảnh bận tâm đến Vân Phi Dương, cho nên huyết sắc đồ án bát quái đã biến mất, Vân Phi Dương đã khôi phục như thường.
- Không sao chứ?
Lâm Phong hỏi.
- Không có việc gì, hắn bị thương nặng hơn ta.
Khóe miệng Vân Phi Dương mang theo một tia bất cần đời, hắn không chấp nhất chuyện thắng thua, thứ hắn coi trọng chính là duy tâm, làm theo cảm tính, đột phá bản thân, hắn cho rằng, thực lực chênh lệch còn ở đó, nếu ngươi quá mức chấp nhất chuyện thắng thua, thì chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà thôi, chỉ cần ngươi đột phá chính mình, làm được mọi thứ tốt nhất trong khả năng là đủ rồi, giống như vừa rồi hắn đả thương Vũ Mặc, hắn cho rằng như thế cũng đã đủ rồi.
- Nếu như ta bị thương nặng hơn ngươi, ngươi còn dám tiếp tục sao?
Vũ Mặc nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, lạnh lùng nói.
- Không cần khích ta, ta nhận thua chính là nhận thua.
Vân Phi Dương bình tĩnh đáp lại, hồn nhiên không quan tâm.
- Tiếp tục?
Lâm Phong chậm rãi nhìn Tuyết Vô Thường trong hư không:
- Tiền bối, trận của bọn họ đã là trận cuối cùng của vòng hai, kế tiếp là đến lượt ta thi đấu, không biết ta có thể chọn hắn đấu với ta một trận hay không?
Ngón tay Lâm Phong chỉ về phía Vũ Mặc, khiến tất cả kinh ngạc. Vòng thứ ba, trận đầu tiên, Lâm Phong muốn đấu với Vũ Mặc!