Người dịch: Nga
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Một kiếm từ hư không đâm xuống, huyết quang hóa thành vòng xoáy, mà trung tâm vòng xoáy kia chính là Ẩm Huyết Kiếm. Giờ khắc này, ở giữa thiên địa, dường như chỉ có một thanh kiếm này.
- Vũ Mặc gặp nguy rồi!
Tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, lúc này bọn họ đã không nhìn thấy thân ảnh Lâm Phong nữa rồi, chỉ thấy một thanh huyết kiếm mạnh mẽ vô cùng.
Hiển nhiên, bọn họ không thể dự liệu được Lâm Phong có thể xuất ra một kiếm như vậy.
- A...
Một câm thanh kêu gào thảm thiết truyền ra, cả người Vũ Mặc nổi gân xanh, tựa như thân thể muốn nổ tung, trên khuôn mặt dữ tợn lộ ra vẻ điên cuồng, hắn căn bản không nghĩ tới, mình sẽ bị Lâm Phong bức bách đến bước này.
- Dừng tay!
Một tiếng nói khiến không gian không ngừng run rẩy truyền đến, Lâm Phong đang trong trạng thái thiên nhân hợp nhất chỉ cảm giác hồn phách của mình cũng run rẩy theo, trong lòng liền kêu một tiếng buồn bực, sau đó, rời khỏi trạng thái thiên nhân hợp nhất, mà kiếm thế vừa chém xuống tựa hồ có chút dừng lại.
- Đi.
Toàn bộ lực lượng của Vũ Mặc hội tụ vào một chỗ phóng lên trời, đánh vào Ẩm Huyết Kiếm.
Nương theo tiếng xoẹt xoẹt truyền ra, huyết quang chôn vùi mảnh thiên địa, sau đó, mọi người liền thấy thân thể Vũ Mặc điên cuồng lui về sau, toàn thân đều là máu tươi, khí tức kịch liệt phập phồng, giống như điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Lâm Phong cũng rơi xuống mặt đất, mũi kiếm của Ẩm Huyết Kiếm cắm vào mặt đất, từng giọt máu tươi nhỏ xuống, trông thật kiều diễm, máu này là máu trên người Vũ Mặc.
Ánh mắt khẽ đảo, Lâm Phong nhìn về bóng người ở hư không xa xa, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Người này hẳn là sư tôn của Vũ Mặc, chính tiếng hét lớn vừa rồi của lão khiến hắn thất thần, lúc đó, hắn chỉ cảm thấy linh hồn chấn động, mà ở bên trong tiếng quát vô ảnh vô hình kia, tựa hồ ẩn chứa lực lượng công kích linh hồn, nếu như không có tiếng gầm vừa rồi thì hiện tại Vũ Mặc đã là một người chết.
Tuyết Vô Thường cũng nhìn về phía người kia, trong đôi mắt hiện lên vẻ không vui.
- Vũ Mặc đã thua, ta thay Vũ Mặc nhận thua, ta sẽ không tham dự vào, ta chỉ muốn bảo vệ mạng sống Vũ Mặc mà thôi.
Người kia đứng ở trong hư không, thanh âm vô cùng bình thản.
- Tiếng quát kia đã tiến hành công kích đối với ta, đây không tính là tham dự sao?
Sư tôn của Vũ Mặc hiển nhiên là tiểu nhân gian trá, nếu không phải lực lượng linh hồn của Lâm Phong vô cùng cường đại, thì tiếng quát này đã đủ sức khiến hồn phách hắn bị thương, cường giả Thiên Vũ cảnh chỉ cần quát lên một tiếng cũng đủ khiến cường giả Huyền Vũ cảnh không thể ngăn cản được, dù sao Thiên Vũ cảnh đã là một cấp độ khác rồi.
Huống hồ, sư tôn của Vũ Mặc tuyệt không phải ở Thiên Vũ cảnh tầng một.
- Tiểu bối, làm người nên lưu lại một đường, hà tất phải ra tay quá ác liệt, Vũ Mặc nhận thua là được rồi, ngươi nên quay về chỗ của mình, để trận đấu tiếp theo bắt đầu đi.
Sư tôn của Vũ Mặc đạm mạc khuyên bảo, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong tựa hồ mang theo ý uy hiếp.
Làm người nên lưu lại một đường, ra tay quá ác sao? Chẳng lẽ Lâm Phong vô duyên vô cớ muốn giết Vũ Mặc sao?
Quá nực cười!
Lâm Phong không nhìn lại sư tôn của Vũ Mặc, mà là đưa mắt nhìn về phía Tuyết Vô Thường, mở miệng hỏi:
- Tiền bối, bọn họ vi phạm quy tắc đúng không?
- Đúng.
Tuyết Vô Thường gật đầu.
- Vậy thì ta tin tưởng tiền bối.
Lâm Phong khẽ khom người với Tuyết Vô Thường, sau đó lại đưa ánh mắt về phía Vũ Mặc, một cỗ kiếm khí đáng sợ điên cuồng bùng nổ.
- Hả?
Tất cả mọi người sững sờ. Lâm Phong... muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn tiếp tục giết Vũ Mặc hay sao?
Tuyết Vô Thường đi tới trước mặt sư tôn của Vũ Mặc, lạnh lùng nói.
- Người tham gia Tuyết Vực tỷ thí đều là thiên tài, cho nên Thần Cung không hy vọng bọn họ chết, nếu không phải Vũ Mặc muốn giết người trước, ta cũng sẽ ra tay ngăn cản Lâm Phong, nhưng mà Vũ Mặc đã hạ sát thủ trước, cho nên kết cục như thế nào liền do chính bọn họ định đoạt. Ta đã cảnh cáo một lần rồi, nếu ngươi lại ra tay lần nữa thì Mê Thành chính là mồ chôn của ngươi.
- Mê Thành này chính là mồ chôn của ngươi!
Tuyết Vô Thường nổi giận rồi.
Lời nói của Tuyết Vô Thường không ai dám không để ý tới. Hắn đứng trước mặt sư tôn của Vũ Mặc cho thấy lập trường của mình, thù hận giữa Vũ Mặc và Lâm Phong sẽ để bọn họ tự mình giải quyết, không ai có thể can thiệp được, sinh tử do mệnh. Mặc dù sư tôn của Vũ Mặc là cường giả Thiên Vũ cảnh, nhưng nếu lại can thiệp vào Tuyết Vực tỷ thí thì Thần Cung liền giết hắn.
- Hai người này thật độc ác.
Trong mắt của tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc hưng phấn. Hiện tại, cường giả Thiên Vũ cảnh đã ra tay mà Lâm Phong vẫn chấp nhất như cũ, ngươi muốn can thiệp, ta càng phải giết, Vũ Mặc nhất định phải chết, cho dù cường giả Thiên Vũ cảnh nhúng tay can thiệp, ta vẫn muốn giết.
Tuyết Vô Thường cũng rất tàn nhẫn, trực tiếp uy hiếp, nếu ngươi lại can thiệp thì chỉ có con đường chết.
Giờ phút này, Lâm Phong đối mặt với Vũ Mặc, Tuyết Vô Thường đối mặt với sư tôn của Vũ Mặc, khiến sắc mặt của hai sư đồ Vũ Mặc đều khó coi, sư tôn của Vũ Mặc không quá quan tâm Tuyết Vô Thường trước mặt, nhưng mà sau lưng Tuyết Vô Thường chính là Thần Cung. Nếu như Tuyết Vô Thường là chủ trì của Tuyết Vực tỷ thí thì hắn liền đại biểu cho ý chỉ của Thần Cung, lời hắn nói chính là lời của Thần Cung. Nếu sư tôn Vũ Mặc lại ra tay lần nữa thì Mê Thành này sẽ là nơi táng thân của lão, điều này làm cho sắc mặt lão trở nên cực kỳ khó coi, đường đường là cường giả Thiên Vũ cảnh bị người ta uy hiếp, lại không thể làm gì được, bởi vì lực lượng của Thần Cung còn đang bày ở kia.
Lâm Phong cầm Huyết Kiếm trong tay, chậm rãi đi đến chỗ Vũ Mặc:
- Lúc ở Đọa Thiên Ma Vực, ngươi bắt nạt ta, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?
Sắc mặt của Vũ Mặc cực kỳ dữ tợn, hắn đương nhiên không ngờ tới, nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên giun dế mà hắn khi nhục ở Đọa Thiên Ma Vực hiện tại đã có thể lấy mạng hắn, thực sự rất nực cười, nhưng đây lại là sự thật.
Những người tham gia Tuyết Vực tỷ thí nhíu mày, Lâm Phong thật khó đối phó, ngay cả Vũ Mặc đều có thể đánh bại.
Còn trong mắt khán giả đều lộ ra vẻ hưng phấn, chiến đấu càng đặc sắc, càng kịch liệt là cái mà bọn họ càng muốn thấy. Lâm Phong cho bọn họ một cái kinh hỉ thật lớn, đương nhiên, cái kinh hỉ này đối rất nhiều người mà nói, chính là rất kinh hãi rồi, ví dụ như người Thiên Phong quốc, ví dụ như người Vũ gia, của Vạn Thú Môn, và cả Nguyệt Thanh Sơn nữa.
Bọn họ đương nhiên đều không rời đi rồi, trong bọn họ có rất nhiều người chờ mong Vũ Mặc giết được Lâm Phong, nhưng bây giờ, sự thật tàn khốc đấy đã đâm vào lòng bọn họ, thật không ngờ, Lâm Phong đã cường đại đến mức như vậy rồi.
Kiếm khí càng ngày càng mạnh, lấy Lâm Phong làm trung tâm, trong thiên địa toàn bộ đều là kiếm, vô số thanh kiếm bay thẳng đến chỗ Vũ Mặc mà chém.
- Không đúng, không đúng...
Lâm Phong... Kiếm đạo ý chí của hắn thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn rồi!
- Điều này sao có thể, vừa rồi Lâm Phong còn che giấu thực lực...
Cỗ kiếm đạo ý chí này đột phá tầng một, trực tiếp vượt hai tầng, bước vào kiếm đạo ý chí tầng ba.
Nội tâm của Vũ Mặc cũng kêu rên một tiếng, tựa như tiếng lòng đang không ngừng chấn động run rẩy, tại sao có thể như vậy?
- Chẳng lẽ, Lâm Phong còn có thể cường đại hơn sao?
Ngay lập tức bọn họ đều không ngừng lắc đầu, không thể, Lâm Phong cường đại đến mức này đã là cực hạn rồi, làm sao còn có thể càng mạnh hơn đây, tuyệt đối không có khả năng.
Kiếm đạo ý chí nhảy lên tầng ba liền dừng lại, giờ phút này trong thiên địa, đã xuất hiện vô số kiếm khí.
Ẩm Huyết Kiếm vẫn đang rỉ máu, Lâm Phong chậm rãi bước đến chỗ Vũ Mặc, nói khẽ:
- Hiểu chưa, vừa rồi chỉ là bắt ngươi luyện kiếm mà thôi.
- Luyện kiếm, luyện kiếm mà thôi.
Thanh âm Lâm Phong quanh quẩn ở bên tai khiến Vũ Mặc chỉ cảm thấy tai mình nhói vô cùng, Lâm Phong chỉ dùng hắn luyện kiếm, Lâm Phong lại làm nhục hắn như thế.
- Oanh!
Kiếm khí bao phủ thiên địa, toàn bộ phóng về phía Vũ Mặc, mà thân thể Lâm Phong cũng chuyển động, lao nhanh về phía hắn.
- Giết ngươi, một kiếm đã đủ!
Thanh âm rơi xuống, người đã nhanh, kiếm còn nhanh hơn, một đạo huyết sắc kiếm quang từ trên bầu trời chém xuống, tựa như muốn chém rách cả không trung. Lập tức mọi người liền thấy thân thể Vũ Mặc không ngừng run rẩy, hắn vậy mà ngây dại hay có thể nói ý chí của hắn đã hoàn toàn bị bẻ gãy, căn bản không có cách nào ngăn cản, nhìn một màn kiếm quang rơi xuống, sau đó lưu lại một vết máu ở trên thân thể hắn.
Vết máu kia rất kinh tâm động phách.
- Giết ngươi, một kiếm đã đủ!
Lời nói của Lâm Phong vẫn quanh quẩn ở trong hư không, chấn động nhân tâm như vậy, giết Vũ Mặc, chỉ cần một kiếm!
Vũ Mặc đã chết!