Người dịch: Nga
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Quân vương chậm rãi quay đầu qua, cuối cùng nhìn thẳng vào Lâm Phong.
- Tuyết Nguyệt quốc Lâm Phong, ngươi đứng trên đỉnh cao của Tuyết Vực tỉ thí, ngươi đã mang vinh quang cao nhất về cho Long Sơn đế quốc, đã đứng ở đỉnh cao, cũng đồng nghĩa với việc Long Sơn đế quốc đứng đầu bốn nước trong Tuyết Vực, cám ơn ngươi!
Quân vương khom người với Lâm Phong trong một giây, hắn thân là quân vương Long Sơn đế quốc, mà Lâm Phong đoạt được quán quân Tuyết Vực tỉ thí, hắn cũng vinh quang theo.
- Lâm Phong!
Tất cả mọi người đều đứng hình, Tuyết Nguyệt quốc Lâm Phong, hắn đoạt được quán quân trong Tuyết Vực tỉ thí. Thật không ngờ, người thanh niên có bộ dáng không màng danh lợi kia lại cường hãn như thế.
Hoắc Thi Vận và Hoắc Cửu Dương càng kinh hãi hơn, Lâm Phong đứng thứ nhất trong Tuyết Vực tỉ thí!
Nhìn thân ảnh trong hư không kia, trong lòng bọn họ sinh ra một cỗ cảm giác không chân thực, bọn họ không thể nào nghĩ tới, Lâm Phong có thể đứng trên đỉnh cao Tuyết Vực tỉ thí, điều này quá chấn động.
- Lâm Phong, ta nghe nói ngươi chính là Xích Huyết Hầu của Tuyết Nguyệt quốc, hiện tại, ta lấy danh nghĩa của quân chủ Long Sơn đế quốc ban thưởng ngươi Xích Huyết vương vị ở Long Sơn đế quốc, đồng thời, tứ phong ngươi làm Tuyết Nguyệt Nhân Quân, ta sẽ đích thân phái người theo ngươi tới Tuyết Nguyệt, chiêu cáo thiên hạ, sau này, ngươi gặp quân vương Tuyết Nguyệt cũng không cần hành lễ, ngươi sẽ đứng ngang hàng với quân vương Tuyết Nguyệt.
Quân vương không lôi kéo Lâm Phong gia nhập Long Sơn đế quốc. Dù sao ngay cả Thần Cung, Cửu Tiêu Kiếm Môn và mấy thế lực cường hãn khác mà Lâm Phong còn cự tuyệt, cho nên Lâm Phong càng không để ý địa vị ở Long Sơn đế quốc, hắn phong Lâm Phong làm vương là tôn trọng Lâm Phong, mặt khác, Tuyết Nguyệt quốc là nước phụ thuộc Long Sơn đế quốc, mà hắn thân là quân chủ Long Sơn đế quốc, mặc dù không can thiệp nội chính của Tuyết Nguyệt, nhưng ban thưởng cho Lâm Phong danh xưng Nhân Quân ngang hàng với quân vương Tuyết Nguyệt đương nhiên là có thể.
Đây chỉ là thân phận tượng trưng, thân phận này không thể tham dự quyền lợi trong Tuyết Nguyệt, chỉ để Lâm Phong ở Tuyết Nguyệt nắm giữ vinh quang cao nhất, không có bất kỳ người nào có thể ra lệnh cho hắn, cũng không có bất kỳ người nào đứng trên hắn.
- Đạ tạ quân vương.
Lâm Phong gật đầu đáp lễ với quân vương, nắm giữ danh hiệu Nhân Quân cũng không tệ.
Một màn chấn động lòng người, danh tiếng Nhân Quân Tuyết Nguyệt quốc, hôm nay Lâm Phong đạt được quán quân Tuyết Vực tỉ thí, địa vị của hắn đã không thua gì quân chủ một nước rồi.
- Nhân Quân!
Hoắc Thi Vận thì thào, thanh niên trong hư không kia tựa hồ cách nàng càng ngày càng xa.
- Được rồi, kế tiếp, không cần câu lệ tiểu tiết.
Quân vương vung tay lên, lập tức cỗ hào khí nghiêm nghị kia giống như đều tiêu tán trong vô hình, cũng cùng lúc này, quân vương đi tới trước người Lâm Phong nói:
- Lâm Phong, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?
- Ta chuẩn bị trở về Tuyết Nguyệt.
Lâm Phong trả lời ngay. Lần này, hắn đi lâu như vậy, người nhà nhất định sẽ vô cùng lo lắng cho hắn.
- Cũng được, ta đây liền đi viết chiếu thư, sau đó sẽ để Lam Sơn mang đến Tuyết Nguyệt.
Quân vương mỉm cười nói, lập tức nhìn về phía Nhược Lam Sơn:
- Lam Sơn, nhiệm vụ này ta giao cho ngươi.
- Không thành vấn đề.
Nhược Lam Sơn gật đầu, sau đó quân vương lập tức rời đi, Nhược Lam Sơn nhìn Lâm Phong:
- Lâm Phong, chúc mừng ngươi.
- Tiền bối có thể mang Lâm Phong đến Long Sơn đế quốc tham gia Tuyết Vực tỉ thí, Lâm Phong còn chưa cảm ơn qua nữa.
Lâm Phong khiêm tốn nói.
- Ngươi đừng hãm hại ta, hai chữ tiền bối này ta không đảm đương nổi đâu, thực lực của ngươi... Thôi không nói nữa, ngươi hãy tiếp tục nỗ lực đi. À mà sau khi Tuyết Vực tỉ thí chấm dứt, Kiếm Thần đã trực tiếp trở về đế quốc, hôm nay đang dốc lòng tu luyện đi, các ngươi đều nắm giữ tương lai mà ta không cách nào dự đoán được.
Nhược Lam Sơn dứt lời liền đi theo quân vương chuẩn bị chiếu thư, Lâm Phong mang lại vinh quang cho đế quốc, chắc hẳn quân vương muốn làm việc này vang dội khắp nơi, để Lâm Phong đạt được đãi ngộ tương ứng.
- Ngươi phải đi về ngay sao?
Đường U U đi đến bên cạnh Lâm Phong, thấp giọng hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Lâm Phong gật đầu.
- À.
Đường U U nở nụ cười có chút miễn cưỡng:
- Bảo trọng.
- Ngươi cũng vậy, ba tháng sau gặp lại.
Lâm Phong đáp lại một tiếng.
- Ngươi không định đi cùng chúng ta sao, ngươi cứ như vậy vứt bỏ chúng ta à.
Thanh Mộng Tâm mỉm cười đi đến, hai tay khoanh ở trước ngực, mị hoặc nhân tâm.
Vứt bỏ?
Trên trán Lâm Phong xuất hiện vài sợi hắc tuyến, dở khóc dở cười:
- Ta rời Tuyết Nguyệt cũng được một khoảng thời gian rồi, cần phải trở về ngay, ba tháng sau không phải sẽ gặp lại ư?
- Ai biết khi đó ngươi có còn nhận ra ra ta không nữa?
Thanh Mộng Tâm tựa hồ cố tình đùa giỡn Lâm Phong, khiến Lâm Phong cười khổ:
- Yên tâm đi, ngươi xinh đẹp như thế ta làm sao quên được?
- Ha ha ha, hóa ra ngươi cũng biết dỗ nữ nhân vui vẻ.
Thanh Mộng Tâm cười mị hoặc, mang theo vài phần không bị trói buộc.
Ở phía sau bọn họ, phụ thân Đường U U cùng với sư tôn của Thanh Mộng Tâm vốn định tiến lên, nhưng thấy các nàng trao đổi với Lâm Phong rất ăn ý, cho nên không đi quấy rầy, nhưng trong nội tâm của mỗi người đều mang mục đích riêng.
Đường phụ chưa từng thấy nữ nhi của mình đối với người khác tốt như vậy đâu, còn có sư tôn của Thanh Mộng Tâm vẫn biết Thanh Mộng Tâm luôn bất cần đời, còn chưa có người nam tử nào đánh phục được nàng, nếu có thể tiến tới với quán quân Tuyết Vực tỉ thí, chưa chắc đã là chuyện xấu, nhớ rõ lần trước lúc nhìn thấy Lâm Phong, tu vi của Lâm Phong yếu hơn rất nhiều so với hiện tại, chỉ tham gia Tuyết Vực tỉ thí mà đã khiến hắn bay vọt, xem ra thiên phú của người này thật đáng sợ.
- Lâm Phong, nếu có cơ hội, đừng quên đến Long Sơn đế quốc thăm chúng ta đó.
Quân Mạc Tích góp vui, ánh mắt của mọi người ngưng lại, không có nghĩ tới quan hệ giữa những thiên tài này lại hòa hợp như thế, đúng là quái dị.
- Ta nhất định sẽ đến Long Sơn đế quốc một chuyến.
Lâm Phong nhìn mấy người ở chung một đoạn thời gian, lúc ly biệt trong lòng của hắn cũng có một tia không nỡ, người chứ có phải cỏ cây đâu, ai có thể vô tình được, bọn họ cũng được coi là cùng nhau trải qua một trận sinh tử.
- Ngươi cút ngay.
Nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm quen thuộc truyền vào tai Lâm Phong, lập tức Lâm Phong liếc mắt nhìn xuống bên dưới, có một đôi mắt quyến rũ lòng người đang nhìn lên phía nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ chứa đựng một tia ủy khuất, mà ở trước người của nàng, một nam tử đang chậm rãi tiếp cận.
- Hoắc Thi Vận, ngươi đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.
Thôi Vô Tâm lạnh lùng nói, Thôi Vô Mệnh đang ở ngay phía sau làm chỗ dựa hắn, ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ giải quyết nữ nhân này.
- Ngươi tiêu rồi.
Hoắc Thi Vận nhìn về phía Thôi Vô Tâm, trong ánh mắt lộ ra vài phần thương cảm, khiến Thôi Vô Tâm sửng sốt một chút, sau đó cười như điên lên nói:
- Ta tiêu rồi sao, ngươi đang nói mớ à? Có huynh trưởng ta ở đây, ai có thể đụng đến ta, ai dám động đến ta.
- Ta.
Một đạo thanh âm đạm mạc truyền tới. Lúc này, Thôi Vô Tâm quay đầu lại liền thấy một đạo thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh khiến hắn sững lại.
Lâm Phong, người thanh niên đứng ở trên hư không kia được vinh quang chiếu rọi, so huynh trưởng Thôi Vô Mệnh của hắn còn muốn chói mắt hơn vô số lần.
- Lâm Phong.
Sắc mặt Thôi Vô Mệnh cứng đờ, hắn đã từng giao thủ với Lâm Phong, khi đó Lâm Phong cùng lắm ngang tay với hắn, thậm chí còn có phần không bằng hắn, nhưng hôm nay, hắn lại phải ngước mắt nhìn Lâm Phong.
- Hắn là đệ đệ của ngươi?
Lâm Phong chỉ vào Thôi Vô Tâm, đạm mạc hỏi một câu.
- Không phải.
Thôi Vô Mệnh lắc đầu.
- Vậy thì ngươi cút đi.
Lâm Phong lạnh lùng nói khiến sắc mặt của Thôi Vô Mệnh rất khó coi.
- Lâm Phong, ta liền mang Thôi Vô Tâm rời đi, việc này coi như bỏ qua có được không?
- Không thể.
Lâm Phong không hề nể nang, sau đó quay về phía Hoắc Thi Vận hỏi:
- Cô muốn xử lý hắn như thế nào?
- Huynh quyết định đi.
Ánh mắt Hoắc Thi Vận nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, nàng giống như đã quên mất sự tồn tại của Thôi Vô Tâm rồi, ngày đó Lâm Phong nói đi là đi, từ đó về sau không có tin tức.
- Oanh!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, trong nháy mắt, một chùm ánh sáng chói mắt xuất hiện trên người Thôi Vô Tâm, tựa như mặt trời tỏa ra hào quang.
- Cửu Dương Công Pháp, ngươi và Hoắc gia có quan hệ gì?
Thôi Vô Mệnh nhìn Thôi Vô Tâm nháy mắt bị giết chết, khuôn mặt tái nhợt, nhưng hắn lại không thể làm gì.
- Thi Vận là muội muội của ta, ngươi nói xem hắn có đáng chết hay không?
Lâm Phong liếc Thôi Vô Mệnh một cái khiến Thôi Vô Mệnh run lên, nhìn đôi mắt sắc bén kia của Lâm Phong, đầu của hắn dần dần hạ thấp xuống:
- Đáng chết!
- Hừ, ngươi hiểu được là tốt.
Lâm Phong hừ lạnh rồi lập tức bay lên trời.
Hoắc Thi Vận sững sờ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm thân ảnh đang rời đi, trong đôi mắt lại ẩn chứa một tầng hơi nước, muội muội ư?
- Quân Mạc Tích, ngươi hãy chiếu cố muội muội của ta một chút....
Hoắc Thi Vận nhìn Lâm Phong đang dặn dò Quân Mạc Tích trên hư không, lập tức Quân Mạc Tích đáp ứng, nhưng nàng làm bộ như không nghe thấy gì hết, nàng chỉ thấy Lâm Phong nói chuyện với một số người, rồi ngồi lên yêu thú rời đi.
Đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên rời đi, không biết lần gặp tiếp theo sẽ là lúc nào?
Hoắc Cửu Dương thở dài, chuyện thế gian hết lần này tới lần khác lại kỳ diệu như thế, Lâm Phong lại một lần nữa giúp Hoắc gia, giúp Hoắc Thi Vận, nhưng hắn lại một lần nữa khiến Hoắc Thi Vận rơi lệ.
Mà người lo lắng tựa hồ không chỉ có một mình Hoắc Thi Vận.
Ở trong hư không, không ít đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng Lâm Phong, thẳng đến khi Lâm Phong hoàn toàn biến mất.
- Ta cũng nên đi làm chuyện của ta thôi, chư vị, ba tháng sau gặp lại.
Một đạo thanh âm cởi mở truyền tới, Vân Phi Dương cũng cưỡi lên một con yêu thú bay đi, không biết ai hắn muốn đi nơi nào.