Người dịch: Toản
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: vipTruyenGG.com
Không gian giữa hai người trở lên trầm mặc, mọi người nhìn ánh mắt hai đạo thân ảnh kia va chạm thì nội tâm bọn họ cũng không biết là có cảm giác gì nữa, thiếu niên ngày trước quật khởi tại Tương Giang hôm nay đã có thể trực diện đối mặt quân vương rồi, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhưng địa vị hôm nay của Lâm Phong và quân vương đã ngang bằng.
Trước đây Đoàn Vô Nhai có nói Lâm Phong muốn kết hôn với Hân Diệp thì trước tiên phải đoạt được top 9 Tuyết Vực tỷ thí và tương lai đánh bại được Đoàn Vô Đạo thì mới có thể như ý nguyện, hôm nay Lâm Phong đã hoàn thành cả hai chuyện cùng lúc, đánh bại Đoàn Vô Đạo và đạt được vị trí thứ nhất Tuyết Vực tỷ thí, hắn mang theo vinh quang hạn trở về nên được sắc phong là Nhân Vương, còn ai dám nói Lâm Phong không xứng với công chúa nữa, kể cả Đoàn Vô Nhai cũng không hề có bất kỳ lý do gì nữa rồi.
Hôm nay Lâm Phong thậm chí có thể không cần nhìn Đoàn Vô Nhai cũng được, từ ngày đó hắn cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của Đoàn Vô Nhai rồi, mà hôm nay hắn cũng không cần quan tâm đến Đoàn Vô Nhai làm gì a, hắn là Nhân Vương nên địa vị nhị hoàng tử của Đoàn Vô Nhai còn không bằng địa vị của hắn, Lâm Phong còn cần phải xem sắc mặt Đoàn Vô Nhai hay sao.
- Hừ.
Nhưng đúng vào lúc này lại có một đạo thanh âm lạnh lùng truyền ra, một đạo thân ảnh áo bào màu xám từ phía sau bước ra, tròng mắt người này lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, người này chính là người có thù hận ngập trời với Lâm Phong thống lĩnh Tuyết Long vệ Xà Hoàn, cha hắn là Xà Quỳnh muốn giết Lâm Phong vô số lần nhưng Lâm Phong càng ngày càng mạnh nên bọn hắn không có ra tay được.
- Một tên rác rưởi cho rằng hôm nay gà con hóa phượng ư, Hân Diệp công chúa há lại là loại người như ngươi có thể xứng đôi.
Xà Hoàn lạnh lùng nói ra, hắn cảm thấy rất tức giận khi Lâm Phong được sắc phong danh hài Nhân Vương.
Ánh mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua rơi vào trên người Xà Hoàn, trong đôi mắt của hắn loé lên tinh mang giống như có một chuôi lợi kiếm chuẩn bị lao ra vậy khiến Xà Hoàn cảm thấy toàn thân mình có chút hơi đau đớn giống như có một thanh kiếm vô cùng sắc bén đâm vào thân thể hắn.
- Ngươi là ai, ta xứng hay không xứng với công chúa cần ngươi nhiều chuyện à, hôm nay ta đã được sắc phong Nhân Vương mà ngươi lại dám dùng ngôn từ hỗn xược vũ nhục ta sao, ngươi thật đáng chết.
Thân thể Lâm Phong hơi di động ép tới phía Xà Hoàn, trong khoảnh khắc đó một cỗ kiếm khí vô cùng đáng sợ bao phủ thân thể Xà Hoàn lại khiến sắc mặt Xà Hoàn trong nháy mắt thay đổi thành màu trắng bệch, dưới uy áp kinh khủng của cỗ kiếm ý này toàn thân hắn nháy mắt đổ mồ hôi như mưa, hô hấp giống như tùy thời có thể bị đình trệ lại.
- Ngươi dám!
Xà Hoàn dùng hết khí lực toàn thân gầm lên, hắn không nghĩ tới Lâm Phong bá đạo như thế, lúc này hắn mới ý thức được Lâm Phong đã lấy được vị trí quán quân Tuyết Vực tỷ thí nên thực lực hôm nay sẽ càng khủng bố hơn xưa, có lẽ ký ức của hắn đối với Lâm Phong còn dừng lại trước lúc Lâm Phong tham gia Tuyết Vực tỷ thí.
- Chết đi!
Lâm Phong không để ý tên kia kêu gào cái gì mà chỉ nhàn nhạt nói, thời điểm âm thanh từ trong miệng hắn thốt lên thì đó cũng là lúc vô số lợi kiếm đồng thời bùng nổ xoắn giết không gian.
Toàn bộ kiếm kia đều là vô hình chi khí hóa thành lợi kiếm khủng bố.
Sắc mặt Xà Hoàn nháy mắt trắng bệch như tờ giấy không còn chút huyết sắc nào, Lâm Phong không dám sao?
- Xùy, xùy
Trong chớp mắt vô số kiếm quang rơi trên người Xà Hoàn, thực lực của hắn cùng Lâm Phong kém quá xa hắn lấy gì để chiến đây? Căn bản là không thể chống cự được, Lâm Phong thậm chưa từng động hai tay.
Kiếm khí tiêu tán thì thân thể Lâm Phong đã trở lại chỗ cũ, ánh mắt hắn yên bình không có nửa điểm gợn sóng giống như chưa hề phát sinh sự tình gì vậy, nhưng nhân tâm của mọi người lại ầm ầm rung động, họ chỉ có một ý nghĩ đó là thực lực của Lâm Phong thật là đáng sợ.
Ngôi vị quán quân Tuyết Vực tỷ thí làm sao có thể dễ dàng lấy như vậy, hôm nay Lâm Phong so với lúc hắn đi tham gia Tuyết Vực tỷ thí không biết đã mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần rồi.
Lâm Phong thân là Nhân Vương lại có thực lực kinh khủng như thế thì hắn lại đi quan tâm một tên thống lĩnh Tuyết Long vệ hay sao, Xà Hoàn quá mức tự cho mình là đúng nên hôm nay Lâm Phong mới coi hắn như con sâu cái kiến, nói giết liền giết không chút lưu tình.
Sắc mặt quân vương Tuyết Nguyệt và nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai đều không có biểu tình gì, thần sắc họ chưa từng chấn động, giống như việc Xà Hoàn chết chẳng đáng là gì, trên thực tế thì bọn hắn cũng không quan tâm Xà Hoàn sống hay chết, thống lĩnh Tuyết Long vệ căn bản không nằm trong tay bọn họ, Đoàn Vô Nhai vẫn muốn khống chế cỗ lực lượng này nhưng lại không cách nào làm được.
Một lát sau, trên mặt Tuyết Nguyệt quân vương cũng lộ ra một tia mỉm cười, hắn nói với Lâm Phong:
- Lâm Phong, hôm nay ngươi đã được phong là Nhân Vương nên xác thực ngươi cùng Hân Diệp xứng đôi rồi, ngươi có thể chọn một ngày tốt cưới nữ nhi Hân Diệp của ta, việc này ta sẽ giao cho Vô Nhai lo liệu, ta chỉ hi vọng ngươi lấy Hân Diệp rồi thì ngươi sẽ chăm sóc tốt cho nó.
Thanh âm của quân vương vừa ra thì ánh mắt mọi người cũng ngưng lại, quân vương vậy mà đã đáp ứng thỉnh cầu của Lâm Phong gả công chúa Hân Diệp cho Lâm Phong.
Nếu nói Tuyết Nguyệt quốc chỉ có một người có thể xứng đôi với công chúa thì người này nhất định là Lâm Phong rồi, một lần hành động thành danh, quán quân Tuyết Vực tỷ thí khiến thiên hạ đều biết, hơn nữa hôm nay hắn còn được sắc phong làm Nhân Vương nữa. Nếu Lâm Phong không có tư cách thì ai có thể có tư cách nữa, mọi người cho rằng quân vương không đồng ý thì lý do chỉ có một cái đó là do danh hào Nhân Vương của Lâm Phong sẽ khiến cho quân vương cảm thấy khúc mắc trong lòng, là quân vương thì có ai muốn cùng người khác ngồi ngang bằng với mình chứ.
Nhưng mà bọn họ giống như đã suy nghĩ quá nhiều thì phải, quân vương không nhưng không ngăn trở mà còn trực tiếp đáp ứng.
Xà Hoàn chết vô ích, Lâm Phong vốn đã có ý định giết hắn mà hắn còn không biết đường tránh né lại cứ đâm đầu vào chỗ chết.
- Lâm Phong tạ ơn quân vương thành toàn.
Lâm Phong thoáng hạ thấp người với quân vương, quân vương đã đáp ứng hắn thì trên danh nghĩa sau này quân vương sẽ là nhạc phụ của hắn, Lâm Phong không thể không biết lễ tiết được.
- Ha ha, chúc mừng ngươi Lâm Phong, ngươi mang vinh quang trở về lại được phong hào Nhân Vương nữa, hôm nay có thêm niềm vui với mỹ nhân, ngày đại hôn của ngươi Nhược Lam Sơn ta nhất định phải đến uống chén rượu mừng mới được.
Nhược Lam Sơn mỉm cười, hắn đã từng ở trên Vô Nhai sơn gặp qua Lâm Phong cùng công chúa Đoàn Hân Diệp rồi, một người như tiên nữ dưới trăng, một người là thiên tài tuyệt thế nên hai người xác thực rất xứng đôi.
- Lâm Phong đương hoan nghênh tiền bối đến dự.
Lâm Phong ngẩng đầu với Nhược Lam Sơn sau đó đáp lại một tiếng.
- Tốt rồi, Lâm Phong, quân vương, mục đích ta đến Tuyết Nguyệt cũng đã hoàn thành nên hôm nay ta phải trở về phục mệnh quân vương đế quốc rồi, kính xin quân vương giúp ta một chuyện nữa là tuyên bố chiếu cáo sắc phong để thiên hạ biết được Lâm Phong đã được sắc phong làm Nhân Vương.
Nhược Lam Sơn cúi người nói với quân vương một tiếng, sự tình ban bố sắc phong nên để quân vương Tuyết Nguyệt quốc làm là tốt nhất.
- Việc này không cần sứ thần nhắc nhở ta cũng đã hiểu rõ, Lâm Phong lấy được danh hào Nhân Vương thì đương nhiên ta phải chiếu cáo cho cả Tuyết Nguyệt quốc được biết, đồng thời ta còn muốn mang hôn sự của Lâm Phong cùng ái nữ chiếu cáo thiên hạ để khắp chốn chung vui.
Quân vương bình tĩnh cười nói để mọi người khẽ gật đầu, xem ra quân vương thực không ngại danh hiệu của Lâm Phong.
Ngoài hai việc đó ra thì việc Lâm Phong lấy được ngôi vị quán quân Tuyết Vực tỷ thí cũng đáng để hắn làm như thế, đây là thiên tài đích thực của Tuyết Nguyệt quốc là vinh quang của Tuyết Nguyệt quốc cho nên việc chiếu cáo thiên hạ để khắp chốn cũng mừng là chuyện đương nhiên, top 2 Tuyết Vực tỷ thí đều ở trong Tuyết Nguyệt quốc, chỉ sợ người Tuyết Nguyệt quốc có nằm mơ cũng không nghĩ tới điều này.
- Xem ra là ta nhiều lời rồi, quân vương, Lâm Phong, Nhược Lam Sơn xin cáo từ.
Nhược Lam Sơn chắp tay với hai người sau đó lập tức mang theo người của đế quốc trực tiếp trở về.
Sau khi tiễn Nhược Lam Sơn rời đi thì ánh mắt quân vương chậm rãi chuyển qua rơi vào trên người Lâm Phong:
- Lâm Phong, hôm nay ngươi đã được phong làm Nhân Vương nên ngươi có thể tùy ý đi vào hoàng cung, không cần chờ lệnh của ta.
- Tốt rồi, sự việc phía sau ngươi và Vô Nhai tự quyết định đi, ta sẽ không tham dự vào nữa.
Quân vương mỉm cười sau đó lập tức phiêu đãng rời đi.
Đoàn Vô Nhai nhìn Lâm Phong, ánh mắt của Đoàn Vô Nhai vẫn bình thản như trước, mang theo một cỗ cảm giác thân cận, nụ cười kia khiến người ta không nhìn ra trong lòng hắn thật ra đang suy nghĩ cái gì.
- Lâm Phong, ta chúc mừng ngươi đạt được quán quân Tuyết Vực tỷ thí đánh bại hoàng huynh của ta, yêu cầu của ta ngươi đã đạt được nên ta tự nhiên sẽ không ngăn trở ngươi và Hân Diệp nữa, ngươi suy nghĩ thật kỹ rồi chọn một ngày lành đẹp trời đi.
Đoàn Vô Nhai chậm rãi nói, bên trong thanh âm của hắn lộ ra vài phần nhu hoà giống như từ trước tới giờ hắn đều nghĩ cho Lâm Phong và Hân Diệp vậy, vẻ hung sát bá đạo ngày đó không biết đã bị hắn ném đi nơi nào rồi.
- Ta sẽ cùng Hân Diệp bàn bạc cùng nhau chọn lựa ngày tốt.
Lâm Phong khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đi qua người Đoàn Vô Nhai, hai người sát vai nhau nhưng Lâm Phong không thèm nhìn Đoàn Vô Nhai một lần, hắn đã không muốn tỏ ra ôn hoà nữa với một tên dối trá như Đoàn Vô Nhai.
Ánh mắt Đoàn Vô Nhai vẫn nhìn về phía trước, trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ mỉm cười nhưng không có ai biết trong lòng hắn đang có loại cảm thụ gì.