Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 700 - Chiếu Cáo Thiên Hạ

Chiếu Cáo Thiên Hạ Chiếu Cáo Thiên Hạ viptruyenfull.com

Người dịch: Toản

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

Bên trong rừng rậm của hoàng cung có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi xổm bên khe suối nhỏ đối mặt với vách đá, ở trước mặt của nàng có để một bức tranh nhỏ gẽ chân dung, người trong bức tranh đó là một nam tử nhìn rất thanh tú và tuấn lãng.

Mực vẽ rơi xuống dòng suối khiến nước suối bị nhiễm màu vẽ nhưng nó lập tức bị nước suối cuốn đi, nữ tử xinh đẹp kia giống như không quan tâm đến những thứ này mà chỉ chuyên chú vào việc vẽ tranh của mình mà thôi, vẽ nam nhân mình yêu mến nhất.

Không thấy được hắn nên nàng chỉ có thể thông qua việc vẽ tranh để giảm bớt sự nhớ nhung trong lòng.

- Công chúa.

Nhưng đúng lúc này có một đạo thanh âm vui mừng truyền đến khiến tâm trạng của Đoàn Hân Diệp bị cắt ngang, bút vẽ trong tay nàng khẽ run lên làm bức họa bị đảo loạn, Đoàn Hân Diệp nhíu nhíu mày sau đó lập tức quay đầu lại nhìn người tới nói:

- Tiểu Tâm, có chuyện gì khiến cho ngươi liều lĩnh như vậy.

- Công chúa, có tin tức rất tốt.

Trên mặt tiểu Tâm tràn ngập sự vui mừng.

- Tin tức gì?

Đoàn Hân Diệp có chút nghi ngờ hỏi, nàng đã dặn dò người khác là lúc nàng vẽ tranh thì tuyệt đối không được quấy rầy nàng, không biết chuyện gì đã xảy ra khiến tiểu Tâm làm như vậy.

- Lâm Phong đã trở về, hơn nữa vừa rồi hắn còn hướng bệ hạ cầu hôn công chúa nữa.

Tiểu Tâm có chút hơi kích động nên ngực cứ phập phồng lên xuống, câu nói kia khiến bút vẽ trong tay Đoàn Hân Diệp trực tiếp rớt xuống đất, Lâm Phong đã trở về hơn nữa còn hướng phụ hoàng cầu hôn.

- Thế phụ hoàng có đồng ý không? Thanh âm Đoàn Hân Diệp có chút run run.

- Đã đồng ý, bệ hạ đã đáp ứng Lâm thiếu gia rồi, Lâm thiếu gia tại Tuyết Vực tỉ thí đánh bại thái tử Vô Đạo đạt được ngôi vị quán quân, hơn nữa thiếu gia còn được Long Sơn đế quốc phong làm Nhân Vương Tuyết Nguyệt quốc nữa.

Nghe xong, tâm thần Đoàn Hân Diệp ầm ầm rung động, đánh bại Vô Đạo thái tử, đoạt được ngôi vị quán quân Tuyết Vực tỉ thí, được phong làm Nhân Vương, mỗi một cái tin tức làm nàng quá rung động khiến nàng nhất thời không có phản ứng trở lại.

- Hiện giờ Lâm Phong đang ở đâu?

Đoàn Hân Diệp đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ mừng rỡ.

- Nô tỳ vừa nghe được tin tức thì lập tức tới đây còn Lâm thiếu gia thì đang ở bên ngoài hoàng cung, có lẽ thiếu gia sẽ lập tức đến thăm công chúa đó.

Tiểu Tâm còn chưa nói xong thì Đoàn Hân Diệp đã chạy vội ra ngoài rồi, váy dài phiêu đãng, búi tóc đung đưa trong gió, lộ ra vẻ phong tình không thể tả.

Một đạo thân ảnh đột nhiên đáp xuống trước mặt nàng khiến bước chân của nàng ngừng lại, nam nhân nàng xuốt ngày ngắm nhìn trong bức tranh rốt cuộc đã trở về, hắn lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của nàng, hơn nữa hắn còn mang cho nàng kinh hỉ rất lớn.

Nàng nhìn chằm chằm vào thanh niên đang đứng ở trước mặt, đường nét trên mặt hắn càng ngày càng rõ ràng hơn, ánh mắt ôn nhu ẩn chứa sự thâm thuý từng trải, Đoàn Hân Diệp hơi cúi đầu vì đôi mắt của nàng đang dần dần đỏ lên.

Nàng muốn nhịn xuống nhưng cuối cùng nước mắt vẫn chẳng nghe theo lời của nàng, nó cứ theo gương mặt chậm rãi chảy xuống.

Nàng nâng ống tay áo lên muốn lau sạch nước mắt, cố ngẩng đầu nặn ra vẻ tươi cười vì muốn mình nhìn đẹp hơn một chút nhưng đáng tiếc bất kể là nàng làm như thế nào thì nước mắt vẫn không nghe theo nàng.

Lâm Phong chậm rãi bước tới bên người Đoàn Hân Diệp, Đoàn Hân Diệp từ từ ngước mắt nhìn lên nhưng nàng vẫn giữ ống tay áo che đi khuôn mặt của mình.

- Nha đầu ngốc, muốn khóc thì cứ khóc đi.

Lâm Phong vươn tay ôm Đoàn Hân Diệp vào trong ngực, giờ khắc này nước mắt của nàng không cách nào ngăn cản được nữa, Đoàn Hân Diệp ôm thật chặt thân hình ấm áp của Lâm Phong giống như sợ Lâm Phong lại rời đi vậy.

Tuy rằng tham gia Tuyết Vực tỉ thí là vinh quang nhưng Lâm Phong đi tới đó không biết sẽ gặp phải chuyện gì, sinh tử khó lường, ngoại trừ việc nhớ nhung hắn thì phần lớn thời gian của nàng là sợ hãi cùng lo lắng, rất nhiều lần nàng bị ác mộng làm bừng tỉnh, nàng chỉ có thể tự an ủi mình và cầu nguyện cho Lâm Phong sớm bình an trở về mà thôi.

Hôm nay, đạo thân ảnh quen thuộc kia rốt cuộc cũng một lần nữa đứng ở trước mặt của nàng, lúc này nàng rất muốn mang toàn bộ ủy khuất trong khoảng thời gian trước đó trút vào tiếng khóc.

Tiểu Tâm đứng sau lưng hai người trông thấy cảnh này thì trên mặt cũng lộ ra vẻ ngọt ngào, nàng lập tức yên tĩnh vòng sang bên cạnh rời đi, lặng lẽ chúc phúc cho công chúa lương thiện đơn thuần của mình.

Lâm Phong an tĩnh không nói gì tùy ý để Đoàn Hân Diệp khóc cho thoả thích, thẳng đến lúc nàng khóc đủ thì nàng mới ngước ánh mắt u oán của mình lên nhìn Lâm Phong.

- Lâm Phong, về sau chàng đi đâu cũng phải mang ta theo bên người.

Đoàn Hân Diệp nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, không ở bên người Lâm Phong, không biết Lâm Phong đi đâu khiến nàng rất khó chịu, trong nội tâm của nàng giống như có tảng đá đè nặng ép nàng tới mức không cách nào được nghỉ ngơi, nếu nàng ở bên cạnh Lâm Phong thì dù hắn có gặp nguy hiểm ít nhất nàng cũng có thể cùng hắn đối mặt.

- Ân.

Lâm Phong nâng gò má Đoàn Hân Diệp lên, làm sao hắn có thể nói không cơ chứ, mặc dù hắn không muốn nói dối nàng nhưng hắn hết cách rồi.

Nghe được lời nói của Lâm Phong thì Đoàn Hân Diệp đột nhiên nở nụ cười sáng lạn, nàng nâng ống tay áo lên nhẹ gạt mấy giọt nước mắt còn vương trên má làm nàng lộ ra vẻ đặc biệt đáng yêu.

- Ta mang nàng tới Tương Tư lâm nhé.

- Ân.

Đoàn Hân Diệp khéo léo gật đầu, Lâm Phong đạp mạnh chân xuống đất khiến thân thể hắn lập tức lăng không bay lên, trong chớp mắt hắn và Hân Diệp đã bay vào hư không hướng về phía Tương Tư lâm.

Người trong hoàng cung thấy vậy thì cũng không có ngăn trở, hôm nay Lâm Phong đã là Nhân Vương rồi, với cả quân vương cũng đã lên tiếng cho Lâm Phong tùy ý đi lại trong hoàng cung nên không ai ngăn cản cả, hơn nữa Xà Hoàn chết rồi thì ai dám ngăn cản Lâm Phong nữa.

Rất nhanh Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp biến mất khỏi hoàng cung bay thẳng đến Tương Tư lâm.

Cuối cùng cuộc sống của Lâm Phong cũng có chút yên bình ngắn ngủi, nhưng giờ phút này Tuyết Nguyệt quốc lại cực kỳ không ổn, tin tức Lâm Phong đạt được ngôi vị đứng đầu Tuyết Vực tỉ thí, được sắc phong làm Nhân Vương khiến hoàng thành rung chuyển, nó không chỉ dừng ở đó mà còn lập tức dùng hoàng thành làm trung tâm mà khuếch tán đi bốn phương làm rung động cả nước.

Thành Dương Châu, Tuyết Nguyệt quốc.

Hôm nay thành Dương Châu so với lúc trước đã trở lên phồn hoa không biết bao nhiêu lần, thực lực của võ giả trong thành Dương Châu tăng lên rất nhiều, rất nhiều võ tu chuyển đến thành Dương Châu định cư khiến cơ hội trao đổi võ học nhiều lên, công pháp lưu thông phong phú hơn, cường giả ngoại lai cũng ngày càng nhiều khiến thực lực tổng thể của thành Dương Châu thay đổi mạnh mẽ hơn nhiều.

Hết thảy chuyện này đều là do thành chủ mang tới, thành chủ không những tạo ra thanh thế thành Dương Châu mà người còn nghĩ ra việc cải tạo lại toàn bộ thành Dương Châu một lần, tất cả mọi người đều cảm nhận được một thành chủ cường đại có thể giúp đỡ một tòa thành thị đến mức nào.

Nhưng lúc này trên thành Dương Châu đột nhiên xuất hiện rất nhiều thân ảnh, những thân ảnh này đều cưỡi tọa kỵ là huyền yêu cường đại.

Dân chúng thành Dương Châu lộ vẻ cực kỳ kinh hoảng, những cường giả này đi vào thành Dương Châu là muốn làm gì?

Có rất nhiều giấy từ không trung bay xuống còn những thân ảnh và yêu thú kia thì biến mất, toàn bộ thành Dương Châu bị giấy vàng bao phủ.

Sau khi đoàn yêu thú kia bay đi thì một vị cường giả dưới đất liền lăng không bay lên chụp lấy một tờ giấy vàng, đọc thông tin ghi trên đó.

- Xích Huyết hầu gia của Dương Châu thành Lâm Phong đại biểu Tuyết Nguyệt quốc tham gia Tuyết Vực tỉ thí, tại chiến đài Tuyết Vực tỉ thí bùng nổ, đoạt được ngôi vị quán quân Tuyết Vực tỉ thí, mang đến vinh quang vô thượng cho Tuyết Nguyệt quốc, hôm nay quân vương Long Sơn đế quốc hạ lệnh sắc phong Lâm Phong làm Nhân Vương Tuyết Nguyệt quốc, mặt khác quân vương Tuyết Nguyệt quốc gả công chúa Đoàn Hân Diệp cho Lâm Phong, do đó chiếu cáo thiên hạ!

Từng chữ màu vàng rõ ràng mà rung động đập vào mắt cường giả kia khiến thân thể hắn run lên nhè nhẹ. Lâm Phong, chủ nhân thành Dương Châu đoạt được ngôi vị quán quân Tuyết Vực tỉ thí, mang theo vinh quang trở về Tuyết Nguyệt quốc nên hôm nay được phong làm Nhân Vương Tuyết Nguyệt quốc đồng thời còn lấy công chúa điện hạ.

Ánh mắt mang theo vẻ rung động của người kia chậm rãi nhìn về phía phủ đệ của thành chủ, hôm nay thành chủ đã là Nhân Vương rồi, có khi nào trong tương lai không xa tòa thành này sẽ trở thành thánh địa của Tuyết Nguyệt quốc không.

Thấy vậy người dân thành Dương Châu đều nhặt lấy một tờ giấy vàng lên và đọc, ánh mắt có họ hồi lâu vẫn không có cách nào rời khỏi những chữ viết trên đó ly khai.

- Lâm Phong!

Ánh mắt mọi người trong phủ thành chủ bắn ra quang mang vô cùng sắc bén khi biết được tin này, họ tự hào vì đây là vinh quang thuộc về chủ nhân của bọn hắn.

- Lâm Phong!

Cũng có người nhìn thấy nội dung trong tờ giấy vàng thì ngửa mặt lên trời thở dài, những người này chính là người Lâm gia trong thành Dương Châu!

Chuyện này không chỉ phát sinh ở thành Dương Châu mà nó còn phát sinh khắp Tuyết Nguyệt quốc, chỉ có khác biệt là cảm xúc của người dân thành Dương Châu là sâu sắc nhất, bởi vì Lâm Phong đi ra từ thành Dương Châu!

Bình Luận (0)
Comment