Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 704 - Tụ Thú

Tụ Thú Tụ Thú viptruyenfull.com

Người dịch: Toản

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

Bên trong hoàng cung Tuyết Nguyệt quốc, có mấy đạo thân ảnh đang ngồi cùng một chỗ tựa hồ như đang thương thảo cái gì đó.

Người đứng đầu nhóm người này trên đầu có đội một cái vương miện màu vàng giống như là vương giả cao cao tại thượng vậy, có điều người này không phải là quân vương mà lần trước mọi người nhìn thấy.

Không phải quân vương mà lại ở bên trong hoàng cung đội vương miện thì có thể nói là đại nghịch bất đạo, coi trời bằng vung.

Thư phòng này và cung điện phía ngoài căn bản không có một người canh gác, mọi thứ đều vô cùng an tĩnh, thậm chí không có một người nào dám đặt chân vào trong này, nơi đây giống như là một khối cấm địa nên chuyện hắn có đại nghịch bất đạo hay không tựa hồ như không có ý nghĩa, căn bản không có người nào dám quản việc hắn đội vương miện ở đây cả.

Trong thư phòng ngoài hắn ra còn có mấy người đang ngồi nữa, mỗi một người đều lộ ra vẻ khinh thường thế sự vô cùng, hiển nhiên họ đều là những người có thực lực phi phàm, nếu Lôi Mãng ở chỗ này thì chắc chắn hắn sẽ biết rõ những người này, ở đây có tộc trưởng Thái Thúc gia tộc Thái Thúc Không, sư tôn của Vũ Mặc, tất cả bọn họ đều là cường giả Thiên Vũ cảnh.

Có thể cùng cường giả Thiên Vũ cảnh ngồi ngang hàng thì đó hiển nhiên là cường giả Thiên Vũ cảnh rồi.

Người mang theo vương miện kia vậy mà có thực lực Thiên Vũ cảnh, nếu nói có người bên trong hoàng cung có địa vị cực cao, thực lực là cường giả Thiên Vũ cảnh thì chỉ có một người mà thôi, người này dám mang theo vương miện bỏ qua sự tồn tại của vị quân vương kia chính là một trong tứ đại thiên tài của Tuyết Nguyệt quốc ngày xưa, Đoàn Nhân Hoàng!

Giờ phút này, Đoàn Nhân Hoàng cùng với Thái Thúc Không, Vũ Mặc ngồi cùng một chỗ thương thảo công việc.

- Nhân Hoàng bệ hạ, Hắc Sa cầu kiến.

Lúc này bên ngoài đại điện có một đạo thanh âm truyền vào, Hắc Sa là một trong tứ đại thống lĩnh của Tuyết Long vệ, Tuyết Long vệ của là một đội quân tuyệt đối trung thành của Nhân Hoàng điện hạ.

Tuyết Nguyệt quốc có quân vương tại vị nhưng Đoàn Nhân Hoàng mới là người đứng đầu, hắn không làm quân vương nhưng vẫn được xưng vương, được tất cả mọi người gọi là điện hạ.

Chỉ có người có thực lực cường đại mới có quyền tuyệt đối, không thể nghi ngờ khi Đoàn Nhân Hoàng chính là người khống chế Tuyết Nguyệt quốc, hắn mới là quân vương chân chính của Tuyết Nguyệt quốc.

- Vào đi.

Đoàn Nhân Hoàng nói ra một câu, một lát sau Hắc Sa đi vào trong thư phòng, hắn khom người với Đoàn Nhân Hoàng, không dám nhìn thẳng hô:

- Điện hạ.

- Chuyện gì?

Đoàn Nhân Hoàng đạm mạc hỏi, trong thanh âm lộ ra một cỗ uy nghiêm.

Hắc Sa ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám người trong thư phòng có chút chần chờ.

- Cứ nói đi đừng ngại.

Đoàn Nhân Hoàng nhìn ra ý tứ của Hắc Sa nên liền nói.

- Vâng, bệ hạ.

Hắc Sa nhẹ gật đầu:

- Nhân Hoàng điện hạ, Vô Đạo thái tử đang trên đường trở về.

- Ân, sau khi Vô Đạo trở về bảo nó trực tiếp đến đây gặp ta.

Đoàn Nhân Hoàng nhàn nhạt gật đầu.

Tuy nhiên Hắc Sa không có thối lui mà là đứng ở đó không động đậy, điều này khiến Đoàn Nhân Hoàng cau mày hỏi:

- Có chuyện gì thì nói thẳng, không cần né tránh.

- Nhân Hoàng điện hạ, hộ tống thái tử Vô Đạo trở về còn có cường giả của Ngọc Thiên hoàng tộc nữa.

Hắc Sa cúi thấp đầu nói khiến đôi mắt Đoàn Nhân Hoàng hơi nhắm lại.

Cùng lúc đó ánh mắt Thái Thúc Không và Vũ Mặc cũng đều hiện lên một đạo phong mang, cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc giá lâm Tuyết Nguyệt quốc.

Đoàn Nhân Hoàng đứng lên lập tức bước ra phía ngoài, vừa đi vừa nói:

- Theo ta đi nghênh đón cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc.

Đám người Thái Thúc Không nhao nhao đứng lên, Đoàn Nhân Hoàng rất là quyết đoán, nghĩ đến là làm, cường giả của thế lực lớn như Ngọc Thiên hoàng tộc đến thì hắn cần phải đích thân đi đón, chỉ cần người Ngọc Thiên hoàng tộc hơi động tay cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc.

...

Bên trong Cửu Long sơn mạch, Thạch Viên liên tục dùng hai tay đánh vào ngực của chính mình, nó điên cuồng gào thét lên nhưng Lâm Phong lại là mặt không biểu tình, trong lúc đó còn nghiêm nghị quát lên:

- Đủ rồi!

Sóng âm kinh khủng như hóa thành một chuôi lợi kiếm đâm vào trên người Thạch Viên, dư âm còn lại truyền đi ra ngoài rất xa, thanh âm giống như muốn đâm phá hư không vậy.

Thạch Viên rốt cục cũng ngừng gào thét, không trung chỉ còn dư âm tiếng thét của Lâm Phong quanh quẩn đâu đó, Lâm Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thạch Viên nói:

- Thần phục với ta.

- Rống!

Nó mở ra cái miệng máu khổng lồ của mình gầm gừ một tiếng rồi sau đó bước đi làm rung động mặt đất, Thạch Viên bước từng bước một hướng về phía Lâm Phong, hai tay nó giống như đã chuẩn bị xong để xé rách Lâm Phong ra vậy.

- Không thần phục thì ta muốn nhìn xem phòng ngự của ngươi có bao nhiêu chắc chắn.

Tiếng nói vừa ra thì vô tận kiếm khí hóa thành một thanh cự kiếm nằm trong tay hắn.

Tiếng động ầm ầm do Thach Viên chạy đến vẫn vang lên không ngừng, nhìn nó như cự linh thần đang chuẩn bị hướng về phía Lâm Phong nhưng đôi mắt Lâm Phong vẫn lạnh nhạt, theo một cỗ kiếm khí đáng sợ toả ra ngoài thì kiếm trong tay hắn cũng bắt đầu ra.

- Răng rắc.

Một tiếng vỡ vụn truyền ra, tiếng vang cực lớn khiến thân thể cao lớn của Thạch Viên đứng sững sờ ngay tại chỗ, cái đầu to lớn của nó hơi cúi xuống nhìn về phía bụng của mình, bộ ngực cứng rắn vô cùng của nó có một đạo kiếm quang xẹt qua khiến máu chảy ra nhè nhẹ.

Lâm Phong hơi có chút kinh hãi, lực phòng ngự của Thạch Viên vậy mà có thể ngăn cản được, hắn sử dụng thực Huyền Vũ cảnh tầng bảy cộng thêm ý chí kiếm đạo tầng một mới khó khăn lắm phá vỡ được phòng ngự của nó, xác thực phòng ngự của nó rất biến thái, nhưng mà nếu không biến thái thì một kiếm này của Lâm Phong chỉ sợ đã giết nó rồi.

- Đây vẫn chưa phải là thực lực chân chính của ta, ngươi chỉ có đường thần phục với ta bằng không chỉ còn đường chết.

Lâm Phong lạnh lùng mở miệng nói đồng thời thanh âm Thương Long gào thét cũng truyền ra, Vũ Hồn Cửu Long Thiên Phệ ở phía sau hắn xuất hiện khiến Thạch Viên lộ ra vẻ khiếp sợ.

Vũ hồn của tên nhân loại này vậy mà là Cửu Long Thiên Phệ Thú.

- Ta vốn có thể trực tiếp bắt ngươi thần phục nhưng vừa rồi làm vậy là vì muốn ngươi cam tâm tình nguyện.

Lại là một đạo thanh âm lạnh lùng phun ra, gương mặt Vu Yêu Vũ Hồn hướng về phía trước sau đó từ từ hóa thành một gương mặt khổng lồ nhìn chằm chằm vào Thạch Viên, Thạch Viên cảm giác nó không có cách nào dời khỏi ánh mắt kia.

Không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, Lâm Phong đã thu phục được Thạch Viên, đúng như lời hắn nói, hắn vốn có thể trực tiếp khiến Thạch Viên thần phục, nhưng vì muốn cho Thạch Viên sợ hãi hắn tận sâu trong nội tâm nên mới có một kiếm sắc bén phá vỡ phòng ngự của Thạch Viên kia.

Đối phó với yêu thú có sức mạnh bá đạo thì thực lực cường đại không thể nghi ngờ là cách có sức thuyết phục nhất.

- Ngươi tới khu vực ngoại vi Cửu Long sơn mạch chờ ta, ta còn muốn đi thu phục thêm một ít yêu thú nữa.

Lâm Phong phân phó Thạch Viên sau đó lại hướng về phía sâu trong sơn mạch mà đi không sợ hãi chút nào.

Ầm ầm thanh âm truyền ra, Thạch Viên nghe theo mệnh lệnh của Lâm Phong hướng về phía ngoài khu vực ngoại vi sơn mạch đi tói, phàm là nhân loại gặp được Thạch Viên thì từng người sợ tới mức hồn phách đều muốn tan chảy mất, yêu thú khủng bố như thế vậy mà lại xuất hiện bên ngoài Cửu Long sơn mạch, hơn nữa vẫn còn hướng về phía ngoại vi sơn mạch mà đi nữa, chẳng lẽ có thú triều kinh khủng muốn phát sinh sao?

Nhưng mà ngoại trừ con Thạch Viên này ra thì phía sau không còn yêu thú nào nổi điên như vậy nữa.

Đương nhiên đây chỉ là sự tình tạm thời vì không lâu sau những người ở bên ngoài chính thức bị chấn động.

Liệt Địa Hổ, Thanh Dực Vân Báo, Thiên Tình Yêu Xà, Bát Đề Cuồng Ngưu... Điên rồi, lần này thật điên rồi, toàn bộ số yêu thú công ra đều là yêu thú đáng sợ, kém nhất cũng là yêu thú cấp năm, giờ phút này những yêu thú đáng sợ kia vậy mà toàn bộ lại chạy tới về phía ngoài Cửu Long sơn mạch, những mạo hiểm giả thấy vậy thì lập tức trốn đi, ngay cả rắm cũng không dám phóng một cái, thỉnh thoảng có một vài con yêu thú liếc qua khiến họ sợ đến mức xém đái ra quần.

- Thú triều xảy ra sao!

Toàn bộ tiểu yêu bên ngoài Cửu Long sơn mạch điên cuồng chạy thục mạng, chúng sợ hãi trốn khỏi nơi đây vì cảm nhận được yêu khí quá cường đại, mặc dù cách xa nhau trăm dặm nhưng bọn nó vẫn có thể cảm nhận được yêu khí khủng bố bên này, chúng đâu còn dám tới gần bên này nữa.

Càng làm cho mọi người rung động chính là những yêu thú kia tụ tập lại với nhau nhưng không có chém giết lẫn nhau, mà là an tĩnh sống chung một chỗ.

Đúng vào lúc này trên không trung có một tiếng thét truyền ra, rất nhiều người ngẩng đầu lên nhìn, bọn hắn lập tức nhìn thấy một đạo thân ảnh cưỡi hung thú toàn thân màu đỏ bay tới, người này trực tiếp đi tới trước mặt đám yêu thú cường đại kia.

Một màn này khiến những người núp trong bóng tối kịch liệt run rẩy, chẳng lẽ...

Bọn họ đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, nhưng là loại khả năng này quá rung động.

Hung thú màu đỏ thẫm kia hình như là yêu thú Cùng Kỳ, như vậy người trên lưng nó hẳn là Lâm Phong rồi!

Bình Luận (0)
Comment