Người dịch: Toản
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Quân vương của Tuyết Nguyệt quốc đã phái người chiêu cáo thiên hạ khiến cho toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc đều biết Lâm Phong được phong làm Nhân Quân và sẽ kết hôn cùng công chúa. Bởi vậy, nên ở khoangả này thời gian nay, có rất nhiều người tràn vào hoàng thành. Bọn họ đều muốn chiêm ngưỡng phong thái của Lâm Phong và hôn lễ của hắn với công chúa. Các tửu lâu, khách sạn lớn nhỏ ở Hoàng thành, càng ngày càng đông khách. So với Tuyết Nguyệt thiên tài quyết đấu còn nhiều hơn. Hơn nữa là đám như đã từng được chứng kiến phong thái Của Lâm Phong đều tới đây. Bọn họ muốn nhìn thử Lâm Phong của hôm nay đã trở nên cường hãn đến cỡ nào. Mà đám người bỏ lỡ quyết chiến trên Tương Giang lần trước lại không muốn lại bỏ qua lần này nên cũng nhao nhao bước vào hoàng thành.
Có thể nói hôn lễ của quân vương Tuyết Nguyệt quốc cũng không có hấp dẫn nhiều người đến như vậy. Danh tiếng của Lâm Phong bây giờ ở Tuyết Nguyệt quốc đã không phải tầm thường, từ một kẻ vô danh đến nổi tiếng thiên hạ. Đặc biệt là khi hắn đoạt vị trí đệ nhất của Tuyết Vực tỷ thí, được dương danh Tuyết Vực, được sắc phong làm Nhân Quân. Hắn bây giờ chính là thần tượng của vô số người, có rất nhiều người muốn noi gương hắn, mơ tưởng một ngày nào đó họ cũng có thể dương danh thiên hạ.
Mấy ngày này, biển người đã bắt đầu đi lại trong hoàng thành. Phần lớn là bước vào bên trong chứ rất ít người đi ra ngoài hoàng thành.
- Giá, giá...
Đúng vào lúc này, ở phương xa đang có một đạo thiết kỵ chạy như bay vào hoàng thành. Người này khoác trên người một bộ huyết sắc áo giáp, chiến mã lại có màu đỏ thẫm, toàn thân đều là vết máu. Bóng người kia đã hóa thành một đạo cuồng phong cuốn vào bên trong hoàng thành.
- Đứng lại.
Có người gầm lên lên tiếng, muốn ngăn cản cái tên thiết kỵ kia bước vào hoàng thành.
- Cút ngay.
Một thanh trường thương màu đỏ lập tức hóa thành một đạo huyết quang đáng sợ và mạnh mẽ vô đang đâm thẳng vào trái tim của người đang cản trở kia. Sau khi giết xong tên đó, người kỵ sĩ trên Xích Huyết chiến mã không quay đầu lại. Thân thể của hắn vẫn đang theo chiến mã điên cuồng hướng về trước, xông vào hoàng thành.
- Xích Huyết thiết kỵ, là quân sĩ của Đoạn Nhận thành.
Người ven đường thấy cái ánh mắt điên cuồng của tên thiết kỵ đều trở nên lo lắng. Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có một thiết kỵ lại đang phóng nhanh vào trong hoàng thành. Thiết kỵ vẫn không hề dừng một giây, sau khi tiến nhập hoàng thành, hắn trực tiếp phóng thẳng đến phương hướng của Tương Tư lâm. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, hắn muốn đi Tương Tư lâm, muốn tìm Lâm Phong. Xích Huyết thiết kỵ hóa thành một cơn gió lốc cuồn cuộn. Rốt cuộc thì nó cũng đã đi tới đích.
- Lâm Phong thiếu gia.
Khi người kia định phóng ngựa vào Tương Tư lâm thì lại có hai đạo thân ảnh từ trong Tương Tư lâm lóe lên. Một nữ tử áo trắng chặn đường đi của hắn, lạnh lùng quát:
- Dừng lại.
Vừa dứt lời, ống tay áo của nữ tử kia lập tức huy động. Trong nháy mắt có một luồng lực lượng kinh khủng quấn lấy Xích Huyết chiến mã, khiến Xích Huyết chiến mã phải dừng lại tại chỗ.
- Oanh!
Lực xung kích cường đại lượng để cho tên thiết kỵ kia té ở trên mặt đất. Va chạm mạnh tới mức đầu rơi máu chảy, hắn lập tức hoảng sợ nói:
- Ta muốn gặp Lâm Phong thiếu gia.
- Có chuyện gì?
Nữ tử áo trắng không để ý tới người này, quát lạnh một tiếng.
- Ma Việt quốc và Liệp Vân quốc đã hợp lực tấn công Tuyết Nguyệt. Bọn họ đã phát động một chiến dịch rất lớn. Hôm nay, Đoạn Nhận thành đã bị bao vây, mấy chục vạn tướng sĩ ở trong thành có thể chết bất cứ lúc nào. Ta muốn gặp Lâm Phong thiếu gia.
Người kia nói cực kỳ nhanh, không chút cố kỵ thương thế trên người.
- Ngươi nói cái gì?
Một đạo âm thanh cuồn cuộn truyền đến, hai đạo thân ảnh mang mặt nạ bằng đồng xanh lập tức xuất hiện. Hàn Man bước ra, nắm chặt thân thể thiết kỵ, quát lên:
- Những gì ngươi mới vừa nói có phải là thật sự không?
- Quân cơ đại sự, há có thể nói đùa.
Người kia gầm lên, tay của Hàn Man có chút cứng đờ, hắn lập tức thả tên thiết kỵ xuống, lập tức xoay người rời đi. Hàn Man đang muốn đi tìm Lâm Phong, nhưng ngay lúc này, Lâm Phong đã đi về hướng của hắn.
- Phong ca, Đoạn Nhận thành đã xảy ra chuyện.
Hàn Man cắn răng nói.
- Ma Việt quốc vậy mà cùng Liệp Vân quốc liên thủ đối phó Tuyết Nguyệt.
Trên mặt của Lâm Phong vẫn không hề có biểu tình gì. Hắn đi đến bên cạnh thiết kỵ, đôi mắt người kia sáng lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong nói:
- Lâm Phong thiếu gia, Đoạn Nhận thành đang lâm nguy.
- Ngươi từ Đoạn Nhận thành đến thẳng chỗ này hay sao?
Lâm Phong hỏi người kia.
- Đúng.
- Ngươi vì sao xin cứu viện từ Tuyết Nguyệt quân đoàn?
Lâm Phong lại hỏi.
- Lâm Phong thiếu gia, hiện tại Đoạn Nhận thành đã tràn đầy nguy cơ, tính mệnh của tướng quân cũng đang nguy cơ sớm tối. Cầu xin Lâm Phong thiếu gia hãy đến cứu tướng quân.
Người kia trực tiếp quỳ xuống, không có trả lời câu hỏi của Lâm Phong.
- Câm miệng.
Lâm Phong gầm lên khiến cho ánh mắt của bọn người Hàn Man đều là cứng đờ. Lâm Phong đang làm gì vậy?
- Ta hỏi ngươi, Ma Việt quốc và Liệp Vân quốc tiến công Đoạn Nhận thành từ bao giờ?
Lâm Phong hét lớn một tiếng, thanh âm trực tiếp chiến nhập vào trong óc người kia. Người kia ngẩng đầu lên, nhìn xem Lâm Phong, nói:
- Là từ bảy ngày trước, ta ở trong loạn chiến lao ra. Sau đó ta liền đi thẳng đến hoàng thành.
- Buồn cười, 7 ngày trước ngươi vẫn còn Đoạn Nhận thành thì làm thế nào ngươi lại biết ta đã về tới Tuyết Nguyệt hoàng thành?
Lâm Phong hỏi khiến người kia có chút cứng đờ.
- Chuyện Lâm Phong thiếu gia được phong nhân quân đã danh chấn Tuyết Nguyệt là lúc ta đi trên đường nghe thấy.
- Coi như là như vậy thì ngươi làm sao có thể từ trong lớp lớp vòng vây lao ra. Nếu thực sự không phải là tướng quân cố ý an bài phá vòng vây thì làm thế nào ngươi lại biết ta sẽ ở Tương Tư lâm?
Lâm Phong giận dữ hỏi.
- Ân?
Hàn Man và Phá Quân đã hơi hiểu ra. Lúc nãy, bọn họ đều không để ý đến những thứ này.
- Còn có, bằng vào tu vi Linh Vũ cảnh của ngươi làm sao có thể liên tục bôn ba bảy ngày ngựa không dừng vó mà lại không thở gấp. Mặc dù trên người đẫm máu nhưng lại không hề có bất kỳ thương thế nào. Ngươi cho ta là ngu ngốc sao?
Thanh âm của Lâm Phong gia tăng, phẫn nộ quát:
- Nói, ai phái ngươi tới, vì sao lại bịa đặt chuyện này?
Sắc mặt của tên thiết kỵ cứng ngắc. Tên thanh niên này thật là đáng sợ, hắn làm sao có thể tỉnh táo như vậy. Sau khi lau vết máu trên mặt, người kia chậm rãi đứng lên, nhìn Lâm Phong, trong mắt của lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Tin hay không tùy ngươi.
Vừa nói xong thì một tiếng Xùy vang lên, chỉ thấy trái tim của người kia đã cắm một con dao sắc bén. Mang trên mặt một nụ cười quỷ dị, thân thể của người kia chậm rãi té xuống đất. Lâm Phong thật sự không thể giải thích, vì sao tên này lại bình tĩnh như vậy. Không biết ai có thể dưỡng ra tử sĩ như vầy? Điểm đáng sợ nhất của tử sĩ không phải là thực lực của bọn họ, mà là tinh thần không sợ chết. Một người ngay cả cái chết còn không sợ, thì sẽ có khả năng bạo phát ra lực lượng vô cùng đáng sợ.
- Phong ca, làm sao bây giờ?
Hàn Man chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Phong. Câu nói sau cùng cùng với cái nụ cười quỷ dị kia khiến cho hắn rất bất an. Không chỉ có Hàn Man có cảm giác bất an, mà Lâm Phong cũng có. Tựa hồ như đang có một chuyện vô cùng đáng sợ đang diễn ra.
- Lập tức đi tìm Nhậm thúc thúc. Trước kia bọn họ là thống lĩnh trong quân, nên nhất định sẽ có biện pháp đạt được tin tức nhanh nhất. Chỉ cần tra một chút có thể biết thật giả, nhưng nhất định phải nhanh.
Hàn Man gật đầu.
- Tốt, ta đi ngay đây.
Vừa dứt lời, Hàn Man trực tiếp xông ra bên ngoài, Phá Quân cũng lập tức đuổi kịp. Khoảng cách giữa Vân Hải tông và Tương Tư lâm không xa lắm, nên Hàn Man rất nhanh liền đến đó.
Sau khi hai người kia rời khỏi, Lâm Phong cau mày. Hắn vốn định là sau khi tổ chức hôn lễ thì sẽ đi Đoạn Nhận thành một lần để xin lỗi Liễu thúc. Nhưng không nghĩ tới lại có chuyện như thế này xảy ra. Lâm Phong rất hy vọng là Đoạn Nhận thành không có xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, những liên hệ với quân đội của Nhậm Khinh Cuồng và Phong Vũ Hàn cũng đã bị người ta chặt đứt. Những điểm liên lạc biến mất trong vòng một đêm như thể chưa bao giờ tồn tại, Lâm Phong vốn chuẩn bị cưỡi yêu thú đi Đoạn Nhận thành. Nhưng mà đúng lúc đó lại có một đám Xích Huyết thiết kỵ tiến nhập hoàng thành. Đám Xích Huyết thiết kỵ kia trực tiếp bị Nhậm Khinh Cuồng chặn đứng ở trước cửa hoàng thành, dẫn tới Vân Hải tông.
Khi Nhậm Khinh Cuồng thấy những bóng người kia thì hắn biết mọi chuyện đã hỏng bét. Hắn nhận ra người cầm đầu của đám Xích Huyết thiết kỵ đích thật là một vị tướng lãnh của Đoạn Nhận thành.
- Lâm Phong tướng quân, Nhậm thống lĩnh.
Khi những quân sĩ kia thấy Lâm Phong và Nhậm Khinh Cuồng, bọn họ quỳ trên đất đất. Hai con ngươi của họ trở nên đỏ thẫm, phảng phất như đang có máu chảy ra.
- Nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra đi.
- Vâng, Lâm Phong tướng quân.
Đám người kia đứng dậy, tên tướng lãnh cầm đầu nói:
- Đoạn Nhận thành đang gặp nguy hiểm. Ma Việt quốc cùng Liệp Vân quốc không biết ăn phải cái quái gì mà lại đột nhiên liên thủ tập kích Thiên Nhai Hải Các. Phòng vệ của Thiên Nhai Hải Các đã biến mất trong vòng một đêm, sau đó đại quân của bọn chúng trực tiếp chạy đến Đoạn Nhận thành. Hôm nay, Đoạn Nhận thành đã bị vây chật như nêm cối, chúng ta đã liều chết lao tới thông tri cho Tuyết Nguyệt quốc. Nhưng mà chúng ta lại phát hiện, rõ ràng liền có quân đội của Tuyết Nguyệt đang đóng quân tại mấy thành gần Đoạn Nhận thành. Thế nhưng vô luận chúng ta khẩn cầu như thế nào thì cũng bọn họ cũng không chịu cứu viện, bọn họ muốn đứng nhìn Đoạn Nhận thành diệt vong.