Người dịch: Toản
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Đám người Lâm Phong đang vô cùng lo lắng, chuyện bọn họ lo lắng nhất đã biến thành hiện thực. Đoạn Nhận thành quả nhiên là đang ở trong tình thế nguy cơ tứ bề. Trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên một đạo hào quang lạnh như băng. Lâm Phong chưa bao giờ trông cậy vào hoàng thất Tuyết Nguyệt quốc.
Lúc trước, bởi vì tư lợi mà hoàng thất đã khiến mấy chục vạn quân sĩ chôn xương nơi đất khách quê người. Hung thủ Đoạn Thiên Lang đã không bị trừng trị mà còn muốn giết Liễu Thương Lan thế tội, may là hắn kịp thời đuổi tới, cứu Liễu Thương Lan đi. Nhưng từ khi đó, Lâm Phong biết rõ cái gì gọi là quân vương vô tình. Vô số tướng sĩ thề sống chết thủ vệ biên cương ở trong mắt những người cao cao tại thượng kia chỉ là những quân cờ không đáng một đồng, có thể tùy thời hy sinh. Liễu thúc cũng biết những điều này, nhưng hắn vẫn thề sống chết bảo vệ Đoạn Nhận thành, bảo vệ một phương lãnh thổ không bị dị quốc quấy nhiễu.
Vì bảo vệ biên cương Tuyết Nguyệt mà tất cả quân sĩ là đã kính dâng nhiệt huyết cùng sinh mệnh của bọn họ. Nhưng Tuyết Nguyệt lại xem sinh mệnh của các tướng sĩ như cỏ rác, có thể tùy thời vứt bỏ và hi sinh.
- Tin tức cái tên tử sĩ kia cung cấp quả nhiên là thật.
Lâm Phong không cách nào đoán được ý định của chủ nhân cái tử sĩ. Tại sao lại cố ý phái thuộc hạ ngụy trang thành người của Xích Huyết quân thông báo cho Lâm Phong.
- Ta sẽ đến Đoạn Nhận thành.
Lâm Phong nói.
- Lâm Phong.
Nhậm Khinh Cuồng gọi Lâm Phong lại:
- Hôn lễ của ngươi sắp đến rồi, việc này đã chiêu cáo thiên hạ. Ngươi không thể đi Đoạn Nhận thành vào lúc này, để ta đi cho.
- Đúng đấy Lâm Phong. Ngươi không thể đi vào lúc này được, mọi chuyện cứ giao cho chúng ta đi.
Phong Vũ Hàn phụ họa.
- Ngươi cũng không thể đi. Một mình ta mang theo yêu thú cùng với Xích Huyết thiết kỵ đi là được rồi. Bằng vào thực lực hôm nay của Xích Huyết thiết kỵ sau khi phục dụng Thăng Huyền Đan đã đủ mà đối phó Ma Việt cùng Liệp Vân quốc rồi.
Nhậm Khinh Cuồng can đảm nói khiến cho đôi mắt của Phong Vũ Hàn hơi nheo lại. Phong Vũ Hàn tựa hồ có thể đọc hiểu ý của đối phương. Đoạn Nhận thành bị bao vây, mà lại có tử sĩ cố ý đi thông báo cho Lâm Phong. Hình như là bọn chúng muốn Lâm Phong ly khai hoàng thành. Nếu đúng là như vậy thì cũng chỉ có hai loại khả năng, một là khi Lâm Phong đến Đoạn Nhận thành sẽ gặp nguy hiểm. Hai là sau khi Lâm Phong ly khai hoàng thành thì hoàng thành sẽ xảy ra biến cố nên Lâm Phong không thể rời đi được. Mà Nhậm Khinh Cuồng cũng lo lắng Đoạn Nhận thành sẽ gặp nguy hiểm, nên hắn định mang theo Xích Huyết thiết kỵ tới cứu viện.
- Không được, sao có thể thiếu ta.
Lôi Kình Thiên tranh phần, ba người bọn họ đều muốn tranh nhau đi.
- Đám yêu thú tiểu Phong mang từ bên trong sơn mạch đều rất cường đại nên ta chỉ cần mang theo những yêu thú kia và Xích Huyết thiết kỵ là đủ rồi. Các ngươi không cần phải đi. Hơn nữa hôn lễ của tiểu Phong đã đến gần, nên các ngươi đều lưu lại. Chỉ cần một mình ta đi là được rồi.
Nhậm Khinh Cuồng kiên trì, khi Phong Vũ Hàn cùng Lôi Kình Thiên còn muốn điều gì đó thì Nhậm Khinh đã Cuồng nói với Lâm Phong:
- Tiểu Phong, ngươi hạ lệnh đi. Hiện tại tất cả mọi người đều nghe lời ngươi, bên Đoạn Nhận thành đã rất nguy cấp rồi.
- Như vậy đi, ta sẽ hạ lệnh cho đám yêu thú kia hộ tống Nhậm thúc. Nếu tình thế không ổn thì nhất định phải cưỡi yêu thú ly khai. Mặt khác, Phong thúc hãy dẫn đầu Xích Huyết thiết kỵ đi về hướng Đoạn Nhận thành.
Lâm Phong biết thời gian đang rất là khẩn cấp nên đã trực tiếp hạ lệnh cho yêu thú tụ tập lại đây. Do tình thế gấp gáp nên cũng không có ai khách sáo, bọn họ mang theo một ít cường giả Huyền Vũ cảnh ly khai. Nhậm Khinh Cuồng thì trực tiếp bước lên yêu thú, phóng lên không trung. Phong Vũ Hàn cũng chỉnh đốn Xích Huyết thiết kỵ đi theo sát Nhậm Khinh Cuồng đi đến Đoạn Nhận thành. Tiếng vó ngựa vang vọng khắp hoàng thành khiến cho vô số người quay đầu nhìn lại, tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Lôi thúc, ngươi hãy đi xây dựng một cái mạng lưới tình báo, có thể tùy thời bắt liên lạc với Nhậm thúc và Phong thúc. Và cũng phải kịp thời đạt được tin tức của Đoạn Nhận thành.
Sau khi Lâm Phong nhìn Nhậm Khinh Cuồng và Phong Vũ Hàn rời đi, hắn quay lại nói với Lôi Kình Thiên. Mặc dù không có sự phân phó của Lâm Phong, Lôi Kình Thiên cũng biết nên làm như thế nào. Nhìn mọi người nhao nhao ly khai, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, hi vọng không có chuyện gì. Mặc dù trong nội tâm đang vô cùng lo lắng nhưng hôn sự của hắn vẫn phải chuẩn bị. Mộng Tình và Hân Diệp đều đang chờ hắn, vô luận là tại kiếp nầy vẫn hay là kiếp trước, kết hôn đối với nữ nhân mà nói đều là chuyện trọng yếu nhất, không thể lơ là.
Mang theo một tia lo nghĩ cùng lo lắng, thời gian chậm rãi vượt qua. Nhưng tâm tình của Lâm Phong thủy vẫn không có cách nào giữ vững bình tĩnh. Hắn cảm thấy như đang có chuyện gì đó sắp phát sinh vậy. Khi cách ngày tổ chức hôn lễ chỉ có năm ngày mà vẫn không có bất kỳ tin tức nào truyền đến. Hiện tại, Lâm Phong đang tùy ý ngồi trong rừng trúc, một mỹ nhân thánh khiết như tiên nữ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng dựa vào trên người Lâm Phong.
- Chàng vẫn còn đang lo lắng cho Đoạn Nhận thành sao?
Thanh âm êm ái của Mộng Tình vang lên. Lâm Phong khẽ gật đầu, vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Mộng Tình, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp nhàn nhạt.
- Nhất định là sẽ không có việc gì đâu.
Mộng Tình mỉm cười, ôm lấy Lâm Phong. Khi Lâm Phong nằm ở trong lồng ngực của mỹ nhân, hắn cảm thấy thân hình mềm mại và tràn ngập vô tận mị lực của Mộng Tình quả nhiên là vô cùng hoàn mỹ. Nhưng Lâm Phong không sinh ra nửa điểm khinh nhờn. Nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, hắn nhất định sẽ thuận lợi lấy Mộng Tình và Hân Diệp làm vợ.
Nữ nhân đang trong lòng ngực Lâm Phong đã một mực bầu bạn với hắn khi cuộc đời của hắn rơi vào vực thẳm. Nàng đã yên lặng chờ đợi bên cạnh của hắn. Hắn vẫn còn nhớ rõ bóng hình của Mộng Tình ở dưới ánh trăng vẫn rung động lòng người như thời niên thiếu của hắn, còn nhớ lần thứ nhất cùng Mộng Tình cưỡi ngựa, hắn còn nhớ người phụ nữ đẹp đến mức có thể mê đảo bất kỳ nam nhân này đã từng vì hắn mà dốc hết hết tương tư, vì hắn mà yên lặng chịu đựng lấy nỗi khổ cực hàn nhưng vẫn không kêu một tiếng, yên lặng thừa nhận tất cả.
Hôm nay, Mộng rốt cuộc cũng sắp trở thành vợ của hắn, băng Sương trên người nàng cũng đã hòa tan, lúc này nàng đang tươi cười như một đóa hoa rực rỡ xinh đẹp. Không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản bọn họ ở cùng một chỗ, mặc dù không có lời hứa hẹn nào, nhưng bọn họ vẫn sẽ yêu nhau suốt cuộc đời này!
Lâm Phong hôn lên đôi môi đỏ rung động lòng người của nàng, ôm nàng thật chặt, cảm nhận sự nhiệt độ cơ thể. Dung nhan của Mộng Tình hiên lên thần sắc e lệ, sắc mặt của nàng cũng lộ ra vẻ ửng hồng làm say lòng người.
- Phốc, phốc…
Những chú chim bồ câu trong rừng trúc phảng phất như nhận lấy sự quấy nhiễu, chúng nhao nhao vỗ cánh bay đi. Trái tim của Lâm Phong đập liên hồi, phảng phất như có một tảng đá ngăn ở ngực. Một tiếng bước chân vang lên, một nữ tử áo trắng đang đi vào trong rừng trúc.
- Thiếu gia.
Thiếu nữ kia hô lên một tiếng, muốn nói mà lại thôi, Nguyệt Mộng Hà đang ở sau lưng thiếu nữ kia đi tới khiến cho trái tim của Lâm Phong càng đập nhanh hơn.
- Nói.
- Thiếu gia, tin tức nói... ở Đoạn Nhận thành, Liễu Thương Lan tướng quân... Bị Ma Việt quân giết chết.
Thiếu nữ kia quanh co mở miệng nói ra, khi nàng vừa nói xong, thân thể Lâm Phong run lên liên hồi, như bị điện giật vậy.
- Liễu thúc bị giết ư?
Đôi mắt của hắn híp thành một khe nhỏ, Lâm Phong cảm thấy đôi mắt rất là đau nhức, phảng phất như đang có cái gì đó muốn chảy ra vậy. Một vị tướng quân thẳng thắn, chính trực vì Tuyết Nguyệt mà kính dâng cả đời, rốt cuộc đã bị Ma Việt tru sát sao! Trong đầu hắn hiện lên thanh âm chính khí sang sảng và sầu ánh mắt tràn đầy ưu thương của Liễu Thương Lan. Vì sao ông trời lại đối đãi như vậy với một người tốt, với một vị tướng quân coi sinh mệnh của quân sĩ còn quý hơn tánh mạng của mình cơ chứ.
- Nhâm thúc và Phong thúc đâu?
Lâm Phong khôi phục lại vẽ kiên định, hỏi.
- Nhậm thống lĩnh đã tới Đoạn Nhận thành, trong lúc chiến đấu cũng bị người ta giết chết. Sau khi Phong thống lĩnh đuổi tới, Phong thống lĩnh lưu quân đội lại, sau đó hạ đạt quân lệnh để bọn họ giữ được tánh mạng. Còn chính mình lại hùng hồn chịu chết cùng huynh đệ.
Thiếu nữ kia nhẹ giọng nói, nàng có lẽ không biết hàm nghĩa của hai chữ huynh đệ nhưng khi nghe thấy ba vị tướng quân chết trận, nàng cũng cảm thấy chua xót trong nội tâm.
- Cũng đã chết ư?
Sắc mặt Lâm Phong rất bi thương, Liễu thúc, Nhâm thúc, Phong thúc, ba vị tướng quân có chính khí có thể xông đến tận mây xanh đều đã chết. Vì sĩ mà chết, vì huynh đệ mà chết. Tại sao hết thảy lại đột nhiên phát sinh như thế!