Người dịch: Toản
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Quân đội của Đoạn Nhận thành đang không ngừng hội tụ về hướng Đoạn Nhận Thiên Nhai. Mà đại quân của Liệp Vân quốc đang đóng quân cách Đoạn Nhận Thiên Nhai mười dặm, bọn chúng đã bày xong trận chiến, tùy thời chờ quân đội của Đoạn Nhận thành tiến công. Tiếng vó ngựa liên tục vang vọng khắp vùng núi hoang dã, toàn bộ thiên địa lúc này đều lộ ra một cỗ sát khí. Một lúc sau, đại quân của Đoạn Nhận thành rốt cuộc đã ổn định đội hình. Toàn bộ quân sĩ Đoạn Nhận thành đều mặc áo giáp màu đỏ, trên đầu đeo khăn tang màu trắng. Bọn họ đang muốn để tang cho ba vị tướng quân.
Liễu Phỉ lúc này đang cưỡi một con Xích Huyết chiến mã dẫn đầu đại quân của Đoạn Nhận thành. Trên khuôn mặt của nàng lúc này không hề có bất kỳ biểu tình, kể từ khi phụ thân nàng hi sinh ở trên chiến trường thì nàng đã trở nên trưởng thành hơn, cũng trở nên kiên cường, cứng cỏi hơn. Nên khi đối mặt với cái chết của phụ thân, nàng vẫn có thể bảo trì tỉnh táo, lạnh nhạt chỉ huy tam quân. Nếu nàng loạn, tam quân đều sẽ loạn. Ánh mắt của Liễu Phỉ lúc này đang nhìn về phía hư không, trong đôi mắt của nàng lộ ra một tia bi thương.
- Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, ngay cả thi thể của người cũng không cách nào bảo trụ, càng không có khaả năng báo thù cho người. Hôm nay, nữ nhi đã vận dụng lực lượng của tam quân để tử chiến, hi vọng người chớ có trách ta.
Liễu Phỉ thì thào. Khi ánh mắt của nàng hạ xuống thì vẻ đã kiên cường trở lại trên khuôn mặt nàng. Liễu Phỉ gỡ cây cung màu đỏ từ trên lưng xuống, giương cung lên, bắn ra một mũi tên. Tiếng không khí bị xé rách vang lên, mũi tên kia đã phá không mà đi.
- Giết!
- Giết, giết...
- Giết, giết, giết...
Sau khi Liễu Phỉ hô to, từng đạo thanh âm tràn ngập sát khí vang vọng khắp thiên điạ. Vào lúc này, toàn bộ thiên địạ đều là sát khí, tiếng vó ngựa ầm ầm vẫn cuồn cuộn vang lên. Ba quân tướng sĩ xông về phía Liệp Vân quốc.
Khi chủ tướng của Liệp Vân quốc thấy đại quân của Đoạn Nhận Thành đang xung phong liều chết thì trong ánh mắt của hắn toát ra một nụ cười lạnh như băng, hắn rút trường kiếm trên người ra, một vòng hàn quang lóe trên không trung.
- Đoạn Nhận thành chỉ là toàn một đám già nua yếu ớt. Nếu không phải là vị kia ra lệnh không được công phá Đoạn Nhận thành thì ta đã diệt các ngươi không biết bao nhiêu lần rồi.
Trường kiếm trên tay hắn lập tức chỉ về hướng quân đoàn của Đoạn Nhận thành. Lập tức có tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, trong phạm vi trăm dặm đều là tiếng vó ngựa, phảng phất như mặt đất sắp vỡ ra vậy.
- Giết...
Âm thanh tràn đấy chiến ý của hai bên không ngừng vang lên, mà khoảng cách giữa hai quân càng ngày càng gần. Trong đại quân của Liệp Vân quốc có mấy đạo thân ảnh phóng lên trời, trên người đều toát ra khí tức cường đại, bọn họ đều là cường giả Huyền Vũ cảnh. Khi Liệp Vân quốc phát động cuộc chiến lần này, bọn họ đã xuất động không ít cường giả Huyền Vũ cảnh. Mà Huyền Vũ cảnh đối với quân đội ở biên cương mà nói đều là những người cực kỳ cường đại.
- Chết!
Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, chân nguyên lực của những cường giả kia sôi trào, lập tức đánh về phía của những binh sĩ đang ở phía dưới. Những luồng chân nguyên đáng sợ kia lấy đi vài cái sinh mệnh trong nháy mắt. Mặc dù Xích Huyết quân đoàn là một trong những quân đoàn tinh nhuệ nhất nhưng khi đối mặt với cường giả Huyền Vũ cảnh thì bọn họ vẫn không có bất kỳ sức phảng khán nào.
- Giết, giết...
Những cường Huyền Vũ cảnh của Liệp Vân quốc chia ra, bắt đầu tàn sát khắp nơi.
Liễu Phỉ ngẩng đầu nhìn những cường giả Huyền Vũ cảnh trong hư không. Vũ Hồn ở sau lưng của nàng bắt đầu chuyển động, một mũi tên bắn thẳng về phía một tên cường giả Huyền Vũ cảnh.
Sau khi khoác cung lên vai, Liễu Phỉ phóng ngựa về phía trước, thân thể của nàng lập tức lăng không. Tu vi hôm nay của nàng cũng đã đến Huyền Vũ tầng hai.
- XÍU...UU!...
Nàng chém ra một kiếm, thanh kiếm kia trực tiếp đâm vào trong cánh tay của tên cường giả Huyền Vũ cảnh trong chớp mắt. Người kia đau đớn kêu lên một tiếng, hắn nhìn chằm chằm Liễu Phỉ.
- Ngươi là nữ nhi của Liễu Thương Lan ư? Các huynh đệ mau bắt nàng ta lại, hảo hảo hưởng thụ một phen. Nàng ta nhất định rất có hương vị.
Mấy vị cường giả Huyền Vũ cảnh đều nhìn chằm chằm Liễu Phỉ. Khi thấy tư sắc cùng với thân hình nóng bỏng của Liễu Phỉ, trong lòng chúng không khỏi sinh ra một tia tà niệm.
- Ý kiến hay.
Trong ánh mắt của mấy người đều toát ra vẻ tà ác. Bọn họ đã ở trong quân rất lâu rồi, nên cảm thấy rất tịch mịch. Khi bọn họ định bắt Liễu Phỉ thì thấy Liễu Phỉ đang giương cung về phía bọn họ.
Khi mũi tên kia vừa mới phá không bay đi liền bị một cỗ lực lượng đánh rơi. Đồng thời cũng có rất nhiều đạo lực lượng cùng đánh về phía Liễu Phỉ. Liễu Phỉ kêu lên một tiếng buồn bực, lập tức thối lui.
- Oanh, oanh...
Ở phía xa xa có một luồng khói bụi cuồn cuộn bay tới, cả phiến hư không lúc này đều bị một cỗ khói bụi đáng sợ bao phủ. Khi đám người kia nhìn lại, thì liền thấy mấy vạn quân cùng chiến mã đang điên cuồng lao đến,.
- Xích Huyết quân đoàn.
Sau khi Phong Vũ Hàn nghe tin Liễu Thương Lan tử trận liền hạ quân lệnh, lệnh cho Xích Huyết thiết kỵ rút lui. Còn chính hắn lại một mình đến Đoạn Nhận Thiên Nhai chịu chết. Vào ngày hôm nay, chi quân đội này rốt cuộc cũng đã liều lĩnh, xung phong liều chết rồi sao?
- Chúng quân nghe lệnh, từ hoàng thành đã truyền đến tin tức, Lâm Phong tướng quân đã khởi hành viện trợ Đoạn Nhận thành. Mọi người hãy cố gắng chịu đựng.
Từ phía xa xa có từng đạo thanh âm cuồn cuộn truyền đến. Sau đó có mấy đạo thân ảnh lăng không bước tới, bọn họ đều là cường giả Huyền Vũ cảnh, trực tiếp đạp trong hư không, lập tức đi viện trợ cho Liễu Phỉ. Sự tham chiến của Xích Huyết thiết kỵ khiến cho quân đội của Đoạn Nhận thành đều vô cùng phấn chấn, mà tin tức Lâm Phong đến không làm cho bọn họ quá kinh ngạc. Dù Lâm Phong có đến thì cũng khó mà làm gì được, hắn vẫn còn quá trẻ tuổi một chút, có lẽ là qua vài năm nữa thì hắn có thể chủ đạo chiến cuộc. Hiện tại bọn họ vẫn còn không biết thực lực hôm nay của Lâm Phong đã kinh khủng tới bực nào.
- Hừ.
Đột nhiên có mấy tiếng hừ lạnh từ trong đại quân truyền tới. Lập tức có hai đạo thân ảnh lăng không bước đi, cả hai người bọn họ đều cầm trong tay một chuôi đại đao.
- Chết!
Thân thể của hai người kia vũ động như gió, lập tức chém ra một đao. Hai vị cảnh cường giả Huyền Vũ cảnh đang xông lên trực tiếp bị một đao trảm sát.
- Liễu tiểu thư, chúng ta rất kính nể Liễu tướng nhưng hôm nay Liễu tướng quân đã mất nên chúng ta sẽ chiếu cố cho Liễu tiểu thư từ bây giờ.
Sau đó hai người kia phát ra khí thế cường đại của họ. Sắc mặt của Liễu Phỉ vẫn lạnh như băng, nàng bắn một ra một mũi tên nhưng lại bị đối phương dễ dàng chém rụng, đao ý kinh khủng của bọn họ chém về phía nàng. Liễu Phỉ lại thối lui lần nữa nhưng khóe miệng của nàng vẫn rướm máu.
- Liễu tiểu thư hà tất tự mình chuốc lấy khổ cực như vậy. Chúng ta sẽ chăm sóc nàng tốt mà.
Sau đó hai người kia tiếp tục đi về phía trước. Sắc mặt của Liễu Phỉ trở nên trắng bệch, Liệp Vân quốc đã xuất động cường giả mà Đoạn Nhận thành lại không có cường giả ra đối ứng.
- Rống...
Từ xa xa, có một tiếng rống giận rung trời vang lên, phảng phất như khiến cả không gian đều trở nên rung động. Mọi người đều hướng mắt về phía phương xa, chỉ thấy một yêu thú toàn thân màu đỏ, vô cùng ngoan lệ đang vỗ cánh bay đến. Mỗi khi đôi cánh của nó vung lên thì lại có một cơn lốc cuồng mãnh gào thét. Mà ở trên lưng con hung thú đang có một đạo thân ảnh đứng đó. Bộ trường bào màu trắng của đạo thân ảnh kia bị gió thổi tung bay nhưng thân thể của hắn lại không chút sứt mẻ.
- Lâm Phong tướng quân đến rồi.
Xích Huyết thiết kỵ vui mừng, chỉ cần Lâm Phong hàng lâm thì ai có thể ngăn hắn, ở trong mắt của bọn họ, Lâm Phong của ngày hôm nay giống như là thần thoại vậy. Hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh của Liệp Vân quốc chần chừ một lúc rồi lập tức phóng về phía Liễu Phỉ.
- Tiễn!
Liễu Phỉ hét lớn, trực tiếp gỡ Cung Vũ Hồn từ trên vai xuống, nàng lập tức bắn ra một mũi tên phá không, tốc độ của mũi tên nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
- Giết!
Hai người kia đồng thời vung đao, đao quang đáng sợ lóe lên rồi biến mất, chém rách mũi tên của Liễu Phĩ, sau đó nó tiếp tục chém về phía Liễu Phỉ.
- Diệt.
Từ sau lưng Liễu Phỉ, một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên, trong không gian đột ngột xuất hiện vô tận kiếm ý. Những đạo đao quang kia bị xé rách nhưng dư âm của chúng vẫn làm cho Liễu Phỉ bị thương. Khi thân thể của nàng bị đẩy lui, Liễu Phỉ cảm giác được một cỗ lực lượng nhu hòa đang nâng đỡ nàng. Sau đó nàng liền cảm giác được nàng đã đâm vào trong ngực của một nam nhân. Mũi chân của nàng hơi hạ xuống, tựa hồ như đang giẫm trên một con yêu thú. Sau đó nàng quay đầu lại, nhìn nam nhân đang ôm nàng trong ngực.
Cặp mắt của người đó so với ngày xưa càng thêm kiên nghị, càng thêm thâm thúy, nhưng vẫn mang theo một tia áy náy cùng lạnh lùng. Trên gương mặt non nớt của ngày xưa bây giờ đã khắc lên vô số đường nét của tuế nguyệt, người thanh niên kia vẫn giống ngày xưa nhưng khí chất của hắn lại hoàn toàn thay đổi khiến cho nàng có cảm giác nhìn không thấu.
- Đứng vững.
Lâm Phong buông thân thể của Liễu Phỉ ra, để cho nàng đứng trên lưng Cùng Kỳ. Sau đó hắn nhìn về phía hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh dùng đao kia. Ánh mắt của hắn phảng phất như là một chuôi kiếm vô cùng sắc bén,
- Giết!
Một âm thanh lạnh như băng âm từ trong miệng thanh niên kia vang lên, vô tận kiếm quang gào thét phóng đi. Thân thể của hai người kia điên cuồng run rẩy, vô số lợi kiếm xuyên qua thân thể bọn họ.
Khi một cơn gió thổi qua, thân thể của hai người kia hóa thành cát bụi, phảng phất như là chưa bao giờ xuất hiện. Một màn này đúng là rung động nhân tâm.