Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 711 - Dùng Tính Mạng Sám Hối

Dùng Tính Mạng Sám Hối Dùng Tính Mạng Sám Hối vipTruyenGG.com

Người dịch: Toản

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: vipTruyenGG.com

Rất nhiều người nhiều thấy chuyện đang diễn ra ở trong hư không đều sững sờ, thậm chí bọn họ còn quên mình đang ở trên chiến trường. Thực lực của cái tên thanh niên kia thật là đáng sợ, so với con hung thú kia còn kinh khủng hơn.

Liễu Phỉ nhìn Lâm Phong, tuy không to lớn cao ngạo, nhưng khi đứng trước người của nàng lại giống như một ngọn núi cao nguy nga, tráng lệ, có thể vì nàng mà che chắn hết thảy. Nàng vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng thấy Lâm Phong, lúc đó Lâm Phong đang xâm nhập nhất tuyến thiên, vô tình nhìn thấy nàng đang tu luyện ở trong nước nên nàng đuổi giết hắn. Ngay lúc đó, Lâm Phong vẫn chỉ là một tên ngoại môn đệ tử yếu ớt mà giảo hoạt. Về sau, hắn từng bước quật khởi, từ từ trở nên cường đại đến mức ngay cả phụ thân đều coi trọng hắn. Thậm chí còn muốn mang nàng gửi gắm cho Lâm Phong.

Lúc này, Lâm Phong vẫn không hề nhúc nhích, chỉ là ý niệm của hắn đã khiến cho ngàn vạn kiếm quang bao phủ thiên địa. Trực tiếp khiến cho hai tên cường giả kia phân giải thành tro bụi. Chuyện này quá ư là rung động, khiến cho nàng không cách nào tưởng tượng được làm sao lại có một loại lực lượng cường đại như thế. Chỉ sau một khoảng thời gian không gặp mà thực lực của Lâm Phong đã bỏ xa nàng vài cây số, phảng phất như không cùng thế giới. Hắn đã cường đại đến muốn siêu thoát tưởng tượng của nàng.

Lúc này, Lâm Phong vẫn đứng ở đó, nhìn xuống phía dưới, gầm lên một tiếng:

- Toàn bộ dừng tay cho ta.

Thanh âm kinh khủng hóa thành thủy triều cuồn cuộn, ầm ầm vang lên ở trong màng nhĩ của mỗi người. không.

- Tam quân của Đoạn Nhận thành nghe lệnh, lập tức lui về phía sau cho ta.

Đại quân của Đoạn Nhận thành đương nhiên đều nhận ra Lâm Phong, khi bọn họ nhìn thấy thân ảnh của người thanh niên đang đứng ở trên lưng con yêu thú kia thì cảm thán. Tên thiếu niên anh hùng ngày xưa đã hỏa thiêu Đoạn Nhận thành, hôm nay lại muốn ảnh hưởng đến toàn bộ chiến trường một lần hay sao? Lần trước, Lâm Phong dùng mưu kế, lúc này hắn định dùng thực lực hay sao? Đại quân của Đoạn Nhận thành bắt đầu lui về phía sau giống như thủy triều rút. Tại sao lại rút lui? Chẳng lẽ Lâm Phong không biết đó là tối kỵ hay sao mà lại còn ra lệnh như vậy.

Nhưng mà, tam quân tướng sĩ đều không có chút do dự, toàn bộ đều nghe theo Lâm Phong. Sự tín nhiệm của bọn họ giành cho Lâm Phong rất lớn nên mới có thể nghe lệnh Lâm Phong. Đương nhiên là nó cũng được thành lập trên uy vọng năm đó của Lâm Phong cùng với thực lực rung động của hắn bây giờ.

- Hắn thật có thể dùng sức mình ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc sao?

Liễu Phỉ tự lẩm bẩm. Những tuyệt thế cường giả chính thức đều có thể dùng sức mình ảnh hưởng toàn bộ chiến cuôc. Giống như lúc trước, khi lão sư của Hàn Mặc xuất hiện trên chiến trường cùng với viện trưởng Yên Vũ Bình Sinh của học viện Thiên Nhất vậy. Vì bọn họ đều có thực lực vô cùng cường hãn nên mới có thể dùng sức của một người mà ảnh hưởng đến kết quả của một chiến dịch. Chẳng lẽ là Lâm Phong của hôm nay cũng nắm giữ thực lực như thế sao?

Rất nhanh, đại quân của Đoạn Nhận thành đã tách ra với đại quân của Liệp Vân quốc. Chính giữa hai quân xuất hiện một cái đường ranh giới rõ ràng, sau đó bọn họ đều ngửa đầu lên nhìn Lâm Phong.

Tướng quân Liệp Vân quốc có chút khó coi, đa số những cường giả phe hắn đều đã rút lui theo đại quân Ma Vân quốc. Chẳng lẽ lại để cái tên thanh niên kia hoành hoành trong đại quân sao.

- Giết hắn đi.

Vị tướng quân kia ra lệnh cho hai tên cường giả đang hộ vệ bên cạnh hắn. Hai vị hộ vệ bên cạnh hắn chính là cận vệ do hoàng thất của Liệp Vân quốc ban thưởng. Thực lực của bọn họ vô cùng mạnh mẻ, tu vi của họ cũng đã đến Huyền Vũ cảnh tầng sáu. Hắn không tin Lâm Phong có thể có lợi hại như thế. Sắc mặt của hai người kia lại có chút nghiêm túc, tu vi của bọn họ là Huyền Vũ cảnh tầng sáu nên có thể rõ ràng cảm nhận được sự cường đại của Lâm Phong. Chỉ bằng một kích vừa rồi Lâm Phong cũng đã đủ uy hiếp được bọn họ. Do vậy nên bọn họ trở nên rất cẩn thận, không dám khinh thường.

Hai người kia tuy là có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu nhưng mà Lâm Phong căn bản không có để bọn họ ở trong mắt. Lâm Phong rút Ẩm Huyết kiếm ra.

- Ông…

Một đạo kiếm ngâm khẽ truyền ra. Ngay sau đó là một đạo huyết quang phóng thẳng lên trời, phảng phất như là muốn nhảy vào mây xanh. Khi đạo huyết quang kia bay ra thì có một cỗ kiếm ý bao la mờ mịt bao phủ thiên địa.

Ẩm Huyết kiếm ra khỏi vỏ, trong thiên địa có vô số kiếm khí bắt đầu gào thét. Cỗ kiếm ý đáng sợ kia đè ép hư không, khiến cho mọi người có cảm giác như sắp không thở nổi. Thân thể của họ lập tức đình chỉ bay lên.

- Không tốt.

Hai người kia lập tức phóng xuống thấp, nhưng khi sắp tới nơi, thì huyết kiếm trong tay Lâm Phong tùy ý vẽ một đường trên không trung. Hai đạo huyết sắc kiếm quang xẹt qua hư không, trực tiếp chém rách thân thể của hai người kia. Máu tươi của hai người hóa thành suối không ngừng chui vào trong Ẩm Huyết kiếm.

Hai tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu lại bị Lâm Phong tùy ý chém một kiếm giết chết. Một kiếm vừa rồi của Lâm Phong khiến cho đại quân của Đoạn Nhận thành vô cùng hưng phấn và cũng khiến cho đại quân của Liệp Vân quốc vô cùng sợ hãi.

- Rống…

Sau khi trầm mặc trong giây lát, những tiếng gào rú rung trời của các binh sĩ Đoạn Nhận thành vang lên. Phảng phất như đang muốn phát tiết những bi phẫn và lửa giận trong lòng bọn họ. Ở bên phía Ma Việt quốc và Liệp Vân quốc trước kia có một nam tử thần bí đã giết chết vô số người. Mấy vị tướng quân đều bị người đó sát hại đấy. Nhưng hôm nay, bên phía bọn họ rốt cuộc cũng đã xuất hiện một anh hùng có thể dùng sức mình phá vỡ chiến cuộc.

Thời kỳ thiếu niên thì tung hoành ngàn dặm cứu công chúa, một mồi lửa đốt mấy chục vạn đại quân Ma Việt. Người thiếu niên năm xưa đã chính thức trưởng thành.

- Cái đám Liệp Vân quốc kia hãy nghe đây. Nếu các ngươi đã tham gia trận chiến này thì hãy dùng sinh mệnh của mình để sám hối đi. Hãy dùng máu của các ngươi để tế điện những tướng sĩ đã chết của chúng ta đi.

Lâm Phong chậm rãi nói, vô tận kiếm ý phối hợp với thanh âm lạnh lùng của hắn khiến cho vô số người run rẩy. Sau đó hắn bước về phía trước, vô cùng vô tận kiếm ý từ trong người hắn phảng phất như muốn xé tan trời đất.

- Dùng tánh mạng để sám hối đi.

Trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên một tia khát máu.

- Giết!

- Giết, giết...-

- Giết giết giết!

Vô tận kiếm khí gào thét, chúng hóa thành kiếm quang thực chất lập tức đánh về phía đại quân Liệp Vân quốc đang ở trên mặt đất, chúng lập tức xé lấy đi rất nhiều sinh mệnh. Mọi người bây giờ chỉ thấy từng dãy binh sĩ Liệp Vân quốc liên tục ngã xuống. Những âm thanh sợ hãi gào rú vang lên khắp nơi. Nhưng cỗ kiếm quang kia phảng phất như không có chừng mực, liên tục gặt lấy tính mạng khắp nơi. Từ khi trên người Lâm Phong xuất hiện kiếm ý thì chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, máu tươi đã nhuộm đỏ đại địa.

Liễu Phỉ cùng binh sĩ của Đoạn Nhận thành chúng quân đều ngay ngốc nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt. Sự xuất của Lâm Phong há chỉ muốn ảnh hưởng đến chiến cuộc, mà hắn rõ ràng là đang muốn đồ sát mấy chục vạn quân sĩ. Lúc trước, bọn họ chỉ nghe đồn có những võ tu cường đại, có thể phá núi dời sông, giận dữ có thể giết ngàn vạn người. Mà hôm nay, bọn họ mới thật sự hiểu những lời đó không phải là nói quá. Sự giận dữ hôm nay của Lâm Phong, đã khiến máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Những đạo kiếm quang của Lâm Phong đi qua đến đâu đều khiến cho những binh sĩ ở đó ngã rạp xuống. Gần như không ai có thể kháng cự lại hắn lúc này.

Thân thể của tên tướng quân Liệp Vân quốc đang không ngừng run rẩy. Giờ phút này hắn mới hiểu cái ánh mắt của tướng quân Ma Việt lúc trước là có ý gì. Nếu như diệt Đoạn Nhận thành, sau đó thuận thế đánh xuống thì cái chờ đợi bọn họ không phải là những thành trì trù phú mà là hủy diệt.

- Giết!

Ẩm Huyết kiếm trên tay Lâm Phong chỉ về hướng Liệp Vân quốc. Tiếng vó ngựa cuồn cuộn lao nhanh về hướng đó. Ba quân của Đoạn Nhận thành điên cuồng lao tới, Xích Huyết thiết kỵ san bằng mặt đất, đạp thi thể của quân đội Liệp Vân quốc tiến lên, đồ sát tàn quân Liệp Vân quốc. Những nơi bọn họ đi qua, đều không còn ai sống sót, thứ duy nhất còn sót lại là một thanh huyết kiếm!

Bình Luận (0)
Comment