Chương 100: Lão đầu nhỉ mắt lác (2)
Chương 100: Lão đầu nhỉ mắt lác (2)Chương 100: Lão đầu nhỉ mắt lác (2)
Hồng Thự dịu dàng nắn bóp hai vai của Từ Phượng Niên, sau khi Thế tử điện hạ luyện, thân thể vốn gây yếu nay đã to khoẻ hơn nhiều, khí lực khí phách đều tiến triển cực nhanh, nếu nói thủ pháp xoa bóp của Hồng Thự trước đây giống như thêu hoa, bây giờ xoa vai bóp cổ mà Từ Phượng Niên lại cảm thấy như đang cù lét. Hồng Thự dịu dàng nói: "Điện hạ, lại muốn rời Lương địa sao?"
Từ Phượng Niên gật đầu, nửa thật nửa giả cười nói: "Nhưng lần này đi ra ngoài không phải làm chó nhà có tang, trận thế phô trương của Thế tử điện hạ cũng phải kéo ra ngoài, Long Hổ Sơn, Thượng Âm Học Cung, Hạ Mã sơn trang của Hiên Viên thế gia, Việt Vương Kiếm trì, Lạc Thần Viên ở bờ sông Lạc Thủy... nhưng nơi này trước đây không dám đi, cũng phải đi tới một lần. Hồng Thự, cùng đi nhé?"
Hồng Thự lắc đầu đáng thương nói: "Có thể không đi được không, điện hạ?"
Từ Phượng Niên cười trừ, để Hồng Thự cất thư, cầm hai bầu rượu, một mình đi ra sân đi tới Thính Triều Đình. Mỗi lần chứng kiến chính biển khắc bốn chữ "Khôi Vĩ Hùng Tuyệt", Từ Phượng Niên đều cảm thấy không thoải mái, nếu như chỉ là riêng tấm biển Cửu Long chữ như gà bới đặt ở phía trên, cũng cho qua đi, hết lân này tới lần khác bên cạnh còn có hai tấm phó biển khắc Tự Tự Long Phi Bạch Thủy Thiết Họa Ngân Câu, thiên hạ bất kỳ vật gì chỉ sợ hàng so với hàng, càng chèn ép Cửu Long biển không theo trào lưu, lão hoàng đế đột ngột băng hà vào năm Từ Phượng Niên 14 có thể nói hùng tài đại lược, nhưng ở mảng chữ viết tay thật sự không khen nổi.
Từ Phượng Niên nhớ lại nhị tỷ Từ Vị Hùng viết chữ cũng như giun bò, khó tránh khỏi cảm khái giả sử nhị tỷ là thân nam nhi, Bắc Lương 300,000 thiết ky thế nào cũng được Từ gia nắm chặt ở trong tay, mặc kệ Từ Phượng Niên là ngốc thật hoặc ngốc giả, đều trốn không thoát.
Từ Phượng Niên đẩy cửa đi vào phòng khách Thính Triều Đình, bất đắc dĩ nói: "Nhị tỷ, lúc này chắc cũng đã hết tức rồi ha !? Thực sự không được, ta đi Thượng Âm Học Cung để cho tỷ mắng."
Lần này hắn vào Các ngoại trừ tìm Bạch Hồ Nhi Kiểm uống rượu, còn muốn tìm hiểu về tổ phổ của Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ, trong bốn đại thiên sư thế hệ này, tiện nghi sư phụ Triệu Hi Đoàn Hoàng Man nhi có vai vế đứng thứ hai, lại không có thực quyền nhất, bề ngoài thì do Triệu Đan Hà Triệu quốc sư chưởng giáo Đạo môn thiên hạ, chẳng qua nghe nói đệ đệ Triệu Đan Bình của Triệu quốc sư cũng không phải đèn cạn dầu, vị thiên sư này trong một năm có hơn phân nửa đều truyền đạo ở kinh thành, đủ loại sự tích thần tiên hài đồng có thể nghe, danh vọng không hề thua Triệu Đan Hà, vị còn lại có bối phận cao nhất Triệu Hi Dực, dường như chưa từng có tin tức lộ ra ngoài.
Mọi nhà có nỗi khổ riêng, huống là Thiên Sư phủ đạo kinh vô số?
Ngày hôm nay Từ Phượng Niên thì đi trên lâu mò ra cuốn sách về gia đình này "Không phải dòng họ ta không thể truyền thiên sư”. Ngoại giới chỉ biết Thính Triêu Đình là một kho vũ khí, lại ít người biết được tích luỹ sưu tập bí văn nội tình trong Các rất phong phú.
Từ Phượng Niên đến lầu hai, tại chỗ ngoặt, liền thấy một gương mặt mới, là một lão đầu cụt tay, vóc người thấp bé, để hai chỏm râu dê, khoác áo da cừu cổ xưa rách nát, nhón chân lên cật lực lấy ra một quyển võ học mật điển, chấm nước bọt vào ngón tay, mở ra xem.
Không cảm giác được bất cứ khí cơ gì lưu chuyển, Từ Phượng Niên nổi lên tâm tính vui đùa, rón ra rón rén đi tới, nhẹ giọng nói: 'Lão huynh đệ, cũng đến trộm sách sao?"
Lão đầu không thèm để ý, lật sách rất nhanh, lầu các vắng vẻ chỉ nghe thấy tiếng lật sách.
Từ Phượng Niên liếc mắt, muốn nhìn rõ nội dung, lão đầu lại keo kiệt, cầm bí kíp đưa ra hơi xa.
Từ Phượng Niên làm bộ nhét mấy cuốn sách vào trong lòng, hảo tâm nhắc nhở: "Lão huynh đệ, đừng nhìn, có thể lấy được quyển nào thì lấy quyển đó." Lão đầu nhi nắm thật chặt áo da cừu, cứ như hoàn toàn điếc nhìn Thế tử điện hạ.
Từ Phượng Niên nhỏ giọng nói: "Ngươi không nhìn thấy một vị Bạch Hồ Nhi Kiểm sao? Chính là nam tử đeo đao có tướng mạo sánh xinh đẹp hơn người đó? Y tính khí rất tệ, chúng ta vừa phải thôi, coi chừng chịu không nổi."
Lão đầu nhi cuối cùng ngẩng đầu, mắt lác liếc xéo hạ Thế tử điện hạ.
Từ Phượng Niên giả vờ thân thiện đi tới vít vai lão, cực kỳ nhiệt tình nói: "Lão huynh đệ, bí kíp trên lâu càng thêm hiếm thấy, ta mua chuộc được nha hoàn của Thế tử điện hạ ở vương phủ, rất quen thuộc địa hình, dẫn ngươi đi?"
Lão đầu nhi mắt lác càng nghiêm túc hơn, nhưng không né tránh động tác vô lễ của Từ Phượng Niên.
Dường như có vẻ khá khinh thường với hảo ý của "Đồng hành" bên cạnh.
Từ Phượng Niên mới vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thụ được một hồi hít thở không thông, quay đầu nhìn thấy không chỉ có Bạch Hồ Nhi Kiểm ở đây, ngay cả Từ Kiêu cùng sư phụ Lý Nghĩa Sơn đều ở đây, phía sau Từ Kiêu còn tề tựu sáu vị thủ Các đang như lâm đại địch, đây là?
Bạch Hồ Nhi Kiểm chậm rãi đi tới, nhìn Từ Phượng Niên như đang nhìn một tên ngốc.
Đại Trụ Quốc Từ Kiêu không lại gần, chỉ hơi khom lưng, nhẹ giọng nói: "Lần này rời Bắc Lương, xin làm phiền quan tâm Phượng Niên nhiều hơn."
Bắc Lương Vương, vị vương khác họ duy nhất trong vương triều từ khi nào khi nào lễ độ cung kính với người khác như vậy?
Dù cho Trương Cự Lộc Trương thủ phụ đang huy hoàng như mặt trời ban trưa cũng không có tư cách này!?
Từ Phượng Niên còn đang khoác vai lão đầu lập tức đờ ra.
Bạch Hồ Nhi Kiểm xem náo nhiệt, trong con ngươi đào hoa trông khá hả hê.
Từ Phượng Niên lặng lẽ trừng mắt Bạch Hồ Nhi Kiểm, thong thả rút tay ra, để sách trong ngực vào lại chỗ cũ.
Từ Phượng Niên nhìn về phía Lý Nghĩa Sơn ngoại lệ xuống lầu, người sau mỉm cười lắc đầu, ánh mắt ra hiệu không thể trả lời.
Đại Trụ Quốc cùng Lý Nghĩa Sơn cùng nhau rời đi, Từ Phượng Niên rõ ràng cảm giác được lục đại cao thủ vì những nguyên nhân khác nhau ở Thính Triêu Đình làm Thủ Các Nô đồng thời hít thở chậm lại, không còn căng chặt nữa.
Bạch Hồ Nhi Kiểm học Từ Phượng Niên vít vai bá cổ cười híp mắt nói: "Y tính khí kỳ kém, thiếu kiềm chế, phải coi chừng y?”
Từ Phượng Niên muốn vít lại vai của Bạch Hồ Nhi Kiểm, lại bị y né tránh, xấu hổ giải thích: "Nghe lầm, là tính khí vô cùng tốt, vô cùng tốt."
Bạch Hồ Nhi Kiểm tiêu sái rời đi, leo lên một cái thang, tiếp tục đọc sách ở lầu hai.
Kết quả là vẫn chỉ còn lại có Thế tử điện hạ cùng lão đầu nhi mắt lác, một cái lơ ngơ, một cái giả thần giả quỷ.
Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút, cảm thấy phải kéo gân khoảng cách với lão nhân không rõ nguồn gốc, thận trọng nói: "Lão huynh đệ, ngươi là cao nhân do Từ Kiêu mời tới, muốn đấu pháp với lão yêu quái bị trấn áp ở Thính Triều Đình?"
Lão đầu nhi hí mắt, vẫn trâm mặc.
Từ Phượng Niên giả vờ thần bí lo lắng nói: "Lão huynh đệ, chuyện này nguy hiểm lắm, Từ Kiêu cho ngươi chỗ tốt gì rồi, nếu như nhỏ, ngươi tuyệt đối, chớ bằng lòng, đại ma đầu bị đè dưới đình khi vừa sinh ra đã có ba đầu sáu tay, biết nuốt mây nhả sương mù, có thể dời núi lật biển!"
Lão đầu nhi lúc đầu chuẩn bị nhét quyển bí kíp kia vào giá sách, bỗng dừng động tác, ngẫu nhiên buông tay, nhưng cực kỳ quỷ dị chính là sách lại lơ lửng mà không rớt!
Lão đầu nhi mắt lác xoay người bỏ đi, ghét bỏ Từ Phượng Niên cứ lải nhải ở bên tai.
Sắc mặt của Từ Phượng Niên trở nên trắng, tự lẩm bẩm: "Tuyệt đối đừng nói với ta ngươi chính là lão yêu cõi âm.”
Thanh âm khàn khàn của lão đầu vang vọng lầu các: "Nhân đồ Từ Kiêu sao lại sinh ra con trai vậy ngươi. Có chút thú vị."