Chương 99: Lão đầu nhỉ mắt gà chọi* (1)
Chương 99: Lão đầu nhỉ mắt gà chọi* (1)Chương 99: Lão đầu nhỉ mắt gà chọi* (1)
(mắt gà chọi: š}XðBRđấu kê nhãn: mắt lác)
Trên đường Từ Phượng Niên hồi phủ tâm trạng khá tốt, cộng thêm hai phần thịt bò kho tương tiện thể lấy cho bọn nha hoàn Ngô Đồng Uyển, không có gì bất ngờ xảy ra Khương Nê vẫn chờ ở trong viện, nữ hài tham tiên này mặc kệ gió táp mưa sa, mỗi ngày kiên trì phải đọc mười vạn chữ bí kíp điển tịch, không kiếm đủ một trăm lạng bạc ròng quyết không bỏ qua, mỗi lần đọc sai đọc sót trừ mất mười văn tiền sẽ đọc thêm mười chữ ngoài mười vạn chữ, ngày hôm nay Từ Phượng Niên ra ngoài gặp lão Hứa mù, bỏ quên Khương Nê ở Ngô Đồng Uyển, lát nữa gặp mặt chắc chắc bị trừng liếc. Từ Phượng Niên vào viện, Hồng Thự chờ đã lâu đưa lên một phong từ Long Hổ Sơn gửi gởi, lão đạo sĩ Triệu Hi Đoàn tự tay viết, để Thanh Điểu đi phân phát thịt bò, một mình cầm thư đi vào thư phòng, Khương Nê ngồi xổm trong góc đang cầm một quyển « chập long quyền phổ », nhỏ giọng nhẩm dọc, đến khi Từ Phượng Niên ngồi xuống mới giật mình, nàng vội đứng dậy đứng vững, vẻ mặt buồn bực phẫn uất. Từ Phượng Niên mở thư, ngồi vào chiếc ghế ngủ Thuy Tiên Ỷ làm bằng gỗ tử đàn có hoa văn tường vân, cười nói: "Nếu cũng chờ đã lâu, vậy đợi lát nữa lại đọc, để ta xem xong phong thư này đã"
Khương Nê không hề có giác ngộ của người ở dưới mái hiên, bình tĩnh nói: "Hôm nay một chữ 2 văn tiền."
Từ Phượng Niên không để ý nàng, chỉ lo xem thư, Khương Nê mở mắt trừng trừng nhìn sắc mặt của Thế tử điện hạ từ sáng chuyển tối, lại chuyển dông tố, cuối cùng chính là mây đen áp thành, trong nhất thời nàng quên cả lặp lại một chữ giá 2 văn. Từ Phượng Niên giơ tay lên vỗ một chưởng ở trên tay cầm chiếc ghế gỗ tử đàn, nhưng mới vỗ xuống đã thu lại tám chín phần mười lực đạo, cuối cùng cũng kịp thời thu tay lại, lúc này mới không có vỗ nát một góc cái ghế, dù vậy, sắc mặt vẫn âm trầm đến dọa người. Từ Phượng Niên đứng lên, đi tới cửa sổ, thở mấy hơi, xoay người lại thì đã bình tĩnh như thường, nhìn về phía Khương Nê mỉm cười nói: “Tới, ngươi đọc sách ta nghe sách."
Khương Nê đọc xong « chập long » lại đọc hơn phân nửa một quyển kiếm phổ, ngoài cửa sổ đã trời đã tối, nàng phát hiện ngày hôm nay Từ Phượng Niên lần đầu tiên không lên tiếng trừ tiên. Từ Phượng Niên không tập trung nghe tiếng đọc sách hai canh giờ cười nói: "Ngươi giờ tôn không ít bạc ở chỗ ta, hay là chúng ta làm tiếp vụ làm ăn? 1,000 quan mua quyển bí kíp, một năm ngươi có thể mua mười bản rồi, dù tự ngươi tập võ, hay ngươi thuận tay ném cho giang hồ nhân sĩ mấy quyển, sao phải sợ bọn hắn không chịu giống như chó điên cắn ta? Điều này dù sao cũng hơn ngươi có rất nhiều bạc lại không có chỗ để sử dụng, vụ làm ăn này như thế nào? Đừng có vẻ mặt không tình nguyện cộng thêm biểu tình không thể tưởng tượng nổi, ta chỉ là nói toạc suy nghĩ trong lòng ngươi mà thôi, với quan hệ cùng giao tình giữa hai ta, không cần kiêu ngạo, thế nào, quyết định đi. Một quyển bí kíp 1,200 quan?"
Khương Nê hận không thể biến « Chập Long » thành đao kiếm đâm chết tên gian trá này, cười lạnh nói: "Rốt cuộc là 1,000 quan hay là 1,200 quan?”
Từ Phượng Niên bị vạch trần mánh khóe cười ha ha nói: "Giá hữu nghị, một quyển 800 quan."
Khương Nê đáp ứng: "Tốt!"
Từ Phượng Niên phất phất tay, một lần nữa câm phong mật thư Long Hổ Sơn cân nhắc từng câu từng chữ chọn từ súc tích, nhíu chặt lông mày, không ngẩng đầu, không hề ngẩng đầu lên nói với Khương Nê để hai quyển bí kíp lại giá sách: "Có muốn chuẩn bị cho ngươi một chiếc quý phi tháp hay không?"
Khương Nê giêu cợt khinh bỉ nói: "Ta còn muốn mạng sống."
Từ Phượng Niên không để ý đối với cách nói này, Khương Nê vừa đi, Hồng Thự cầm chiếc cốc lưu ly trong suốt đựng đầy trái cây vào phòng, ngọc lưu ly là trân phẩm có thể gặp không thể cầu, bình thường nhà giàu sang có tài lực cực mạnh mới có thứ phẩm dược ngọc của ngọc lưu ly, ở chỗ này lại chỉ là coi như vật để đặt hoa quả, quan viên đương triều chỉ có tứ phẩm trở lên mới có thể đeo món trang sức rất nhỏ làm bằng ngọc lưu ly, hơn nữa màu sắc thường không đủ trong suốt, Thế tử điện hạ thật sự là phung phí của trời.
Từ Phượng Niên cầm lấy một quả tuyết lê, gặm một miếng, nghiêm giọng nói: "Cưỡi trâu mới vừa đưa tới một quyển bản thảo « lưỡng nghi tham đồng khế », vừa đưa cho Ngụy gia gia trong Thính Triều Đình tùy tiện xem, liền mừng đến chảy nước mắt, nghe nói còn phù hợp thiên đạo hơn so với cổ bản « Dịch Kinh Tham Đồng Khế » của kẻ được gọi là Vạn Đan Chi Vương trong Các, ngươi nhìn đi, chưởng giáo từ bỏ tu vi Đại Hoàng Đình không nói, ta xuống núi, Vũ Đang còn nguyện ý dệt hoa trên gấm, nhìn đám Long Hổ Sơn xem, chỉ mới thời gian hơn một năm, đã có người của Thiên Sư phủ dám bắt nạt Hoàng Man nhi rồi! Đám Hoàng Tử đạo sĩ này thật đúng là tìm đường chết!"
Hồng Thự nhẹ giọng nói: "Long Hổ Sơn thế lớn hai trăm năm, Võ Đang Sơn cũng đã suy thoái ba trăm năm, hơn nữa Võ Đang Sơn đang ở Bắc Lương, Long Hổ Sơn lại cách hơn mấy ngàn dặm, tác phong đương nhiên khác biệt."
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Vốn định đi Long Hổ Sơn một chuyến, hiện tại càng phải đi Thiên Sư phủ biết một chút về phái đoàn vũ y khanh tướng."