Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 98 - Chương 98: Ha Ha Cô Nương

Chương 98: Ha Ha cô nương Chương 98: Ha Ha cô nươngChương 98: Ha Ha cô nương

Đi bộ trên cánh đồng hoang, Từ Phượng Niên thuận miệng hỏi: "Vì sao Hồng Thự không thích rời vương phủ? Nhưng ngươi thì vài ba ngày lại chạy ra ngoài?"

Thanh Điểu đáp ngay: "Nàng ta lười."

Từ Phượng Niên hỏi: "Từ Kiêu biết rõ lần này Trương Cự Lộc cầm quyền, chỉnh đốn triều cương, sửa trị biên quân, năm ngoái bắt đầu đo đạc thổ địa ở Liêu Đông, quá trình gặp vô vàn khó khăn, thự quan địa lý chết bất đắc kỳ tử chết vì ám sát không dưới mười người, kẻ xin từ chức hơn ba mươi người, tuy nhiên bị Trương Cự Lộc tra ra Liêu Đông Thứ Đốc - Bạch Hoài, trấn thủ Thái Giám - Lỗ Thái Bình, du kích tướng quân Phó Hàn cùng mười mấy tổng binh tham tướng cưỡng ép trưng thu ruộng dân, người nhiều nhất sáu trăm khoảnh*, chậm thì hơn mười khoảnh. Đám người này tuy không ít đều là bộ hạ cũ môn sinh của Bắc Lương quân, nhưng hai mươi năm trôi qua rồi, Từ Kiêu còn xen vào gì nữa, cân gì gay gắt với Trương thủ phụ, đây không phải là làm trái đại thế sao? Còn nữa, Từ Kiêu ngoài miệng nói muốn triều đình chế tạo lưỡng Liêu vững như bàn thạch, nhưng những sâu mọt mập nhất, phân nửa đều có liên quan với hắn, có ai tin hắn chứ. Ngươi nói Từ Kiêu rốt cuộc nghĩ như thế nào?"

* khoảnh (rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta)

Thanh Điểu sao dám trả lời loại vấn đề này.

Từ Phượng Niên cũng không nghĩ đến đáp án, chỉ hỏi một câu, trong lòng sẽ thoải mái một ít. Quân sĩ Lưỡng Liêu oán than dân chính lỏng lẻo, đây đều không phải là chuyện mà Thế tử điện hạ quan tâm, ví dụ như bên Bắc Lương, võ bị hùng tráng hàng đầu thiên hạ, thì không có gì phải bàn cãi, nhưng nếu nói Bắc Lương thế đạo thanh bình, chắc ngay cả bản thân Từ Kiêu cũng thấy thẹn. Nếu như Đại Trụ Quốc là đạo đức Thánh Nhân, Lăng châu mục cũng không cần đút đầu về kinh thành, còn liên lụy cô con gái được xưng Bắc Lương Đại học sĩ thành chim hoàng yến tiền đồ chưa rõ.

Nghĩ tới cái này, lại nghĩ tới năm đó "Bắc Lương tứ ác" ly tán, đoạn nghĩa, kết quả là chỉ còn lại có tên khốn kiếp Lý Hãn Lâm này còn ở lại Bắc Lương, Từ Phượng Niên bực mình, đặt mông ngồi trên bờ ruộng bùn đất, mặt đen lại ôm ôm nói: "Thanh Điểu, hỗ trợ tìm chút niềm vui."

Thanh Điểu bình thản nói ra bốn chữ: "Thịt bò kho tương."

Từ Phượng Niên đứng dậy cười nói: "Vẫn là Thanh Điểu hiểu ta"

Hai người quan hệ đúng là chủ tớ lại không giống như chủ tớ đi một đoạn đường, ngồi vào xe ngựa gấm vóc xa hoa, thân xe trang sức như thế nào là chuyện thứ yếu, mấu chốt là bản thân hai con ngũ hoa mã giá trị ngàn vàng, trong vương triều mặc kệ châu quận gì, xem mức độ giàu có của một hoàn khố, xem giá tiền ngựa là biện pháp trực quan nhất, đương nhiên cũng có một số kẻ ngốc ra vẻ giàu có, không để ý gia cảnh cũng cần mua một đôi danh mã lương ký Tào gia bạch hạc để giữ thể diện, nhưng "Đại uyên thanh tượng" trong hai con ngũ hoa mã của Thế tử điện hạ, là có tiền cũng không mua được, còn là loại cống phẩm hàng đầu, cũng chỉ Từ Phượng Niên dám ngồi, đổi lại tử tôn phiên vương thông thường, cũng không dám đem ra ngoài khoe khoang, gián quan thanh liêm thích nhất bám riết chuyện này không buông.

Từ Phượng Niên vào cửa hàng thịt bò kho tương, chứng kiến một hình ảnh quen thuộc đã lâu không gặp, điếm lão bản lão Cổ đang chạy đông chạy tây, Tiểu Giả cô nương thì ngồi đờ ra trên thang lầu, hai ngón tay nắm một cành trúc xanh biếc, chậm rãi xoay tròn, lão Cổ rất thương cháu gái bảo bối bà con xa này, dù việc buôn bán bận rộn trong tiệm như thế nào, cũng không muốn nàng giúp đỡ, lão Cổ nghĩ mình không có con nên coi nàng như con gái ruột, lòng cha mẹ trong thiên hạ nha, đều giống nhau. Tiểu cô nương có cái tên rất thú vị, họ Cổ tên Giá Gia, thứ càng thú vị hơn đương nhiên chính là con mèo lớn năm đó nàng dắt vào thành, đáng tiếc hai năm qua chưa từng lộ diện, không biết là thất lạc hay đã chết.

Thanh Điểu đi theo chưởng quỹ lấy thịt bò, đương nhiên là lấy, cần phải mua sao? Ở Bắc Lương, Thế tử điện hạ muốn cái gì, chưa từng có cách nói chó má mua trộm đoạt mượn, đều là lấy.

Từ Phượng Niên đi tới cửa thang lầu, cười tủửm tỉm hỏi: "Ha Ha cô nương, mèo lớn của ngươi đâu, không còn sao? Hay để bản thế tử tặng ngươi một con, ngươi theo ta đi vương phủ chơi?"

Thiếu nữ 13 bị Từ Phượng Niên đặt biệt danh Ha Ha cô nương vẫn giữ dáng vẻ không hiểu sự đời, trước đây ở trong điếm dám trừng mắt đối nghịch với loại đại hoàn khố như Lý Hãn Lâm, đối với Thế tử điện hạ cũng coi như thường, cũng không sợ hãi mấy, chỉ là dường như hôm nay hơi khác thường, nhìn thấy Từ Phượng Niên, vô thức dời mông một chút, có lẽ là lần trước ở trong con hẻm nhìn thấy Thế tử điện hạ cầm đao giết người, mấy ngày này có vẻ thất hồn lạc phách. Với tính cách thận trọng của Từ Phượng Niên, đã khiến người ta nhìn chằm chằm bên này một ít thời gian. Về phần tại sao đặt cho Tiểu Giả cô nương biệt danh Ha Ha cô nương, là có điển cố, có người nói nha đầu kia không thích cười, tối đa chỉ là mặt không cảm xúc ha ha vài tiếng, ha một tiếng biểu thị buồn cười, ha ha hai tiếng biểu thị rất buồn cười, ha ha ha? Đến nay chưa ai từng nghe.

Từ Phượng Niên thấy nàng không chút phản ứng, kịch một vai luôn không thú vị, ngượng ngùng xoay người đi tìm một vị trí, trong điếm trong nháy mắt đã trống trơn, trên khuôn mặt nhăn nheo già nua của lão Cổ nặn ra nụ cười, nịnh nọt khom lưng đứng ở bên cạnh bàn. Thật ra không phải chuyện của lão, Thanh Điểu đã an bài thỏa đáng mọi chuyện, chén đũa đều lấy xuống từ trên mã xa, đũa ngà, chén ngọc, thịt bò kho tương đã bị một con dao bạc cắt thành miếng nhỏ, để gọn gàng ở trong chén, Từ Phượng Niên không dùng đũa, đưa tay bốc vài miếng nhét vào trong miệng, thứ hắn muốn chính là cái mùi này, nông nhưng không ngấy, nước tương chính hiệu, nhưng không che giấu hương vị nguyên bản của thịt bò ngon nhất.

Từ Phượng Niên ăn xong thịt bò, liền dựa vào ghế, cứ như buồn ngủ.

Mắt khép hờ, đặt lưỡi lên vòm miệng, đầu gối khép vào nhau. Nhẹ nhàng gõ răng ba mươi sáu thông, khí khí thuộc về Huyền khiếu, hơi thở tự nhiên.

Ông chủ tiệm lão Cổ không hiểu gì, chẳng qua là thấy Thế tử điện hạ có chút mệt mỏi, cũng không dám tới nịnh bợ, chỉ câu không chê phần thịt bò ngày hôm nay. Giờ hô hấp của Từ Phượng Niên rất bình ổn, đúng như cái gọi là chân lý phật hiệu chẳng qua là ăn và ngủ, suy cho cùng tâm pháp Đại Hoàng Đình này, vẫn là công phu thổ nạp tâm thường, đợi đến khi Từ Phượng Niên có thể nghe tiếng tim đập của người khác, là đã leo lên đệ nhị trọng lục trọng thiên các.

Từ Phượng Niên bỗng nhiên quay đầu, nhìn bên phía thang lầu, chỉ thấy đôi mắt thiếu nữ vô thần chăm chú nhìn cành trúc trong tay nàng.

Từ Phượng Niên đứng dậy cười nói: "Lão Cổ, cho ta thêm hai phần."

Lão Cổ vui mừng tạ ơn trời đất nói: "Dạ dạ, tiểu nhân đi lấy ngay đây."

Từ Phượng Niên không chờ lâu, Thanh Điểu đã nhận lấy hai phần thịt bò kho tương, mùi hương xộc thẳng vào mũi, trở lại mã xa, Từ Phượng Niên nhấc lên rèm cửa sổ nhìn thoáng qua lão Cổ còn đứng cúc cung ở trước cửa cửa tiệm, cau mày nói: "Dường như có gì không đúng."

Thanh Điểu lắc đầu nói: "Người này có thân thế thanh bạch, chỉ là một tiểu thương tâm thường”"

Từ Phượng Niên cười trừ.

Lão Cổ trở lại trong điếm, lau mồ hôi trán, nhất thời khẳng định không có khách nào dám can đảm vào tiệm, hắn tranh thủ ngồi nghỉ ngơi, đấm đấm thắt lưng, thấy tiểu cô nương còn ngồi trên thang lầu, bèn thở dài.

Cô gái nhỏ này ở trong tiệm ăn uống chùa còn chưa tính, hết lần này tới lần khác dám không tươi cười với đại nhân vật như Thế tử điện hạ, nếu là con gái do mình đẻ ra, không đánh chửi không được.

Thiếu nữ cầm cành trúc rời cửa tiệm, trực tiếp ra khỏi thành.

Nàng đi chậm rãi, lúc ra khỏi thành đã là hoàng hôn, đi một canh giờ nữa, trong bóng đêm, nàng đi vào núi Cận Ông xanh biếc tươi tốt, xem dáng vẻ không tính trở về thành? Mọi nơi của Bắc Lương đều nghiêm cấm đi lại vào ban đêm, nàng cũng không phải Thế tử điện hạ, có thể tùy ý ra thành vào thành vào ban đêm.

Chẳng lẽ một cô nương lại muốn qua đêm ở trên núi?

Núi Cận Ông có dã thú lui tới, càng ở sâu trong núi, ngay cả thợ săn cũng phải kết thành nhóm mới dám đi vào ban đêm.

Không biết đi bao lâu, thiếu nữ vẫn nghiêm mặt đi trên con đường mòn ở cô sơn.

Trăng tròn trên không, con đường dưới chân nàng đã không còn dấu vết để lần theo, nàng vẫn đi về phía trước.

Đến bên một đầm nước, nàng khom lưng uống một hớp, uống no ba phần.

Phía sau rừng rậm truyên đến một trận âm thanh dị dạng, khiến lũ quạ bay tán loạn.

Tiểu cô nương đứng lên, nhìn về phía rừng rậm.

Một con gấu chó chỉ bằng nửa chiều cao của nàng lao ra, mặt đất bị giãm đến rung mạnh.

Nó dừng lại ở trước mặt của tiểu cô nương, phát ra một tiếng gào.

Răng nanh lộ ra ngoài, miệng bốc ra hơi thở hôi hám hướng về phía tiểu cô nương, mái tóc đen của nàng đều xoã tung.

Tiểu cô nương vẫn nghiêm mặt, thờ ơ.

Con gấu chó này dường như bị con mồi nhỏ bé này chọc giận, mở miệng định cắn.

- Âm.

Một trận động đất mạnh hơn đến từ trong rừng rậm.

Đến khi gấu chó quay đầu, kết lân này đến lượt nó bị phun nước bọt từ một cái miệng to đầy máu.

Lông toàn thân gấu chó dựng thẳng, sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Mấy năm gần đây ở núi Cận Ông, thợ săn thường cứ cách một đoạn thời gian là có thể nhặt được một số thi cốt của mãnh thú to lớn, hổ gấu đều có. Bọn họ thực sự không nghĩ ra còn có thứ gì có thể chiếm núi làm vua như vậy, sơn quỷ? Si mị võng lượng?

Đáp án chính là thứ này.

Một con "Mèo lớn" với hình thể còn khổng lồ hùng tráng hơn so với gấu chó, cúi đầu rống giận thị uy với "gấu chó nhỏ'.

Tiểu cô nương rốt cục lên tiếng.

"Ha ha ha."
Bình Luận (0)
Comment