Chương 97: Lão binh cùng trái dâu tây (2)
Chương 97: Lão binh cùng trái dâu tây (2)Chương 97: Lão binh cùng trái dâu tây (2)
Lão Hứa mù mừng rỡ, tiểu tử họ Từ tới. 4-5 năm trước, nghe nói tiểu tử này trèo tường nhìn trộm hoa cúc khuê nữ tắm bị bắt được, đuổi giết đến bờ sông, bèn trốn nhờ trong nhà tranh của lão Hứa, xem như là kết một đoạn thiện duyên không lớn không nhỏ, lão Hứa mù biết sự về sắc đẹp của con gái rượu của quán rượu Lan Đình trong miệng của Từ tiểu tử, tuy nhìn không thấy, nhưng lỗ tai của lão Hứa vẫn tốt, luôn có thể nghe được một số dã hán tử rảnh rỗi bèn tập trung lại thèm thuồng tán chuyện, không ngoài nói mấy năm nay bộ ngực của tiểu nha đầu kia lại nặng trịch thêm vài phần, gương mặt tròn nhỏ nhắn lại nhọn thêm mấy phần, mỹ nhân trưởng thành ngày càng quyến rũ xinh đẹp, lão Hứa đi quán rượu mua bã rượu, ngửi được mùi hương trên người cô nàng kia, chậc chậc, thực sự dễ ngửi, có thể so với chiêu bài Thanh Mai tửu của Lan Đình.
Năm đó Từ tiểu tử vì nàng bị người đuổi đánh, không oan! Lão Hứa ta nếu như trẻ lại mấy mươi tuổi, nào đến phiên Từ tiểu tử trèo tường? Cho hắn canh chừng còn tạm được.
"Nồi ở chỗ cũ trong phòng, nhổ lông vịt nhớ kỹ đừng tiện tay ném xuống sông, cẩn thận ngươi chân trước vừa đi, chân sau nhà tranh của ta đã bị dỡ xuống." Lão Hứa nhận bầu rượu, ngửi một cái, thoả mãn cười nói: "Bình Lục Nghĩ này so ra kém với Thanh Mai tửu của quán rượu Lan Đình, nhưng vẫn mạnh hơn rất nhiều so với bã rượu."
Khách nhân kia bẻ gãy cổ con vịt nhét vào trong lòng của lão Hứa mù, tức giận nói: 'Nhổ lông còn phải ta ra tay? Ta đi nấu nước."
Lão Hứa trong tay có rượu, dễ nói chuyện, chống gậy đi nhổ lông vịt.
Không ba lâu sau, trong nhà tranh đã tràn ngập mùi thịt vịt, lão Hứa gặm một chiếc đùi vịt đây mỡ, cười hỏi: "Từ tiểu tử, chắc đã hơn một năm không gặp nha, cái tên nhà ngươi không phải mất tích ba năm thì chính là không có tin tức cả năm, làm nghề gì vậy? Nghe lão Hứa khuyên, đừng làm chuyện thương thiên hại lý, nhìn lén gái tắm cũng được, dù sao con gái người ta cũng không rớt thịt nào, nếu như đùa đao múa thương, vậy thì khác rồi nha. Không nói cái này, có nói tiểu tử ngươi chắc cũng không nghe lời khuyên, cũng không thể uống không rượu của ngươi được, nói một chút coi, lần này muốn nghe cái gì, lão Hứa ở tuổi này cũng không nói được mấy lần nữa, có thể nói bao nhiêu thì bấy nhiêu."
Người nọ gặm thịt vịt cười nói: "Nói một chút về Liêu Đông, dù sao tổ tiên ta ở bên kia, chính là Cẩm Châu."
Có thể chơi đùa nhàm chán như vậy, đương nhiên là thế tử điện hạ Từ Phượng Niên rồi.
Lão Hứa mù cười ha ha nói: "Cẩm Châu sao ta lại không biết chứ? Toàn bộ Liêu Đông đều một cái tính tình, đừng xem mười đô đốc thì có chín đều ở đây kêu nghèo với triều đình, thực ra không nghèo chút nào, nghèo thì chỉ có những kẻ không có ruộng như chúng ta, cũng chỉ thiếu nước tạo phản”"
Từ Phượng Niên cau mày nói hỏi: "Theo quy tắc không phải mỗi binh sĩ đều có bốn mươi mẫu đồn điền? Liêu Đông khổng hồ là mảnh đất nguy hiểm của triều ta, bình nguyên cánh đồng bát ngát cả nghìn dặm, khó có thể trú đóng, vất bỏ thì Bắc Mãng tiến quân thần tốc, dải đất phía bắc sẽ không có giới hạn, cho nên Liêu Đông yên, thì vùng Trung Nguyên cũng gió lên biển lặng, Liêu dã loạn, thì thiên hạ xưa nay đều biết tiếng. Tạo phản? Mấy năm nay không nghe nói Liêu Đông có rối loạn gì."
Lão Hứa cười khẩy nói: "Từ tiểu tử ngươi biết cái gì, thứ ngươi nói chi có trong sách, ta già rồi nghe không hiểu, ngươi ở trong sách nào đọc được cái này? Ta chỉ biết là thời điểm ta rời Liêu Đông, Liêu Đông có 21 đồn vệ, Liêu Tây chỉ có 6 Vệ, không nói Liêu Tây, Liêu Đông hai mươi mốt vệ một năm đồn lương cho trăm vạn thạch, có mấy thạch là rơi vào túi của đám người chúng ta? Từ tiểu tử ngươi nghĩ đi, không nói những đại nhân vật Đại đô đốc, trấn thủ đô đốc, đô đốc cùng tri thiêm sự, chỉ huy giáo úy Liêu Đông, cho dù một số quan viên thất phẩm bát phẩm, đều phải làm chút mánh khoé thay đổi đồn quân để tư lợi, nếu không tham ô thuỷ lợi, chiếm hết đồn điền màu mỹ, đâu ra bạc đi hiếu kính bên trên? Năm đó Đại Trụ Quốc tọa trấn toàn Liêu, đối với lưỡng Liêu nhân là chuyện may mắn hiếm thấy, Đại Trụ Quốc vừa đi, ai còn quản sống chết của binh sĩ, rất nhiều biên quân vốn là kẻ mang tội nên bị sung quân đến Liêu Đông, không thì ai chịu đi đến mảnh đất lạnh khủng khiếp Liêu Đông này sống qua ngày? Một khi đi, ai thật sư cho rằng sẽ có ruộng có lương, ta là người Cẩm Châu còn không được chia ruộng đất, đám ngoại nhân này, thì càng khỏi phải nghĩ đến rồi."
Từ Phượng Niên khẽ cười nói: "Vậy cũng không thể tạo phản được. Liêu Đông nghèo khó, khổ quen rồi, chỉ cần có miếng cơm ăn, sẽ không ai muốn đứng lên tạo phản”
Lão Hứa thở dài: "Nếu không sắp chết đói, nào ai muốn làm chuyện dễ mất mạng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, Liêu Đông thật khó nói, ta rời Cẩm Châu đã gần ba mươi năm, nhịn ba mươi năm”
Liêu Đông từ xưa đã là mảnh đất chiến loạn, cái gọi là hổ bộ long tương, cao hạ tại tâm. Thiên hạ an nguy thường hệ lưỡng Liêu, Từ Kiêu từng gián ngôn không tiếc lực lượng thiên hạ để bảo vệ, nhưng trên dưới triều dã không có mấy ai coi ra gì. Đây không phải là nói không ai không nhìn ra lợi hại, trong đó chỉ là thế cục thiên hạ tạm thời đại định, năm mươi năm trăm năm sau này sẽ như thế nào, những cái đó có liên quan lập tức gì với ích lợi của đám quan chức?
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Lão Hứa, ngươi kể thêm về phong thổ Liêu Đông đi."
Lão Hứa có sao nói vậy, nói hết, đợi vịt trong nồi lẩu ăn không còn một miếng, lão Hứa cũng mệt rồi, nhưng phần lớn tinh khí thân đều dùng để ăn thịt vịt.
Lão Hứa cuối cùng lau miệng: "Đại Trụ Quốc năm đó vào Bắc Lương, thật đúng là uy phong lãm lâm, Vương phi có câu thơ nói thế nào?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Thanh ngưu đạo thượng xa thiên thừa, hài đồng bên dưới cầm dâu tây."
Lão Hứa chống gậy, vẻ mặt mê mẩn.
Từ Phượng Niên để lại bầu rượu, lặng lẽ rời nhà tranh.
Thanh Điểu đứng ở đàng xa, nhìn thế tử điện hạ từ xa xa chậm rãi đi tới. Mỗi lần tới nhà tranh ở bờ sông đều do nàng cùng đi, nàng cũng chưa bao giờ hỏi điện hạ vì sao phải giao tiếp với một lão binh mù.
Từ Phượng Niên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng nhưng trong trẻo của Thanh Điểu, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
Năm đó lão Hứa mù ở trong đội ngũ thiên thừa*, chân còn chưa đứt.
Đứa bé kia còn đang cầm trái dâu tây ngẩng đầu hỏi mẫu thân ăn có ngon hay không.
Thanh Điểu bị nhìn có chút khó hiểu, Từ Phượng Niên thình lình cắn gò má của nàng một cái, cười cợt nói: "Ăn ngon, có mùi vị dâu tây."
*thiên thừa: thừa: một cỗ xe quân sự với bốn con ngựa. uy mô của một nước chư hầu được đo bằng số lượng chiến xa của quân đội. Cứ mỗi cỗ xe có 4 con ngựa, trên xe có 3 lính, 72 lính bộ binh dưới xe và 25 lính hậu cần, tổng cộng là 100 người.