Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 96 - Chương 96: Lão Binh Cùng Trái Dâu Tây (1)

Chương 96: Lão binh cùng trái dâu tây (1) Chương 96: Lão binh cùng trái dâu tây (1)Chương 96: Lão binh cùng trái dâu tây (1)

Lão Hứa mù là một lão binh Bắc Lương, vốn là một tên nỏ thủ, bị tên lạc bắn trúng một mắt sau đó chuyển sang làm ky binh, chiến tích bình thường, ở trong Bắc Lương quân thực sự không lấy ra được đầu người đổi công huân, thế cho nên trước khi giải giáp quy điên không để dành được của cải giàu có, chỉ mò được một thân tật bệnh, trước kia định cư ở trong thành coi như tình hình kinh tế dư dả, chỉ là không chịu nổi sự giày vò của đám lão huynh đệ còn nghèo khổ túng quân hơn cả mình, đại đa số chết đều do lão Hứa bỏ tiên mua quan tài, thường xuyên qua lại, lão Hứa cô đơn chẳng có bao nhiêu bạc. Lão Hứa là người sinh trưởng tại Liêu Đông Cẩm Châu, mồ côi từ nhỏ, theo Đại Trụ Quốc Từ Kiêu từ Cẩm Châu đánh tới Liêu Tây, lại từ Liêu Tây vào Hùng Hài Quan, liên tục chiến đấu ở các chiến trường vùng Trung Nguyên, trong xuân thu loạn chiến, rất nhiều lão binh nhập ngũ cùng lúc với lão Hứa chỉ cần có thể không chết, lên chức tòng quân hoặc là giáo úy, tệ nhất trước khi dưỡng lão cũng có thể lãnh được chức võ tán quan của Chiêu Võ phó Úy.

Cho nên nói lão Hứa là một lão binh, cũng không phải binh mạnh.

Không dám ghim đầu ở trên thắt lưng quần để chiến công danh, chỉ có con cháu của gia tộc quyền thế mới có thể kiếm được chức quan mà thôi, loại lão binh dày dạn không thể nói là ham sống nhưng chắc chắn sợ chết như lão Hứa, không bị giám quân tướng tá chặt rơi đầu, đã coi là vạn hạnh.

Con mắt còn lại của Lão Hứa sau này cũng mù, lên núi đốt củi không cẩn thận cho khói làm cho mù, lúc này mới thành lão Hứa mù trong miệng của người ta. Xui xẻo nhất là sau khi lão Hứa mù, nghèo còn gặp cái eo, không cẩn thận trong phố thị sầm uất bị một một con tuấn mã của đám cao lương tử đệ giãm vào chân, giãm thành người què.

Đám cao lương tử đệ mang theo mỹ nữ đồng hành nhìn thấy lão đầu lăn lộn trên mặt đất, chỉ cất tiếng cười to, lão Hứa mù lúc đầu định cắn răng liều mạng, nhưng khi lão mù mò được đòn gánh, liền nghe được thanh âm nói những công tử ca kia có vị là nhi tử của Chiết Xung Đô Úy, vị là trứ tác lang trong kinh thành, tôn tử của thái tử tẩy mã, lão Hứa liền quảng đòn gánh khóc lớn như hài tử, hét đi hét lại lẽ ra ta nên sớm chết, khiến cho người ta giật mình, ngay cả một số người thương hại đứng xem cũng bị hù chạy. Đám hoàn khố ghét bỏ lão Hứa phiền nhiễu, rút kiếm chém xuống, dân phong Bắc Lương từ xưa đến nay mạnh mẽ, dù là đám hoàn khố yếu ớt chỉ đủ sức cởi đai lưng của hoa khôi đào kép, nhưng chỉ cần rút đao động kiếm, đây tuyệt đối là nói chém là chém liền, điểm này khiến cho rất nhiêu hoàn khố bên ngoài mới vào Bắc Lương quần áo lụa vô cùng không thích ứng.

*trứ tác lang: quan lại ghi chép lịch sử của triêu đình

*thái tử tẩy mã: là một vị trí chính thức để hỗ trợ thái tử và giảng dạy các vấn đề chính trị, nghệ thuật và khoa học

Nếu lúc ấy một kiếm kia chặt xuống đỉnh đầu của lão Hứa, cũng không có chuyện hôm nay thế tử điện hạ dẫn theo Lục Nghĩ Tửu* rồi.

*lục nghĩ tửu: chỉ rượu mới ủ

Khi đó Từ Phượng Niên trùng hợp đi ngang qua, ngựa còn mạnh mẽ tráng kiện hơn so với đám hoàn khố hạng ba kia, dáng vẻ bệ vệ tất nhiên là kiêu ngạo hơn gấp trăm lần, hắn vốn không muốn dính vào chuyện vớ vẩn này, chỉ vì nghe thấy một câu nói tan nát cõi lòng của lão Hứa: "Chân của lão tử không bị đám con rùa Tây Sở cắt đứt, nhưng lại bị người một nhà cho lộng què rồi, lão thiên gia mẹ ngươi cùng ta cũng như thế mắt bị mù!"

Từ Phượng Niên không lên tiếng, chỉ để đám ác nô lôi đám chết bâầm kia ra, còn như chuyện chặt đứt tay chân của đám công tử ca sống trong nhung lụa, thế tử điện hạ nào quản được, có bản lĩnh thì đến vương phủ tìm Từ Kiêu đòi bồi thường bạc đi? Tốt nhất mang theo thánh chỉ.

Sau đó lão Hứa không chết, tự dưng được người ta mang đi trị liệu, nhưng chân bị ngựa giẫãm nát, làm sao chân của một lão già có thể chịu nổi, coi như gấy chắc rồi, trong khi lão Hứa mù chuẩn bị ngồi trong túp lều nhỏ bên bờ sông chờ chết, đột nhiên người trong quan nha đến nói mỗi tháng cấp cho lão một lượng bạc, lão Hứa hết hồn lĩnh nửa năm sau, mới lấy can đảm hỏi vị đại nhân kia, đại nhân nói đây là quy củ mới của Bắc Lương quân, đối xử tử tế lão binh. Sau này lão Hứa hỏi một đồng đội cũ cũng nửa chết nửa sống, biết được đây là chuyện thật, chẳng qua đám bọn hắn đều cần đi nha môn lãnh tiền.

Lão Hứa thấy buồn bực, người tốt có hảo báo? Nhưng ta nhìn thế nào cũng không phải người tốt, lúc còn trẻ cũng theo quân Đại Trụ Quốc bớt làm không ít chuyện cướp đốt giết hiếp.

Lão Hứa gãy chân, nhưng chống quải trượng tự chế vẫn có thể miễn cưỡng đi lại, nhà tranh được vị đại quan nha môn kia chỉ thị hạ nhân tu sửa, hàng năm còn chưa qua mùa đông sẽ tặng một chiếc chăn bông dày, vườn rau xanh do lão Hứa chăm sóc cũng bán lấy tiền, một lượng bạc chính là một nghìn văn, lão Hứa không nói điêu, tiền thừa cuối tháng còn có thể mua chút rượu, cuộc sống tạm ổn, bây giờ chờ chết còn thích thú hơn gấp trăm lần so với lúc mới vừa gãy chân.

Ngày hôm nay lão Hứa đang nằm trên phảng gỗ ngoài nhà tranh ngủ gà ngủ gật, nghe thấy một giọng nói lớn vang lên bên tai: 'Lão Hứa lão Hứa, uống rượu, tiện đường bắt được con vịt ở trong sông cho ngươi, mập lắm đó."
Bình Luận (0)
Comment