Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 102 - Chương 102: Mượn Tú Đông, Cho Chó Săn (2)

Chương 102: Mượn Tú Đông, cho chó săn (2) Chương 102: Mượn Tú Đông, cho chó săn (2)Chương 102: Mượn Tú Đông, cho chó săn (2)

Từ Phượng Niên leo lên tâng cao nhất, không thấy được sư phụ, sau khi xuống lầu lại thấy Từ Kiêu ngồi trên ghế ở tâng năm, trước mặt lão có ba nhân sĩ xa lạ đang bò lổm ngổm, tuổi tác và khí thế đều khác thường.

Từ Kiêu cầm trong tay ba quyển bí kíp, vứt xuống trước mắt ba người, bình thản nói: "Nam đường Lữ Tiền Đường, ngươi năm đó lẻn vào vương phủ chỉ vì lấy trộm « Ngọa Long Cương Ngự Kiếm Thuật », thua ở dưới kiếm của Kiếm Cửu Hoàng, ta thấy ngươi ngăn cản bốn kiếm, nên lưu ngươi một mạng, ngày hôm nay quyển bí kíp này đang ở trước mắt ngươi, thưởng ngươi."

"Tây Sở Thư Tu, ngươi muốn cuốn « Bạch Đế Bão Phác Quyết ›»."

"Đông Việt Dương Thanh Phong, mở to hai mắt nhìn rõ cho bản vương, đây là « Tự Thần Dưỡng Quỷ Kinh » tổ truyên của nhà ngươi."

Ba người không có người nào dám lấy thứ nhiều năm tha thiết ước mơ rốt cục gần trong gang tấc, đầu người rủ xuống, gần như dán sát đất, phủ phục càng thêm hèn mọn.

Từ Kiêu hí mắt nói: 'Lần này sắp xếp ba người các ngươi theo thế tử điện hạ xuất hành, làm xong, trở lại vương phủ, các ngươi muốn làm quan bản vương sẽ cho các ngươi làm quan, muốn bí kíp tùy các ngươi lấy, à, bản vương nhớ ra rồi, Thư Tu, ngươi thích nữ nhân, đến khi đó cho ngươi mười người cho. Nhưng nếu thế tử điện hạ xảy ra chuyện gì, bị bản vương biết được, khuyên các ngươi nên sớm tự kết liễu, bằng không bản vương có vô số biện pháp để ba tên dân đen các ngươi sống không bằng chết. Lữ Tiền Đường, Thư Tu, Dương Thanh Phong, ba người các ngươi đều là chó vong quốc, cả quốc gia cũng không còn, nhưng còn một vài thân bằng cố hữu, đến khi đó bọn họ sẽ đi theo làm bạn cùng các ngươi. Nghe rõ chưa?”

Ba người đang run rẩy đồng thời lên tiếng vâng dạ.

Từ Phượng Niên ở một bên xem náo nhiệt lên tiếng hỏi: "Từ Kiêu, chỉ ba người này bảo vệ? Có phải hơi ít hay không?”

Từ Kiêu vội vã đứng lên cười ha hả nhường lại vị trí cho thế tử điện hạ, nói nịnh: "Phượng Niên à, phải tin tưởng cha, nuôi binh quý tinh không quý nhiều, người hầu cần chuẩn không cần nhiều, Lữ Tiên Đường này sở trường là Bá Đạo kiếm, có thực lực nhị phẩm, không sợ chết nhất, dù cho chống lại cao thủ nhất phẩm cũng có thể chống đỡ 100 chiêu, đợi hắn chết, ngươi cũng đã nhàn nhã rút khỏi hiểm cảnh rồi. Đây là bà nương Tây Sở tên là Thư Tu, tinh thông mị thuật cùng dịch dung thuật, biết rất nhiều bàng môn tà đạo, nội lực cũng không hề tâm thường, đợi nàng học thành « Bạch Đế Bão Phác Quyết », càng là như hổ thêm cánh, còn nữa khả năng đào tạo các cô gái trẻ của nàng ấy là độc nhất vô nhị, chỉ cần là mỹ nhân quyến rũ rơi vào trong tay nàng, hắc, không bao lâu bảo đảm còn hầu hạ giỏi hơn cả hoa khôi thanh lâu. Còn về Dương Thanh Phong mù một mắt điếc một tai, thủ đoạn rất cổ quái bỉ ổi, có thể thỉnh Thần cản thi nuôi quỷ, ngươi nhìn người nào không vừa mắt, để họ Dương chế hắn thành khôi lỗi cái xác biết đi, mặc cho ngươi sai khiến. Phượng Niên, nếu như bọn họ làm việc bất lực, có thể cho ba người hầu hạ, cha tin nhất định sẽ không buồn chán."

Từ Phượng Niên thật không biết ba người nằm dưới đất trong lòng có cảm tưởng gì.

Thời tiết xuân hàn se lạnh, Từ Phượng Niên lại có thể thấy rất rõ quần áo sau lưng bọn họ đều đã ướt nhẹt.

Đại Trụ Quốc nhường ghế lại cho con trai, y ngồi xuống nói với ba người, ngôn ngữ thần tình cứng ngắc hơn nhiều, trâm giọng nói: "Đi ra ngoài, nhớ kín miệng."

Lúc này Từ Phượng Niên mới nhìn rõ dung mạo của ba người, Lữ Tiền Đường dùng kiếm có dáng vẻ khôi ngô, Dương Thanh Phong là một trung niên nhân có vẻ mặt đần độn, hai tay mười ngón tay trắng như bệnh bạch tạng, Tây Sở Thư Tu, chính là thiếu phụ rất quyến rũ, chỉ bất quá này thời thần thái câu nệ, không dám chút nào lỗ mãng, ngay cả dũng khí liếc nhìn thế tử điện hạ cũng không có, mỗi người nắm chặt một quyển bí kíp mong nhớ đã lâu, cẩn thận từng li từng tí khom người rời khỏi phòng khách. Nhưng trong cách nhìn của ba người này, gia giáo của Đại Trụ Quốc thật sự không ra gì, lão tử lại phải nhường chỗ ngồi cho con trai. Trước đây bọn họ chỉ nghe nói thế tử điện hạ càn rỡ làm vẻ ta đây, ngay cả Đại Trụ Quốc cũng dám giáo huấn, ngày hôm nay xem như thấy được một góc băng sơn.

Từ Phượng Niên ném một bầu rượu cho Từ Kiêu, lão cha nhấp một hớp, vui sướng cười nói: "Được rồi, Ngụy Thúc Dương cũng sẽ theo con xuất môn, hắn động lòng trước quyển « Lưỡng Nghi Tham Đồng Khế », nên làm như thế nào, con tự xem mà làm”"

Từ Phượng Niên tức giận nói: "Cha uy hiếp cả Ngụy gia gia?"

Từ Kiêu ha hả nói: "Nào có uy hiếp, cha cũng không phải không biết con rất tôn ¡ Ngụy gia gia."

Từ Phượng Niên cau mày nói: "Ngụy gia gia đã già rồi."

Từ Kiêu sao lại không biết suy nghĩ của con trai, thấp giọng cười nói: "Đừng tưởng rằng hôm đó Ngụy Thúc Dương bị Sở cuồng nhân một đao chém vào trong hồ, thì hắn không phải là cao thủ, Ngụy Thúc Dương vốn không tỉnh thông đấu võ, nhưng lại vô cùng tinh thông phong thuỷ số học kỳ môn độn giáp. Phượng Niên, có hắn bên cạnh trông nom, mới có lợi cho con tu tập Đại Hoàng Đình. Binh pháp coi trọng kỳ chính kết hợp, ba người mà con vừa nhìn thấy cũng là người trong bàng môn, đều là chuyên gia hại người, có thể không có lòng hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người, Ngụy Thúc Dương chính là chính đạo, bốn người này bảo hộ ở bên cạnh ngươi, cha lại an bài cho ngươi ky binh dũng mãnh, tìm một vị dũng tướng thống lĩnh, vậy mới xem như yên tâm."

Từ Phượng Niên ừ một tiếng.

Từ Kiêu dường như biết con trai còn muốn hỏi cái gì, lắc đầu nói: "Lão đầu kia thật là cha thả ra, mạo hiểm không nhỏ đâu, ước pháp tam chương đơn giản, chỉ có thể bảo đảm sẽ không hại ngươi, có thể hàng phục hắn hay không, còn phải xem bản lĩnh của con, còn như lão đầu nhi cụt tay này là ai, cha không nói, sớm muộn con sẽ biết, cha chỉ nhiều lời một câu, đừng chủ động cho hắn bất cứ thứ gì tương tự như đao kiếm, con không cho, hắn thì sẽ không chủ động đi đụng. Người này mặc dù không có ngoại vật, nhưng dù vào loại tình thế nào, đảm bảo tính mệnh của con không lo không phải việc khó." 3

Từ Phượng Niên hỏi: "Cha có bồi dưỡng tử sĩ trong Ngô Đồng Uyển?"

Từ Kiêu gật đầu.

Từ Phượng Niên uống một hớp rượu, chậm rãi nói: "Con biết là Thanh Điểu từ lâu, lúc trước cho rằng không thể là Hồng Thự, nhưng những ngày qua để cho nàng xoa bóp bả vai, lại vô tình bị con phát hiện, mặc dù nàng có công phu che giấu hô hấp, nhưng nàng không hiểu sự huyền diệu của Đại Hoàng Đình. Từ Kiêu, cha nói xem ngoại trừ hai người bọn họ, còn có ai nữa?"

Từ Kiêu cười ha ha nói: "Thậm chí ngay cả Hồng Thự cũng bị con phát hiện rồi, được đấy. Ngô Đồng Uyển cũng chỉ có hai nha hoàn bọn họ, đã như vậy, cha sẽ nói thật, bên cạnh ngươi vốn có bốn tử sĩ có tên diệu theo Thiên can, đích thật là dạy dỗ rất khó, đáng tiếc là trong ba năm du lịch, chết mất hai người. Thanh Điểu là Bính. Ất cùng Đinh đã tử vong"

Từ Phượng Niên cảm xúc ngổn ngang nói: "Hồng Thự chính là Giáp?"

Từ Kiêu lắc đầu nói: "Đã đoán sai, nàng là một trong hai người mẹ con để lại cho con. Không thuộc quyền quản lý của ta. Còn như còn lại người nọ, ngươi đời này có lẽ sẽ không biết được."

Từ Phượng Niên hiếu kỳ nói: "Vậy 'Giáp' rốt cuộc là người nào?"

Từ Kiêu vẫn lắc đầu, nói:" Lúc nên xuất hiện thì tự nhiên sẽ xuất hiện trước mặt ngươi."

Từ Phượng Niên tự giêu nói: "Lúc xuất hiện chắc là lúc Giáp này chịu chết?"

Từ Kiêu không phản bác.

Từ Phượng Niên cúi đầu nhìn hai thanh Tú Đông Xuân Lôi lần thứ hai tê tựu, nhẹ giọng nói: "Cha đi kinh thành, cũng cẩn thận chút." Từ Kiêu thản nhiên cười nói: "Lũ người đó nên cẩn thận mới đúng."
Bình Luận (0)
Comment