Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 103 - Chương 103: Cưỡi Bạch Mã Rời Lương Châu

Chương 103: Cưỡi bạch mã rời Lương châu Chương 103: Cưỡi bạch mã rời Lương châuChương 103: Cưỡi bạch mã rời Lương châu

Dân chúng trong thành cuối cùng đã gặp được Thế tử điện hạ lâu ngày không gặp, lần này không có công tử nhà họ Nghiêm, trong đám hồ bằng cẩu hữu chỉ còn có nhi tử Lý Hãn Lâm của Phong Châu thứ đốc, bên người điện hạ có Ngư Ấu Vi rời khỏi câu lan đi cùng, đang ôm mèo trắng Võ Mị Nương, nữ tử cùng sủng vật, đều lười biếng, đều quý khí.

Lý Hãn Lâm là Từ Phượng Niên kêu tới, tuy hắn trở về Bắc Lương đã hơn một năm nhưng tuyệt đại đa số thời gian đều dành cho Tú Đông đao cùng trên núi Võ Đang Sơn, lần này lại phải mang theo rất nhiều bí mật không thể cho người biết đi xa mấy ngàn dặm, nếu không gặp mặt Lý Hãn Lâm, thật sự là có lỗi với Lý công tử trượng nghĩa hơn mười năm liên tục chịu tiếng xấu thay cho người khác, Lý Hãn Lâm vừa nghe Thế tử điện hạ muốn đi xa, bèn tha thiết năn nỉ Phượng ca nhi mang gã theo, nhõng nhão đòi hỏi cũng không được hắn đồng ý, nên có chút dỗi, lúc du xuân vung roi ngựa vang trời. Từ Phượng Niên nhìn thấy hết, cười không nói, đến vùng ngoại ô du xuân chọn Hồ Loa Sỉ đầu tiên, Từ Phượng Niên dẫn ngựa đi, thấy Lý Hãn Lâm vẫn còn mặt ủ mày chau, trêu ghẹo nói: "Nghe nói hai ngày trước ngươi ở Quận Trường Dã mới tìm được một đôi tiểu tướng công sinh đôi, môi hồng răng trắng, tuấn mỹ phi phàm, làm sao, tối hôm qua chơi mệt quá à?"

Ngư Ấu Vi cố đi cách xa một chút, cúi đầu trêu đùa Võ Mị Nương ngây thơ trong lòng. Từ Phượng Niên như thế nào, nàng đã nhận mệnh, nhưng nàng thật sự chịu không nổi loại cao lương tử đệ làm đầy việc xấu như Lý Hãn Lâm.

Lý Hãn Lâm dỗi thì dỗi, nhưng xưa nay không hề có oán khí đối với Từ Phượng Niên, nhỏ giọng đáng thương nói: "Phượng ca nhị, ta ở nhà bức bí đến bệnh luôn, sao không chịu mang ta ra ngoài tiêu dao giang hồ, lần trước thì thôi đi, lần này còn không mang ta, nào có coi ta là huynh đệ. Vậy Nghiêm ăn gà không có phúc cùng phụ thân tỷ tỷ chạy đi kinh thành tìm khổ, đáng đời tỷ tỷ của hắn bị Lục hoàng tử đầu óc có bệnh kia chọn trúng. Phượng ca nhi ngươi luôn là người có phúc, van ngươi, Phượng ca nhi, mỗi ngày ta bưng trà đưa nước cho ngươi vẫn không được sao? Nghe nói ngươi phải ra ngoài du lịch, lần này ta đã trộm hết toàn bộ tiền riêng của cha ta rồi, nếu như trở về, không chừng sẽ bị lão cắt đứt một chân”"

Từ Phượng Niên cười nói: "Cha ngươi nỡ đánh ngươi sao? Ai tin. Mỗi lần lão giận ngươi không phải đều đi đánh đám mỹ thiếp của mình sao? Bởi vì ngươi, chết mấy vị rồi?"

Lý Hãn Lâm đau khổ không nói lời nào, buồn phiên đến mức có suy nghĩ muốn đâm đầu xuống hồ tự sát.

Từ Phượng Niên vỗ võ bả vai gã an ủi: "Nói thật, lần trước mang ngươi theo còn được, lần này thật không thể được, ta nói cho ngươi nghe, lần này Từ Kiêu bố trí ở bên cạnh ta, trong sáng ngoài tối có tới bốn vị cao thủ, cộng thêm 100 tinh nhuệ thiết ky do một tên Võ Điển tướng quân suất lĩnh, còn chưa tính tới tử sĩ am hiểu ám sát cùng phản ám sát trong chỗ tối, còn có một tên cao thủ siêu nhất lưu nhìn chằm chằm bên người, ngươi tưởng bọn họ theo ta đi du xuân sao? Lần trước dù gì là lén đi ra ngoài, lần này lại là quang minh chính đại, ngươi quên chuyện năm đó Khổng võ si bị người ta đánh trọng thương rồi hả? Nhà ngươi chỉ có mình ngươi là độc đinh, chớ dính vào vũng nước đục này. Nếu rảnh quá không có chuyện gì làm, thì ta bảo Từ Kiêu cho ngươi giữ chức dực huy giáo úy tòng thất phẩm ở Bắc Lương quân, chơi một hai ba năm, xông pha chiến đấu thì miễn, ngươi coi như đi biên cảnh thưởng ngoạn phong cảnh, trở lại Phong Châu có thể một mình lĩnh binh rồi, như thế thì cha ngươi cũng bớt lo."

Lý Hãn Lâm buồn bực không lên tiếng.

Từ Phượng Niên buông cương ngựa, vỗ vỗ cổ của thần linh tuấn mã toàn thân như sương trắng, con ngựa này là vua ngựa hoang mà Đại Trụ Quốc bắt được từ biên cảnh vào năm ngoái, thuân phục hơn nửa năm mới chịu cho bỏ lên dây cương yên ngựa, lần này hồi phủ lập tức cho nhi tử cưng chìu nhất cưỡi đi. Từ Phượng Niên ngồi xuống ở ven hồ, đợi sau khi Lý Hãn Lâm ngồi ở bên cạnh, nhặt lên một cục đá ném vào Hồ Loa Si, mềm mỏng nói: "Hãn Lâm, đừng luôn chưa trưởng thành, cha ngươi có con lúc tuổi già, cũng sắp về già rồi, ngươi lại không trưởng thành chút, trọng trách trong nhà chẳng lẽ còn phải để tỷ ngươi gánh?" Lý Hãn Lâm than thở nói: 'Phượng ca nhi, ngươi thay đổi, trước đây tỷ của ta căm hận ngươi nhất, nhưng nếu như bây giờ là Phượng ca nhị, tỷ ấy có thể sẽ thích. Nhưng ta không thích thế, sau này ta biết tìm ai chơi chứ?"

Từ Phượng Niên nhiều lần vất cục đá xuống cùng một vị trí trong hồ, cười nói: "Tỷ ngươi còn xinh đẹp hơn cả Nghiêm Đông Ngô, nhưng lại rất ngốc, ta biết nàng sớm đã có người trong lòng, trước đây chỉ trêu đùa nàng, sớm muộn có một ngày nàng sẽ phát hiện kẻ mà nàng thích thực ra mới là người ngu, kẻ vô dụng mà nàng ghét ngược lại mới xuất sắc. Còn như ngươi sau này tìm ai chơi, rất đơn giản, nhanh cưới một lão bà hiền lành, tìm nàng chơi, chơi đến khi nào chơi ra con trai con gái."

Lý Hãn Lâm nhức đầu nói: "Sinh con thì được, nhưng chỉ có thể sinh nhi tử, sinh nữ nhi không phải để chịu tội sao, trưởng thành trốn không thoát bị nam nhân tai họa, sinh nhi tử là được rồi, ta không sợ gặp báo ứng."

Từ Phượng Niên cười nói: "Ngươi cũng sợ báo ứng?”

Lý Hãn Lâm nằm trên cỏ, cực kỳ nghiêm túc nói: "Sao có thể không sợ, đều nói đỉnh đầu ba thước có thần linh, trời mới biết ngày nào đó ta chết, nhất định sẽ phải vào vạc dầu sôi, nếu không kiếp sau phạt ta làm nữ nhân."

Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Trong đầu của tiểu tử ngươi chứa cái gì vậy hả?"

Lý Hãn Lâm bĩu môi, nói: 'Được, nghe Phượng ca nhi, đi Bắc Lương quân, nói không chừng có thể bắt về một công chúa Bắc Mãng làm nô tỳ nuôi chơi."

Từ Phượng Niên tấm tắc nói: "Thật là chí hướng lớn”

Lý Hãn Lâm đứng lên nhỏ giọng hỏi: "Phượng ca nhi, ngươi nói nghe một chút, vị siêu cao thủ nhất lưu kia hình dáng như thế nào?"

Từ Phượng Niên quay đầu chỉ chỉ lão đầu nhi cụt tay đang ngủ gà ngủ gật gân xe ngựa, vóc người gầy nhom trong chiếc áo da cừu khó coi, khi ngủ gật còn dùng ngón tay móc cứt mũi, sau đó lặng lẽ búng ngón tay bắn rớt. Từ Phượng Niên cười cười nói: "Có lẽ chính là như hắn vậy."

Lý Hãn Lâm nhìn lão đầu nát rượu làm người chăn ngựa cũng không xứng lại ăn gan hùm mật báo dám ngồi chung một xe với Ngư hoa khôi, mắt trợn trắng nói: "Phượng ca nhi, ngươi lừa gạt tiểu hài tử hải!"

Từ Phượng Niên nhìn phía mặt hồ, cười nói: "Ngươi vốn chính là tiểu hài tử."

Lý Hãn Lâm kháng nghị nói: "Ta mà nhỏ? Vị cô nương kia xong việc sau còn khen chim trong quần ta là chim to đấy?"

Từ Phượng Niên nhẹ giọng cười mắng: "Ngươi ngốc à, tiểu hài tử mới khoe khoang cái này, hơn nữa lời khen của nữ tử thanh lâu chỉ vì để kiếm tiền nhiều hơn, ngươi cũng tin? Ngươi không phải hài tử là gì-"

Lý Hãn Lâm nghe xong thì giận dữ nói: "Con mẹ nó, trở về phải ném đám kỹ nữ kia vào lồng thú phân thây."

Từ Phượng Niên lập tức mắng: "Bớt làm bậy, nhanh cút qua Bắc Lương quân. Đầu óc này của ngươi, thiệt không khác gì tỷ ngươi."

Lý Hãn Lâm ồ một tiếng.

Đến cuối cùng, Phong Châu đầu sỏ tội ác Lý công tử muốn cùng Từ Phượng Niên rời Bắc Lương cuối cùng lựa chọn đi Bắc Lương quân với quân kỷ nghiêm khắc nhất.

Lúc chia tay tại cổng thành, Lý Hãn Lâm khóc như mưa, không biết chuyện còn tưởng rằng Thế tử điện hạ ruồng rây Lý đại công tử.

Từ Phượng Niên trở lại vương phủ, lão đầu nhi da bọc xương, khoác áo lông cừu không biết họ không biết tên chậm rì rì xuống xe ngựa, chỉ nói hai câu, câu đầu tiên là: "Tiểu nương này không tồi, chỗ nên tròn thì tròn, dễ sinh được con trai." Không đợi Ngư Ấu Vi thẹn thùng, câu nói thứ hai của lão đầu nhi mắt lác đã khiến nàng tái mặt: "Mèo này tốt hơn, hầm ăn, tu thân dưỡng thần."

Từ Phượng Niên hít sâu mấy hơi.

Lão đầu nghênh ngang bước đi, đứng trên bờ kè dài nhìn về phía Thính Triều Đình đằng xa.

Từ Phượng Niên đi tới tiểu viện của Khương Nê tìm được nàng đang ngồi cầm cành cây viết vẽ cái gì đó, không để ý nàng hoảng loạn đứng dậy dùng mũi chân lau dấu vết, hỏi: "Ta phải rời khỏi Bắc Lương, nói không chừng sẽ chết ở trên đường, đến khi đó ngươi sẽ có cơ hội bồi một đao, có theo hay không? Đương nhiên, sẽ mang theo một rương bí kíp, nếu theo ngươi, cuối năm chúng nó đều là của ngươi."

Khương Nê chỉ do dự chỉ chốc lát, sau đó lập tức gật đầu trầm giọng nói: "Không đi!"

Từ Phượng Niên hơi sửng sốt.

Tiếc nuối xoay người.

Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Nê đỏ bừng, khí thế xuống đến đáy cốc, tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Từ Phượng Niên vất vả lý giải, nhất định là nàng đã quen từ chối Thế tử điện hạ, lập tức thốt ra, phải đi nói thành không đi, lại không có dũng khí giải thích.

Nhận sai với kẻ thù không đội trời chung Thế tử điện hạ, còn khó chịu hơn so với giết nàng.

Từ Phượng Niên không có lòng tốt giảng hòa, cứ để tiểu tượng đất(Nê nhân) rầu rĩ chút đi.

Đi tới Vương phi lăng, Từ Phượng Niên hái một chiếc lá cây ngồi xếp bằng trước mộ bia, thổi lên giai điệu, du dương nhẹ nhàng, là làn điệu Thủ Hương dao « Xuân Thần ».

Ở chỗ này, tâm trạng của Từ Phượng Niên bình yên nhất, đơn thuần nhất.

Lão yêu dưới đình. Siêu cao thủ nhất lưu thứ thiệt, chớ si tâm vọng tưởng thu làm nô bộc.

Giáp? Ẩn trốn ở nơi nào, xa cuối chân trời? Gần ngay trước mắt?

Hồng Thự là tử sĩ. Không biết nên vui hay nên bất đắc dĩ.

Thanh Điểu là "Bính" trong Thiên can. Đáp án khốn nạn trong dự liệu.

Mình đi Võ Đang Sơn, Hoàng Man nhi đi Long Hổ Sơn, dưới gầm trời này đấu tranh giữa chính thống đạo Nho là im ắng nhất, Từ Kiêu muốn một tay lật mây tạo mưa?

Nhị tỷ Từ Vị Hùng học mưu tính bá vương ở Thượng Âm Học Cung, học hoành bãi hạp thuật, là muốn đè ép Trần Chi Báo đang quá nổi không ai bì nổi? Hay đến Thánh địa sĩ tử để âm thầm mượn hơi một cổ thế lực nào ở trong đó?

Vì sao Từ Kiêu rõ ràng có thể tiêu diệt toàn gia Nghiêm Kiệt Khê lại không giết? Thật sự chỉ vì ngại Nghiêm mọt sách là bạn của mình sao?

Từ Phượng Niên vứt bỏ lá cây, đặt song đao Tú Đông Xuân Lôi lên trên đầu gối, nhìn mộ bia ôn nhu nói: "Nương, mối thù của ngươi, Từ Kiêu không báo, Phượng Niên vẫn còn nhớ."

Một năm này xuân về hoa nở, Thế tử điện hạ Từ Phượng Niên cưỡi bạch mã rời Lương châu.
Bình Luận (0)
Comment