Chương 109: Một kiếm chính là trăm vạn sư (2)
Chương 109: Một kiếm chính là trăm vạn sư (2)Chương 109: Một kiếm chính là trăm vạn sư (2)
Ngư ấu Vi nhăn nhó muốn đơn độc cưỡi ngựa, Từ Phượng Niên không lay chuyển được, liền dứt khoát tặng bạch mã cho nàng, mình thì lên xe ngựa, lão đầu nhi mắt lác trong xe rốt cục mặc giày, rướn cổ lên nhìn Khương Nê đang cầm bí kíp, Khương Nê ngồi xổm trong góc rất keo kiệt bủn xỉn, dựng thẳng lên mặt bìa, tự mình thâm đọc sách, hai người cứ giằng co không nghỉ, so đấu kiên trì. Lão đầu chứng kiến Thế tử điện hạ chui vào thùng xe, có vẻ hơi không kiên nhẫn, ngước mắt hểnh mũi, không cho chút sắc mặt tốt.
Từ Phượng Niên sau khi ngồi xuống, tháo xuống Tú Đông Xuân Lôi song đao để lên đầu gối, Phác* xấu Xuân Lôi tại hạ, xinh đẹp tuyệt trần Tú Đông ở trên, hai thanh đao một dài một ngắn, để chồng lên nhau, cũng là một mỹ cảnh đẹp mắt, dù là Khương Nê cũng không nhịn được nhìn một lúc, nàng từng tận mắt chứng kiến Bạch Hồ Nhi Kiểm dùng song đao cuốn lên ngàn đống tuyết trên mặt băng Thính Triều hồ, trong lòng càng thêm căm hận đối với Từ Phượng Niên, vậy cô gái xinh đẹp mới xứng đáng với song đao này, Từ Phượng Niên ngươi luyện đao chịu khó nhiều thế nào đi nữa, cũng chỉ là trò mèo cào, sẽ chỉ bôi nhọ song đao! Đi lên nghe sách Từ Phượng Niên tự động coi thường da dê Cầu lão đầu, nhắm mắt lại, phân phó nói: "Đọc quyển kia « thiên kiếm cỏ cương »."
* PHÁC phác đao (một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cạn ngắn, sử dụng bằng hai tay)
Khương Nê mở ra rương sách nhét đầy bí kíp điển tịch ở bên chân, thật vất vả tìm ra «thiên kiếm thảo cương» bìa ngoài viết bằng loại chữ cổ triện, mở ra đọc, đoạn thời gian này, đọc sách kiếm được bạc không nói, còn bị bức biết thêm gần trăm chữ lạ, với cái giá thảm thương một chữ mười đồng tiên, mỗi một chữ để cho Khương Nê lần thứ hai gặp được đều đọc vô cùng nhấn mạnh, quả nhiên là Tiểu Nê nhân ghét ác như cừu. Từ Phượng Niên nghe thanh âm tương đối dễ nghe hơn nhiều lần đầu, khí tức hơi thay đổi theo văn phong « thiên kiếm », sĩ phu đăng cao làm phú, đó là tất cả cảm xúc, càng là tình thâm, càng đọc càng cảm động, võ giả soạn văn cũng là một đạo lý, đồ viết ra khác hẳn với phật đạo kinh điển, « thiên kiếm thảo cương » này càng là chữ chữ âm vang, thảo nào Bạch Hồ Nhi Kiểm cực kỳ tôn sùng, nói đây vốn là sách tốt có thể xếp ba vị trí đầu ở trong tàng thư phong phú tại lầu hai.
Từ Phượng Niên nghe đến mê mẩn.
Lại bị người ngắt lời: "Đều là lời lẽ rắm chó."
Khương Nê bị cắt đứt tiết tấu lập tức thò đầu ra từ sau thư tịch, trừng mắt khó chịu.
Lão đầu nhi tương đối bất kính với Thế tử điện hạ, rất lạnh nhạt, duy chỉ có đối với Khương Nê là còn coi trọng chút, lão nặn ra một khuôn mặt tươi cười, chủ động giải thích: "Lão phu nói quyển sách này toàn lời lẽ hoang đường, dạy hư học sinh."
Từ Phượng Niên mở mắt, mỉm cười nói: "Chỉ giáo cho?"
Mặc kệ lão đầu nhi thân thủ giỏi đến thế nào nhưng tính xấu tuyệt đối là thiên hạ hiếm có, châm chọc nói: "Lão phu dù nói cặn kẽ từng chữ từng chữ về kiếm đạo với ngươi, ngươi có chắc không phải đàn gảy tai trâu?"
Từ Phượng Niên không biết làm sao, theo lời của Từ Kiêu thì lão quái này vật này dường như số tuổi không nhỏ hơn Vương Tiên Chi, hắn chỉ đành chịu đựng.
Khương Nê hiển nhiên rất thích nhìn Từ Phượng Niên bị người ta coi thường, tuy không thế nào có thiện cảm nổi với lão già quái dị này, nhưng giờ khắc này hảo cảm trong lòng đột nhiên tăng mạnh. Lão đầu chứng kiến Khương Nê đổi thái độ, tâm tình thật tốt, càng ra sức đả kích Từ Phượng Niên: "Ngươi chỉ là kẻ tay ngang đùa giỡn đao, cũng đừng giày xéo « thiên kiếm thảo cương » nữa, sách này toàn là lời nói nhảm hết bài này đến bài khác, tinh tuý trong này không phải người như ngươi có thể lãnh hội được. « Thiên Thảo » nếu bị tên sách che đậy, thật sự cho rằng là đang giảng giải các loại kiếm chiêu nhanh nhẹn linh hoạt, liền thật là cười ngạo lão phu, thật tình không biết Đỗ Tư Thông năm mươi tuổi mới nắm bắt được kiếm đạo thô sơ giản lược am hiểu nhất kiếm chiêu biến hoá kỳ lạ không sai, nhưng đã từng bị lão phu mắng cho, lúc này mới có cái này « Thiên Thảo kiếm cương » từ kiếm chiêu diễn sanh cầu kiếm ý, chỉ là Đỗ tiểu tử chung quy chỉ có nửa thùng nước, lúc ẩn lúc hiện, chỉ có một số tia nước nhỏ tràn ra khỏi thùng, nực cười chỗ ở hậu nhân đều nhìn không ra những tia nước này là những điều tốt đẹp duy nhất còn sót lại."
Từ Phượng Niên cả kinh nói: "Đỗ Tư Thông viết « thiên kiếm » từng thỉnh giáo ngươi?"
Lão đầu nhi vươn ba ngón tay, đương nhiên nói: "Đứng trong tuyết ba ngày ba đêm, lão phu mới chỉ điểm ba câu.'
Từ Phượng Niên cảm thấy hoảng sợ.
Khương Nê có đồ gấp trăm lần lại so với Thế tử điện hạ, vẻ mặt chính là có ngu mới tin ngươi, không nhẹ không nặng nói: "Chém gió lợi hại thiệt, có bản lĩnh cũng viết một quyển kinh điển để vào võ khố đi"
Người so với người làm người tức chết, lão đầu nhi luôn cau co với Từ Phượng Niên, lúc nói chuyện với Khương Nê lại là vẻ mặt lương thiện hiền hoà: "Tiểu nha đầu, lão phu độc lai độc vãng quán, trong lòng hàng vạn hàng nghìn khí tượng chẳng đáng để chấp bút, hơn nữa sách có thể hợp pháp nhãn của lão phu trong Thính Triều Đình cũng chỉ có lác đác năm sáu bản, cũng không phải địa phương tài giỏi gì."
Khương Nê trợn tròn con ngươi, quát: “Còn chém, chưa chịu thôi à?2
Lão đầu nhi hơi sửng sốt, không những không giận mà còn vui mừng, cười ha ha.
Từ Phượng Niên như người thừa bị lão đầu làm mất hứng nghe « Thiên Thảo », để Khương Nê đổi một quyển bí kíp khác, kết quả đọc chưa đến một nghìn chữ lại bị lão đầu kiêu căng bình luận cắt đứt, đổi lại một quyển, không ngoài dự liệu lại bị chê không đáng giá một xu, Từ Phượng Niên lại cảm thấy được ích lợi không nhỏ, Khương Nê cũng sắp điên lên rồi, đọc sách kiếm tiền vốn là việc tốn sức, hơn nữa còn là mồ hôi và máu kiếm được từ việc hầu hạ cừu gia Từ Phượng Niên này, lão đầu nhi từ đâu chui ra lại giả vờ cao nhân chê này chê nọ, Khương Nê ban đầu vì thấy lão đã nhiều tiên, nên vẫn luôn nhẫn nhịn nữa, sau năm lần bảy lượt, thật sự là chịu không nổi, Khương Nê vất thư, vẻ mặt giận dữ nói: "Câm miệng!"
Nhìn đi, gân mực thì đen, càng ngày càng ăn nói giống phong cách của Thế tử điện hạ rồi.
Từ Phượng Niên không để ý tới Khương Nê nổi giận, cười ha hả hỏi: "Hay là ta tìm Lữ Tiên Đường luyện đao, lão ở bên chỉ điểm một chút?"
Lão đầu duõi người, thoải mái nằm trong buồng xe, tức giận nói: "Nguyên chủ nhân lưỡng đao mà ngươi đeo, lão phu cam tâm tình nguyện nói vài câu. Ngươi thì thôi đi, ngộ tính cũng tạm, đại khái bằng phân nửa lúc lão phu còn trẻ, đáng tiếc luyện đao quá muộn, nội lực còn không phải là của mình, ta không tin ngươi có thể luyện ra được trò trống gì.
Khương Nê trong mắt tiếu ý tràn đầy bỏ đá xuống giếng nói: "Lời này rất chân thực."
Từ Phượng Niên cúi đầu vươn một ngón tay, xẹt qua vỏ đao Tú Đông.
Phân nửa ngộ tính?
Khương Nê dường như nhớ ra cái gì, hừ lạnh nói: "Người nọ là tiểu nhân đồ Trần Chi Báo? Còn giống Thế tử điện hạ hơn ngươi nhiều đó."
Từ Phượng Niên ngẩng đầu cười nói: "Thì cũng chỉ giống mà thôi."
Khương Nê lại có vẻ giận nhưng không tranh cãi, chắc là phẫn uất kẻ thù số một của mình thiệt không ra gì, làm nhục nàng và thần phù, hung ác nói: "Ngươi không biết đè ép danh vọng của Trần Chi Báo? Quay đầu chạy, không sợ bị người chê cười!"
Từ Phượng Niên vui vẻ nói: "Bằng không đánh với Trần Chỉ Báo một trận?"
Khương Nê oán hận nói: “Đánh lại hay không là một chuyện, có dám đánh hay không mới là chuyện đáng nói Lão đầu nhi kéo kéo áo da cừu, cười nói: "Tiểu nha đầu ngươi không biết rồi, vị thế tử điện hạ trước mắt chúng ta đao thuật bình thường, đầu óc lại được Từ Kiêu chân truyền, chẳng qua tiểu nhân đồ họ Trần chỉ sợ sớm đã biết điểm ấy, không dễ dàng lừa gạt như vậy, nhưng đám mãng phu đầu óc ngu si tứ chi phát triển Bắc Lương phía sau, tám chín phần mười không nhìn ra được."
Từ Phượng Niên ngoảnh mặt làm ngơ.
Khương Nê như có điều suy nghĩ.
Lão đầu nhi một lời nói phá thiên cơ: "Tiểu nha đầu, so tâm cơ, ngươi đời này chắc chắc không âm hiểm bằng người này, hay là lão phu dạy ngươi chút võ thuật, vẫn có hy vọng phân cao thấp, dù cho hắn được toàn bộ Đại Hoàng Đình, nhưng chỉ cần chưa từng mò được cánh cửa võ đạo, ngươi vẫn có thể một kiếm phá chiêu. Ai nói nữ tử không thể một kiếm lực diệt trăm vạn quân? Mẫu thân của tiểu tử này, chính là một trong ba vị kiếm đạo đại thành mà lão phu thấy được trong đời."
Từ Phượng Niên im lặng không lên tiếng, tay bên trái nắm chặt Xuân Lôi.
Lão đầu nhi liếc nhìn song đao, cười nói: "Thì ra là quen cầm đao bằng tay trái, tiểu nha đầu, ngươi xem, lão phu đã nói tiểu tử này rất giảo hoạt."
Từ Phượng Niên cười buông lỏng đao đứng dậy, chậm rãi nói: "Ngày hôm nay không đọc sách nữa."
Đợi Từ Phượng Niên rời buồng xe, Khương Nê suy nghĩ xuất thần, có chút căm tức.
Lão đầu hỏi: "Tiểu nha đầu họ Khương, thế nào? Có muốn theo lão phu học một chút bản lĩnh thật sự hay không?”
Chưa từng nghĩ Khương Nê không chút do dự nói: “Học cái gì mà học!"
Lão đầu nhi buồn bực nói: "Vì sao không học, năm đó số người cầu lão phu thu làm đồ đệ, có thể xếp hàng dài từ Bắc Lương đến tận Đông Hải."
Khương Nê lạnh lùng nói: "Nếu ta theo ngươi học, Từ Phượng Niên sẽ giết ta."
Lão đầu nhi lập tức cau mày nói: "Hắn dám? I"
Khương Nê để thư vào rương, thở dài nói: "Hơn nữa ngươi cũng chỉ giỏi công phu miệng lưỡi, theo ngươi học không có tiền đồ gì lớn”
Lão đầu nhi cười to, gân như muốn lăn lộn ở trong xe.
Khương Nê tức giận nói: “Cười cái gì cười!
Lão đầu nhi ngồi thẳng người, thần thần bí bí thấp giọng nói: "Ngươi không biết lão phu là ai?"
Khương Nê vẻ mặt bình tĩnh nói: "Sao ta cần biết ngươi là ai?"
Lão đầu nhi xoa xoa cằm, nằm trong xe, hai chân bắt chéo, lẩm bẩm: "Cũng đúng, ngay cả lão phu đều sắp quên mình là ai, sao có thể có người còn nhớ Mộc Mã Ngưu?"