Chương 110: Lục địa thân tiên (1)
Chương 110: Lục địa thân tiên (1)Chương 110: Lục địa thân tiên (1)
Từ Phượng Niên cưỡi con đại mã màu táo đỏ vốn đưa cho Ngư ấu Vi, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời xám xịt, không có gì bất ngờ xảy ra tối nay sẽ có một trận mưa lớn, dựa theo tốc độ hiện nay, chắc đêm này sẽ có mưa to ở trong thành, không đến mức phải dâm mưa đi về phía trước. Lữ Tiền Đường đeo Xích Hà cự kiếm ở trước nhất dẫn đường, Thư Tu cùng Dương Thanh Phong không thấy mang theo binh khí phụ trách đoạn hậu, lão đạo sĩ Ngụy Thúc Dương ở giữa thúc vào bụng ngựa, cùng Từ Phượng Niên song song đi về phía trước. Bốn tên cận thân hộ tống này đều có thực lực nhị phẩm, dù chống lại nhân vật Bán Tiên siêu cao thủ hàng đầu như Đặng Thái A Tào Quan Tử, cũng có sức đánh một trận, tệ lắm cũng có thể kéo dài thời gian tới lúc lão đâu mắt lác trong buồng xe kia khửi hết đất trong kẽ chân móc xong cứt mũi.
Từ Phượng Niên nhẹ giọng hỏi: "Ngụy gia gia, thập đại cao thủ này rốt cuộc có thực lực gì, có thể nói dễ hiểu chút không?"
Cửu Đấu Mê lão đạo sau một lúc suy tư, chậm rãi nói: 'Lão đạo từng nghe một vị Đại chân nhân trong giáo tiết lộ qua một ít, không nói vị Vương Tiên Chi không thể đo lường được kia, chín người còn lại, đứng đầu kiếm đạo thế hệ mới Đặng Thái A, Vương Mậu dùng một cây mâu hình cung gãy cùng với Tào Quan Tử rõ ràng cảnh giới cao hơn sáu người còn lại một đoạn, lão đạo tự đoán bừa cái gọi là thiên hạ thập đại cao thủ chỉ là danh khí lớn, thực lực xấp xỉ sáu người chắc không phải ít, nhóm người này đại khái lại có thể phân chia hai loại cảnh giới, như vậy suy tính, sẽ ứng cách nói 'Nhất phẩm tứ trọng' của vị Đại chân nhân trong giáo, theo thứ tự là Kim Cương, Chỉ Huyền cùng Thiên Tượng, Kim Cương kỳ mới xem như đăng đường nhập thất ở võ đạo, một thân căn cốt Kim Cương bất hủ, Lưu Phác giữ chức bảo vệ Lý Nguyên Anh trong Thính Triều Đình, còn có Sở Cuồng Nô, đại khái đều có thể đứng vào hàng ngũ này, Chỉ Huyền kỳ tuyệt không thể tả rồi, còn như Thiên Tượng càng mạnh hơn một trọng, lão đạo càng không dám nói ngoa, lão nghĩ vị Kiếm Cửu Hoàng bảo vệ Thế tử điện hạ du lịch sáu ngàn dặm trên hai người này, trận đánh đầu tường Võ Đế, cuối cùng một thế kiếm cửu, cũng vững vàng đến Thiên Tượng kỳ, Đặng Thái A Vương Mậu Tào Quan Tử ba người, nói chung mỗi người đều không vào Thiên Tượng kỳ cùng lúc, chỉ có Vương Tiên Chi, ở nhất trọng cảnh giới này đã nửa đời người, đúng là cao không thể chạm, cao không thể chạm nha."
Từ Phượng Niên nhẹ giọng hỏi: "Ngụy gia gia ngươi thuộc nhất trọng cảnh giới nào?"
Ngụy Thúc Dương cười nói: "Năm đó Đại chân nhân chỉ nói tới nhất trọng này là Địa Tiên rồi, lão đạo nghĩ thâm nhân gian nếu thực sự có người thần thông như thế, đương đại cũng chỉ có Vương Tiên Chỉ rồi, ngược dòng lên nữa, có lẽ Long Hổ Sơn Tề Huyền Trinh cùng với Triệu lão thiên sư đã nghịch thiên cải mệnh cho tiên hoàng là có thể tính vào. Nhưng Ngô gia kiếm trủng mỗi trăm năm tất ra một vị Lục địa kiếm tiên, chắc giờ cũng là thời điểm nên xuất hiện. Còn như Lưỡng Thiền Tự, đúng vậy đúng vậy, phật môn Thánh địa, không chừng ở nơi nào an vị một vị kim thân la hán. Nhưng vào lúc lão đạo còn trẻ tuổi như Thế tử điện hạ, lại có mấy vị cao nhân danh chấn tứ phương, gọi chung Tứ Đại tông sư, danh còn đúng với thực hơn so với thập đại cao thủ hiện nay, Phù tướng Hồng Giáp Nhân ở phía nam, cả người bọc trong lớp giáp trụ đỏ tươi, không thấy mặt. Phong Đô lão tổ ở phía tây, là một vị nữ tử mặc áo bào xanh. Vị thứ ba ở Bắc Lương chúng ta, chính là Thương tiên Vương Tú.'
Từ Phượng Niên cười lạnh nói: "Chuyện này ta có nghe kể một ít, Trần Chi Báo đã học thương thuật của hắn, kết quả là đại gia thương pháp này vẫn chết ở trong tay của đồ đệ."
Ngụy Thúc Dương vuốt râu cười, nói: "Vị cuối cùng danh tiếng hiển hách nhất, thiên hạ dù có bao nhiêu người học kiếm, trước đây cũng đều xoay quanh không ngoài không tránh khỏi ngọn sơn phong này, đương thời chỉ cần có hắn tại, thì không ai dám tự xưng kiếm pháp siêu quần, giống như bây giờ Vương Tiên Chi tự xưng đệ nhị không ai tự xưng đệ nhất, không khác là bao. Thế tử điện hạ đã biết là người nào không !?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Kiếm Thần Lý Thuần Cương, thanh Mộc Mã Ngưu bị Vương Tiên Chi dùng hai ngón tay bẻ gẫy, sau đó hoàn toàn bặt vô âm tín." Ngụy Thúc Dương cũng có qua một đoạn năm tháng thanh xuân cảm khái vô hạn nói: "Giang hồ đời nào cũng có kỳ tài xuất hiện, một mình đứng trên đỉnh năm mươi năm. Có người nói lúc Lý Kiếm thần hành tẩu giang hồ kiếm pháp có một không hai thiên hạ, phong thái càng là vô song, khi đó trên đời này nào có nữ tử không si mê Lý Kiếm thần, ngay cả Phong Đô áo lục nương đều cam tâm tình nguyện bị Mộc Mã Ngưu đâm một kiếm. Hồi nhỏ ta nằm mộng cũng muốn ngày nào đó có thể gặp phải Lý Kiếm thần, có thể nói một câu thì đã cực kỳ thoả mãn rồi. Biết được Vương Tiên Chi đánh bại hắn, nên suốt một đoạn thời gian rất dài đều không phục, hận không thể liêu mạng với Vương Tiên Chi. Ta lúc ấy đã học kiếm khoảng mười năm, sau đó từ bỏ kiếm tu, nguyên nhân rất lớn chính là Lý Kiếm thần thoái ẩn. Không có thiếu niên thanh sam trường kiếm tẩu giang hồ, thiếu niên nào có chí khí nha."
Từ Phượng Niên vui vẻ khi nghe Ngụy gia gia lần đầu bộc lộ nỗi niềm thời thiếu niên, sự không vui mới vừa rồi ở trong xe cũng phai đi vài phần, không khỏi tức cười nói: "Ngụy gia gia, lúc ngươi còn nhỏ cũng muốn làm một kiếm khách tiêu sái sao?"