Chương 111: Lục địa thân tiên (2)
Chương 111: Lục địa thân tiên (2)Chương 111: Lục địa thân tiên (2)
Cửu Đấu Mê lão đạo hí mắt cười nói: "Người nào không có thời tuổi trẻ chứ. Không ngại nói thật với Thế tử điện hạ, lão đạo năm đó có thích mấy vị nữ hiệp, một lần thật vất vả có cơ hội gặp mặt một vị trong đó, lại không ra gì chỉ biết đỏ mặt xấu hổ, không có gì để nói. Điểm ấy so với Thế tử điện hạ, giống như là Kim Cương kỳ so với Thiên Tượng kỳ, năm lão đạo cộng lại cũng không bằng."
Từ Phượng Niên cùng Ngụy Thúc Dương coi như là bạn vong niên, khi nhỏ cũng không phải không có bướng bỉnh cưỡi ở trên cổ lão đạo sĩ đi tiểu, thời thiếu niên tiến vào Thính Triều Đình cũng chịu nghe Ngụy gia gia kể về chuyện xưa sơn tỉnh thần tiên, nếu không như vậy, với sự khôn khéo keo kiệt của Từ Phượng Niên ở một số chuyện, sẽ giao bản viết tay « Tham Đồng Khế » của Võ Đang ngay khi vừa có được cho Cửu Đấu Mễ Ngụy Thúc Dương? Đồng thời tùy ý để nó được chép lại để có những chú giải và chú thích tỉ mỉ trong tương lai? Từ Phượng Niên thật không biết sự trân quý của quyển « Tham Đồng Khế » sao? Có Đại Hoàng Đình châu ngọc phía trước, quyển « Tham Đồng Khế » hơi mỏng phía sau chỉ sợ càng dày vài phần.
Từ Phượng Niên cười hắc hắc nói: "Ngụy gia gia, dù phải đào ba thước đất trên giang hồ, ta cũng phải giúp ngươi đào ra Lý Thuần Cương."
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: "Ngay cả lão đạo ta cũng sắp vào quan tài, nói không chừng Lý lão thần tiên đã sớm qua đời, đừng hy vọng xa vời đừng hy vọng xa vời."
Trên mã xa, Khương Nê thính tai, nghe được ba chữ Mộc Mã Ngưu, sở dĩ cực kỳ mẫn cảm đối với danh xưng này, là vì một câu chuyện hoang đường được nhiều người đồn thổi liên quan đến vị hoàng thúc kia của nàng, trước khi Tây Sở bại vong, Khương hoàng thúc dùng số tiền lớn mua phân nửa Mộc Mã Ngưu, tức mũi kiếm hai thốn, cố chế tạo mũi kiếm thành dao găm sánh ngang Thần Phù, ngay cả tên đều nghĩ xong,'Thiên Chân", tặng cho chất nữ Thái Bình công chúa yêu thương nhất, xưng thành một đôi với thanh Thần Phù này, đáng tiếc không đợi dao găm chế xong, Tây Sở sau thất bại ở vách tường thành tây, nước mất nhà tan. Khương Nê quan sát thiệt kỹ lão đầu xấu xa nằm ngủ gà ngủ gật, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói đến Mộc Mã Ngưu sao?"
Lão đầu nhi trông có chút chán nản, tẻ nhạt nói: "Không có."
Khương Nê bĩu môi nói: "Ta biết, ngươi là Lý Thuân Cương, Kiếm Thần gì gì đó."
Lão đầu nhi mở mắt, ngạc nhiên nói: "Tiểu tử Từ Phượng Niên vô cùng khôn ranh cũng chưa từng dám nghĩ tới phương diện này, tiểu nha đầu ngươi nghe được ba chữ liền kết luận lão phu là Kiếm Thần gì gì đó? Lão phu giống lắm sao?"
Khương Nê ngồi xổm nên hai chân tê dại, thay phiên duỗi thẳng chân nhỏ, bình thản nói: "Không giống thì sao, lẽ nào ngươi không phải?"
Lão đầu nhi ngồi dậy, ngắm nữ hài nhạy cảm trước mắt, nói: "Nếu cảm thấy ta là Lý Thuần Cương, sao ngươi không chịu theo ta học kiếm?”
Khương Nê lắc đầu nói: "Hai chuyện khác nhau. Lý do ta đã nói rồi. Bản lĩnh của ngươi càng lợi hại, ta sẽ chết càng nhanh."
Lão đầu nhi cực kỳ buồn râu, nhấn mạnh nói: "Lão phu cho dù không phải Lý Thuân Cương, một thân bản lĩnh này ít nhất cũng còn dư lại 5-6 thành của thời kỳ đỉnh phong, có tin nếu lão phu muốn giết Từ Phượng Niên, hiện tại có thể ra ngoài thuận tay lấy đầu của tiểu tử này xuống hay không."
Khương Nê giêu cợt nói: "Xem đi, ta đã nói công phu chém gió của ngươi khó lường nhất, ngươi đi giết đi, ta cũng không tin Từ Kiêu sẽ để ngươi làm bừa."
Lão đầu nhi vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Khương Nê một lần nữa nâng lên quyển « thiên kiếm thảo cương » đọc chưa được mấy ngàn chữ nói: "Ngươi là ai chuyện không liên quan đến ta, hơn nữa Từ Phượng Niên ta giết được, ngươi giết không được. Nhưng ngăn không được ngươi, ta cũng sẽ không ngăn. Huống hồ, nói không chừng ngươi cùng Từ Phượng Niên đã làm giao dịch, đang cố ý thăm dò ta"
Lão đầu nhi lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Nha đầu ngươi đó, lại có vài phần rất giống vị Vương phi kiếm ý có thể nói bàng bạc kia. Sao những nữ tử có tấm lòng lớn các ngươi, cứ phải dây dưa không rõ với nam tử Từ gia, lão phu cũng nghĩ không thông, năm đó nếu không phải Từ Kiêu khốn kiếp này, khiến cho nữ tử kia từ xuất thế kiếm chuyển nhập thế kiếm, tối đa cho nàng thêm thời gian mười năm nữa mài giữa kiếm ý mạnh mẽ, dù cho lão phu may mắn Mộc Mã Ngưu dùng thắng Vương Tiên Chi cũng không dám nói dễ dàng thắng nàng. Hiện tại nàng không còn, ngươi lại tới, lão phu nghĩ thôi cũng thấy sợ, toàn thân khó chịu. Ngươi đã không muốn học kiếm, lão phu cũng không ép buộc, thực ra nếu ngươi không vất bỏ được chấp niệm, thì dù có học kiếm, cũng chưa chắc có thể đăng phong tạo cực, đến đó ngược lại bị lão phu bị hủy một khối ngọc thô chưa mài dũa, giết người cuối cùng vẫn không bằng cứu người, đạo sĩ họ Tề năm đó biện luận với ta, ta đàm luận kiếm của ta, hắn nói thiên đạo của hắn, ai cũng nói không lại đối phương, sau đó hắn ở trên Trảm Ma đài chém Ma đăng tiên, ta lại bại bởi Vương Tiên Chi, chỉ có suy nghĩ ra một đạo lý, muốn đạt đến Tiên Phật kỳ, xuất thủ tất Vì cứu người."
Lão đầu nhi ồ lên một tiếng, con mắt đục ngầu toát ra ánh sáng dị dạng, cứ như kiếm khí hạo nhiên, lão mặc niệm vài câu sát nhân cứu người, lại nhìn chòng chọc Khương Nê đang không hiểu gì, cười nói: "Tiểu nha đầu, ngươi không học kiếm thật đáng tiếc, ngày nào đó ngươi thay đổi chủ ý, cứ tìm lão phu."
Khương Nê chỉ đọc sách, không thèm để ý lão đầu nhi kia.
Lão già này hình như là Kiếm Thần Lý Thuần Cương.
Nàng đột nhiên thò đầu ra nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói Từ Phượng Niên có một nửa thiên phú của ngươi, còn nói hắn luyện đao muộn, đã định trước không có tiền đồ. Ta lén lút theo ngươi học kiếm để làm gì?"
Lão đầu nhất thời không hiểu đạo lý trong đó, thật vất vả mới nắm được manh mối, cảm thấy tiểu nha đầu này bị tiểu tử Từ Phượng Niên kia khi dễ thành quen, bắt đầu thâm thừa nhận mình không thông minh bằng hắn, nghĩ thông suốt chuyện này, lão đầu nhi thực sự không giống kiếm thần Lý Thuần Cương từng bước hướng dẫn nói: "Ngươi thiên phú không hề kém tiểu tử kia, sợ cái gì?"
Con ngươi của Khương Nê sáng lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lãnh đạm, vẻ mặt đau khổ nói: "Thôi bỏ đi, luyện đao học kiếm rất mệt, ta đọc sách được rồi."
Phải rồi, Tiểu Nê nhân ở trên Võ Đang sơn thương nhất vườn rau, chắc là bị Từ Phượng Niên điên cuồng luyện đao doạ sợ.
Lý lão Kiếm Thần đáng thương, may mắn có một người hâm mộ già cách xe không xa.
Lão đầu cả đời không bao giờ cầu người chỉ được vô số người dập đầu cầu xin làm đồ đệ, sao lần này lại bị từ chối?
Lão đầu ổn định tâm thần, tự nói với mình như vậy mới phải, cái tính cách không nói lý của nha đầu này rất hợp ý lão, năm đó Lý Thuần Cương nào cần phân rõ thế đạo phải trái với người ta chứ?
Chuyện dễ, chuyện khó, chuyện gian khổ, chuyện giang hồ, chuyện vương triều, chuyện thiên hạ.
Đều chẳng qua là chuyện của một kiếm.
Khương Nê xăn tay áo lên, nhẹ nhàng cởi ra sợi tơ quấn quanh dao găm Thần Phù.
Lão đầu đờ ra, người, không học kiếm cũng thôi đi, còn muốn liều mạng với lão già hiếm khi mới phát thiện tâm như ta?
Thế đạo nát bét này, thật là không rõ.
Ngoài dự đoán của mọi người, Khương Nê thừa nhận mình không quá thông minh còn sợ khổ lấy ra tiểu Thần Phù, dịu giọng nói: "Nè, không phải tặng cho ngươi, là cho ngươi mượn."
Lão đầu chậm rãi tiếp nhận Thần Phù, kiềm nén sóng lớn trong lòng, nhẹ giọng hỏi: 'Vì sao?"
Tiểu nha đầu một lần nữa giấu quyển bí kíp ra phía sau, nhỏ giọng nói rằng: "Bây giờ trên đời này không ai tốt với ta nữa, ngươi hình như cũng không tệ lắm."
Mộc Mã Ngưu lão đầu chỉ còn một cánh tay càng nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ yên lặng ngồi vào chỗ của mình.
Khương Nê lặp lại lời nói ban đầu: "Ta không học kiếm."