Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Mưa To Đường Nhỏ Lập Hồng Giáp (1)

Chương 112: Mưa to đường nhỏ lập Hồng giáp (1) Chương 112: Mưa to đường nhỏ lập Hồng giáp (1)Chương 112: Mưa to đường nhỏ lập Hồng giáp (1)

Một gốc cây bèo cám nhỏ thình lình bị rút lên trông ở trong viện chuối tây, thật vất vả thấy được phong cảnh bên ngoài viện, nào có thể không thoải mái, Ngư Ấu Vi thích thú cưỡi ngựa, cưỡi đến nghiện, mặc kệ Từ Phượng Niên uy bức lợi dụ như thế nào, vẫn không muốn xuống ngựa lên xe, Từ Phượng Niên thấy nàng thuật cưỡi ngựa không thạo, hai bàn tay ngọc thon thon nắm cương ngựa nhanh chóng ửng hồng, nhịn không được có chút căm tức, chỉ có những người đã hành tẩu giang hồ như hắn mới biết, những nữ hiệp có dung mạo bất phàm ngầu thì ngầu đó, nhưng sao không ai chịu nhìn kỹ, cưỡi ngựa nhiều thì cái mông chắc chắn không thể láng mịn mềm mại, cầm kiếm giơ đao lâu, vết chai đầy tay càng khó coi, ngươi Ngư Ấu Vi chẳng lẽ muốn như vậy sao?

Từ Phượng Niên hừ lạnh rên, hai ngón tay để xuống giữa môi huýt sáo một, con Thanh Bạch Loan do Lộc Cầu Nhi vất vả nuôi dưỡng phá tan mây đen, đâm thẳng vào mèo trắng Võ Mị Nương trong ngực Ngư ấu Vị, mèo trắng sống an nhàn sung sướng quen rồi nên lá gan chỉ bé như con chuột nhắt xù lông lên, hét thảm một tiếng, Ngư Ấu Vi sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, từ ngày đầu tiên có được con mèo trắng đặt tên là Võ Mị Nương này, nó chính là thân nhân duy nhất sống nương lẫn nhau của nàng. Đầu phi cầm thần tuấn nhất Liêu Đông - Lục Niên Phượng chỉ lao vụt qua, cũng không làm tổn thương mèo trắng, nhưng Võ Mị Nương quá sợ hãi, Ngư Ấu Vi liền dùng ánh mắt cực kỳ bi thương nhìn về phía Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên đang chuyện trò vui vẻ cùng lão đạo sĩ Ngụy Thúc Dương làm bộ làm như không thấy, Ngư Ấu Vi vô kế khả thi, chỉ phải oán hận xuống ngựa, lên xe ngựa đối mặt với lão đầu nhi khoác áo da dê vô cùng bẩn thỉu kia.

Trước kia Thư Tu còn định dùng nhan sắc của mình dụ dỗ Thế tử điện hạ tranh thủ chút ít niềm vui ngoài ý muốn nhìn thấy tình hình này, lập tức tâm lạnh, vốn tưởng rằng trong đội ngũ du lịch lần này đầu nha đầu trong xe kia xinh thì dùng, nhưng dù sao còn nhỏ, đào còn non, không so được với đào chín mật, còn như nha hoàn lái xe, dáng dấp không tệ, tư thái cũng coi như thướt tha, chỉ là tính tình quá lạnh, vừa nhìn thì biết đó là nữ tử không hiểu được chuyện hầu hạ gối chăn, cuối cùng cũng chỉ có vị đang ôm mèo trắng cực kỳ có uy hiếp, cặp mông căng tròn quyến rũ chổng lên lúc lên xuống ngựa, mình là nữ nhân cũng thấy thèm, Thế tử điện hạ là tay ăn chơi tay già đời, đoạn đường này vì sao mang theo nương tử nuôi mèo này, còn chưa phải là vì làm chuyện kia giải khát đỡ thèm? Nếu đã muốn chơi, sao không cho mình tới chơi chung cho vui? Một rồng hai phượng song phi Yến nha. Nhưng vì sao Thế tử điện hạ trông cũng không quá cưng chìu nàng? Nghe đồn Thế tử điện hạ vì những cái này Bắc Lương cao thấp hoa khôi nhưng mà cái gì chuyện hoang đường đều làm được, cũng liên mất đi Đại Trụ Quốc gia đại nghiệp đại, địa phương trên thông thường của cải gia tộc quyền thế môn phiệt đều không chịu nổi như vậy tiêu xài.

Thư Tu nhất thời có chút chán nản uể oải, thứ lợi hại nhất của nàng không phải nội lực không phải chém giết, mà là có thuật dịch dung cũng kỹ thuật giường chiếu điêu luyện, chỉ cân cho nàng một bản chân dung, một bộ khí cụ dịch dung hoàn chỉnh, nàng liền có thể ở trong vòng nửa ngày biến thành người kia, biến giả thành thật, nếu lấy được Thư Tu, chẳng phải tương đương với đạt được mọi khuôn mặt mỹ nữ trong thiên hạ sao, giống hoàn toàn thì khó, giống tám chín phần tuyệt đối không thành vấn đề. Vấn đề ở chỗ Thư Tu cùng Thế tử điện hạ không quen, không mò ra tính khí khẩu vị, nào biết giai nhân trong lòng hắn là ai, mặc dù có một bức họa chuẩn xác, lỡ như vẽ rắn thêm chân, vừa nghĩ tới vị Đại Trụ Quốc có người nói cõng hơn mấy chục vạn oán quỷ âm hồn bất tán Xuân Thu, Thư Tu liền run rẩy sợ hãi.

Nếu không có Đại Trụ Quốc một tay che trời ở Lương địa, nhân sinh thiệt thoải mái.

Suy nghĩ đại bất kính này chỉ xẹt qua trong đầu trong nháy mắt rồi biến mất, Thư Tu đã hối hận muốn tát mình bạt tai.

Tiến vào cảnh nội Ung châu, Từ Phượng Niên dẫu sao không phải lão phu tử rành thiên văn, có thể tính chính xác mây, nắng, mưa tuyết, trận mưa xối xả này tới nhanh hơn so với suy đoán tới của hắn. Vì vậy không đi đường cái, chạy đường tắt kiếm chỗ nghỉ chân trước. Thế tử điện hạ lâm thời cao hứng thay đổi hành trình, để một đám hăng hái nịnh bợ chịu đủ khổ.

Huyện thành Dĩnh Chuyên ở phía bắc Ung châu không chỉ mở rộng cổng thành, một đám quan lại lớn bé từ bát phẩm đến lục phẩm đều ra khỏi thành ba mươi dặm, ở một tòa chòi nghỉ mát kiên trì chờ đợi Thế tử điện hạ đại giá, quan văn do Trịnh Hàn Hải dẫn đầu, là một lão nhân mập mạp ngoài sáu mươi, thân làm Ung châu tá quan bộ tào thứ tòng sự, chủ quản tài cốc bộ thư của nửa châu, cạnh trang chức chủ sự bộ tào rất nhiều năm, thế nhưng nhiều lần hơi xúi tí, Ung châu chủ sự bộ tào thay đổi vài vị, cái mông của Trịnh Hàn Hải vẫn mọc rể ở vị trí tòng sự, lão quan văn xuất thân tiến sĩ tình cờ xin nghỉ tĩnh dưỡng tại quê nhà huyện thành Dĩnh Chuyên, làm ra chuyện khổ sai số một như thế, đành phải kéo thân thể tuổi già bệnh tật đi ra.

Võ quan do Đông cấm phó Đô úy Đường Âm Sơn cầm đầu, bổng lộc ba trăm thạch, cũng không xuất chúng, khiến người ta không dám khinh thường là đường phó Đô úy có thể chưởng binh hai trăm, vương triều mấy năm nay ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, trong triêu đình mặc kệ văn thân khí mạch lớn mạnh như thế nào, tứ điện Đại học sĩ cứ như giữa đêm hoàn toàn biến thành văn thần xuất thân tiến sĩ, hội tụ tứ điện, thế lớn đè người, có thể đó là do chuyện bên kinh thành, không nói nghe đồn trong lúc ngủ mơ đều có thể nghe được gót sắt Bắc Lương, Ung châu vẫn là võ tướng lực áp quan văn. Đường Âm Sơn gia đạo sa sút, không so được cao môn sĩ tử xuất thân từ hào phiệt Ung châu tiến cử, càng đọc không nổi kinh văn, liền bỏ bút tòng quân, sau Xuân Thu quốc chiến kết thúc tích góp được từng tí một công tích không nhỏ, kiếm được chức quan Đông cấm phó Đô úy bổng lộc bình thường lại nắm chắc binh quyền, là đủ.

Quan văn võ tướng hai phái phân biệt rõ ràng, đứng cách xa nhau, Đường Âm Sơn coi thường đám phu nhân được tôi tớ che ô phía sau quan văn làm vẻ ta đây, Trịnh Hàn Hải thì không vừa mắt đám mãng phu mang binh mặc giáp kiêu ngạo này, ngày nay thiên hạ thanh bình, đám võ phu ngu dốt bọn ngươi cả chữ to bằng cái đầu cũng nhận không ra thì có tác dụng gì? Binh giả, quốc chỉ hung khí, Xuân Thu tám quốc chết mấy triệu người, hâu như đều bị đám quân nhân các ngươi diệt quốc tàn sát hàng loạt dân trong thành giết sạch rồi, còn muốn như thế nào? Triều đình cần kinh tế trị quốc, phải có người đọc sách mới ổn định được.
Bình Luận (0)
Comment