Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 113 - Chương 113: Mưa To Đường Nhỏ Lập Hồng Giáp (2)

Chương 113: Mưa to đường nhỏ lập Hồng giáp (2) Chương 113: Mưa to đường nhỏ lập Hồng giáp (2)Chương 113: Mưa to đường nhỏ lập Hồng giáp (2)

Trịnh Hàn Hải cũng khó chịu ra mắt với đám võ tướng Đường Âm Sơn, lại cùng bên người tương đối khách khí với đám văn nhân quan Dĩnh Chuyên có phẩm cấp kém xa lão, lão mập sáu mươi tuổi Trịnh Hàn Hải thấm nhuần quan trường hơn nửa đời, nào không biết đến khi cây bút trong tay mình vẽ bất động tài chính Ung châu, sự đáng sợ của người chạy trà nguội, giờ không hạ thấp tư thái đi quảng kết thiện duyên, đến khi cáo lão hồi hương, đã trễ rồi.

Dĩnh Chuyên huyện công Tấn Lan Đình cầm khăn lụa chà lau mồ hôi chảy ra trên cổ do trời quá nóng, cẩn thận từng li từng tí cười hỏi: "Trịnh bạc tào, hôm nay sắp mưa rồi, có lẽ sẽ mưa lớn, không biết Thế tử điện hạ khi nào đến?"

Trịnh Hàn Hải cười híp mắt nói: "Lan Đình, ngươi không hiểu rồi, trời mưa mới tốt. Lần này Thế tử điện hạ tới Dĩnh Chuyên, ta thật vất vả mới tranh thủ cho ngươi để cho Thế tử điện hạ ở tại nhà riêng của ngươi, trong nhà ngươi có hồ sen, trong viện có chuối tây, nếu không mưa, điện hạ có thể cảm thụ được tiếng mưa rơi vào chuối tây trong nhà ngươi sao? Còn nữa, đón khách trong mưa, mới thể hiện rõ thành ý."

Tấn Lan Đình nghe xong liên hiểu, ngoài miệng lại nói: "Hạ quan đang lo Trịnh lão phải chịu lạnh"

Mưa như thác lũ đột nhiên tới.

Hạt mưa to bằng đậu tương đập vào giáp trụ của võ quan, vang lên âm thanh rất to. Dù là tiểu úy không có tư cách đứng ở trong đình, vẫn thờ ơ, nhưng từ mưa to giội thân, bọn họ đều là bộ hạ cũ của các đại tướng quân nổi danh trong vương triều có thanh danh gần bằng Đại Trụ Quốc.

Bọn họ muốn nhìn trộm xem Thế tử điện hạ nhờ công huân của cha mới có thể cuộc sống xa hoa ra làm sao, trên đời này không phải chỉ có Bắc Lương 300,000 thiết ky mới là người người đều là lính mạnh!

Thương cảm các quan văn giống như chuối tây không chịu nổi vui giập, lạnh run, có che ô cũng vô dụng, Tấn Lan Đình thể trạng gầy gò cũng không đoái hoài tới chính mình, cật lực bung dù che gió che mưa cho Trịnh Hàn Hải thể trọng phải gấp hai gã, các tôi tớ tùy tòng bận rộn vô cùng, một số kẻ có đầu óc khôn ranh cũng vội đi nấu chút canh cho các chủ tử uống để làm nóng người.

Phương bắc Ung châu mưa to sấm dậy.

Đông Bắc Lương thì mưa nhỏ tí tách, Đại Trụ Quốc Từ Kiêu cùng phụ tá Lý Nghĩa Sơn cấp cao nhất ngồi chung một xe, ngoài xe hai trăm trọng giáp thiết ky giãm bùn bắn tung toé, quân kỷ nghiêm ngặt.

Từ Kiêu vén rèm lên liếc nhìn địa thế núi đồi, khẽ cười nói: "Nguyên Anh, không cần đưa tiễn, ngươi cùng Lưu Phác hồi phủ đi"

Lý Nghĩa Sơn gật đầu, muốn nói lại thôi.

Đại Trụ Quốc biết được tâm tư của vị quốc sĩ này, mỉm cười nói: "Từ Kiêu ương ngạnh không giả, nhưng cũng không phải là kẻ ngu dốt thiếu thông minh lỗ mãng, lần này vào kinh cũng không phải tâm huyết dâng trào, muốn đi đấu khẩu hơn thua với đám học sĩ sĩ tử, thủ phụ hiện giờ trong triều Trương Cự Lộc khiến cho ta không thoải mái, dù sao vẫn khiêm tốn lễ độ hơn so với cái tên Chu thái phó dùng đầu cụng ta ở bên ngoài Khôn Cực Điện năm đó, Chu lão đầu lãnh tụ ban đầu của nửa sĩ tử trong triều chửi má nó mắng không lại ta, đánh lộn thì càng không cần nói, nhưng chung quy là giàu cảm xúc, Trương Cự Lộc này làm môn hạ chó săn cho lão thái phó hơn hai mươi năm mới nổi lên, không giống, là người đọc sách khó có thể thành đại sự, lão bằng lòng liên thủ cùng Cố Kiếm Đường, thậm chí thuyết phục vị trấn quốc đại tướng quân trấn an cả đám võ quan, nghỉ hưu liền rút lui, đủ thấy vị thủ phụ lúc trẻ chưa từng quen biết ta rất có mưu tính, tuổi tác không già, tính kiên trì lại vào hạng nhất, ta không đi tận mắt chứng kiến, không yên tâm. Văn nhân nâng bút đả thương người giết người, ác hơn bất cứ cái gì, không chừng Bắc Lương biên quân thiết ky sẽ bị nhằm vào, cũng vì các lão binh trải qua mấy năm sống yên ổn, ta phải đi xem xem, để nhóm quan văn rảnh đạo lý không hiểu gì về sự thảm khốc của binh đao này biết, Từ Kiêu còn chưa tới ngày không cưỡi nổi ngựa." Lý Nghĩa Sơn nhàn nhạt nói: "Năm đó ngài cùng Cố Kiếm Đường ai là thủ lĩnh võ quan trong triều, người nào ra ngoài làm Vương, đi gánh vác tiếng xấu cho hai hoàng đế, tranh luận không ngừng, ngay cả đại Tế Tửu của Thượng Âm Học Cung cũng ở phía sau màn bày mưu tính kế, tiên hoàng ra sức dẹp nghị luận của mọi người, bằng lòng đặt ngài vào Bắc Lương mà không phải Cố Kiếm Đường dễ khống chế hơn, phần lòng dạ này, không hỗ bốn chữ Khôi Vĩ Hùng Tuyệt trên Thính Triều Đình, chỉ là Cửu Long biển treo ở nơi nào, chưa chắc không có ý tứ nhắc nhở cảnh cáo ngài."

Từ Kiêu cười nói: "Tiên hoàng cái gì cũng tốt, chính là quá mưu cầu danh lợi với tâm thuật đế vương, nói về lòng dạ, cách nói của Lý Nghĩa Sơn ngươi trật rồi, năm đó đánh một trận tại vách tường thành tây, ta sẽ phản sao? Tiên hoàng không nhìn ra sao? Nhưng vẫn để mặc cho mười bốn bộ hạ cũ của Bắc Lương ta đâm đầu chết trước điện, vì sao? Còn chưa phải là e ngại ta sao?”

Lý Nghĩa Sơn lắc đầu nói: 'Oán giận này của ngài còn chưa tan sao?"

Từ Kiêu cười lạnh nói: "Từ Kiêu khi nào là đại lượng rồi?"

Lý Nghĩa Sơn nhìn chằm chằm Đại Trụ Quốc, trầm giọng hỏi: "Thật sự chỉ đi xem thủ đoạn của Trương Cự Lộc ao?”

Từ Kiêu cười ha ha nói: "Một số người phải chứng kiến Từ Kiêu lưng còng què chân tuổi già sức yếu, mới ngủ ngon được. Thật vất vả ngồi trên long ỷ kia, lại chưa từng một ngày ngủ thoải mái, ta cũng chua xót thay hắn."

Lý Nghĩa Sơn bất đắc dĩ cười khổ.

Lão vừa muốn xuống xe, Từ Kiêu nhẹ giọng nói: "Thính triều thập cục, cục thứ chín này không chừng là Nghĩa Sơn thắng rồi."

Lý Nghĩa Sơn đưa lưng về phía Đại Trụ Quốc vén rèm lên, cảm khái nói: "Nếu ngài còn sống trở về, mới có thể coi như ta thắng."

Đại Trụ Quốc cười mắng: "Nói nhảm, ta cam lòng chịu chết sao? ! Ta không muốn chết, người nào giết được Từ Kiêu ta?”

Lý Nghĩa Sơn nịn nghẹn mấy ngày này rốt cục cảm thấy thoải mái, sau khi xuống xe khom lưng hành lễ, cúi đầu chân thành nói: 'Khẩn cầu Đại Trụ Quốc lần này bớt giết chóc các mầm móng đọc sách, trận chiến Xuân Thu đại bất nghĩa, giết quá nhiều rồi."

Từ Kiêu cười nói: "Nguyên Anh à Nguyên Anh, khí chất cổ hủ thư sinh này của ngươi cực kỳ không được. Năm đó Triệu Trường Lăng còn khôn khéo hơn người rất nhiều."

Lý Nghĩa Sơn tiếp nhận dây cương do Thủ Các Nô Lưu Phác đưa, xem thường nói: "Triệu Trường Lăng đệ nhất Giang Tả giỏi vê mưu mô thủ đoạn, cho dù sống tới ngày nay, cũng không hợp với con trai ngài, chỉ khiến ngài thêm đau đầu."

Từ Kiêu buông mành, cười cho qua.

Trên đường nhỏ biên cảnh Ung châu, Lữ Tiền Đường gần như không mở mắt ra bỗng nhiên dừng ngựa rút kiếm.

Mơ hồ có thể thấy được phần cuối đường nhỏ, có một vị hồng giáp phù tướng thất truyền đã lâu ở trên giang hồ.
Bình Luận (0)
Comment