Chương 114: Giọt nước đấu thủy giáp (1)
Chương 114: Giọt nước đấu thủy giáp (1)Chương 114: Giọt nước đấu thủy giáp (1)
Nhân vật cổ quái khoác một đỏ tươi áo giáp, giống như một tôn thần binh thiên tướng, không cầm khí giới tay không đứng thẳng, mạnh mẽ chặn ở giữa con đường nhỏ, mặt nạ rất nặng dường như bao trùm ở cả khuôn mặt, trong mưa to, xung quanh giáp nhân hùng tráng chỉ thấy tràn đầy sương mù.
Cửu Đấu Mễ lão đạo Ngụy Thúc Dương kinh hãi lên tiếng: "Năm đó Nam quốc Phù tướng Hồng giáp nhân sớm đã tiêu vong, nghe nói là ám sát tiên hoàng, bị đại hoạn quan bị mắng là coi người như mèo dùng tay lột cả giáp lẫn da người xuống, thi thể cùng giáp trụ đều treo ở trên một cây vương kỳ, rất nhiêu giang hồ nhân sĩ mộ danh đi đến đều tận mắt nhìn thấy tràng cảnh máu thịt be bét, giáp trụ đỏ tươi độc nhất vô nhị thiên hạ, hơn nữa trải qua Tào Quan Tử xác nhận, không giả được. Vị Hồng giáp nhân này lại là thứ gì? !"
Đoàn ngựa dừng lại, Thư Tu cùng Dương Thanh Phong một trái một phải phóng ngựa đi đến bên cạnh Lữ Tiền Đường, trông rất căng thẳng. Ba người ba quyển bí kíp nào dễ dàng cầm tới tay, thích khách dám đến trêu chọc Thế tử điện hạ chắc chắn rất mạnh, huống hồ vị trước mắt này còn quang minh chánh đại xuất hiện ở trên đường, không nói cái khác, chỉ dựa vào gan dạ cũng để ba người mặc cảm, thăng trầm chốn quan trường, đó là công lực suy tính đoán ý qua lời nói và sắc mặt, giang hồ tranh đấu, cũng phải xem tướng vọng khí, kiêng kị nhất nhìn nhầm, bằng không dù là nhân vật lợi hại cũng có một ngày lật thuyên trong mương. Cao thủ tuyệt thế Kiếm Thần Lý Thuần Cương thông huyền vô địch, không phải đã bại bởi Vương Tiên lúc đó cũng chỉ là nghé con mới sanh sap? Nói gần đây, thanh niên kiếm khách Ngô Lục Đỉnh của Ngô gia kiếm trủng vừa xuất thế kia, gặp người cũng không báo danh huý không nói gia môn, chỉ là một đường tiến vê hướng nam, một đường trường kiếm lướt đi, những kẻ chết dưới kiếm của y, lẽ nào không phải đều là thằng xui xẻo đi bờ sông thì phải ướt giày sao?
Từ Phượng Niên không nóng không vội, chỉ trừng mắt to nhìn Hồng giáp Phù nhân, có chút hăng hái nói: "Ngụy gia gia, Phù tướng Hồng giáp nhân này rốt cuộc là thứ gì? Phủ thêm một thân Hồng giáp là có thể dũng mãnh thêm? Vậy ta phải đi kiếm một bộ mặc mới được."
Cửu Đấu Mễ lão đạo sĩ cười khổ nói: "Điện hạ, thứ này không phải tùy tiện muốn mặc là mặc, năm đó món Hồng giáp có lai lịch đen tối không rõ, chỉ có một số tin đồn nói là một bộ vũ khí thượng cổ trong Thiên Sư phủ Long Hổ Sơn, Long Hổ Sơn truyền thừa mấy đời, liền có mấy vị thiên sư chuyên vẽ Phù, ngươi nghĩ cái này cần khắc dấu rồi bao nhiêu đạo đan thư hắc bùa chú? Đại khái là một kiện đạo môn Tiên binh dùng để trấn áp yêu ma, nhưng sau này không biết chuyện gì xảy ra lại lưu lạc đến giang hồ, đầu tiên là Thượng Âm Học Cung Thiên Cơ Lâu có được, làm đủ loại thay đổi, vì thế Long Hổ Sơn đã suýt nữa đánh nhau với Thượng Âm Học Cung, lúc tái xuất giang hồ liền bị Hồng giáp nhân khoác ở trên người, đao thương bất nhập nước lửa bất xâm, chỉ là người mặc giáp cứ như một cái xác không hồn, chết trong tay của đại hoạn quan Hàn Sinh Tuyên chưa chắc đã không phải là một loại giải thoát. Vị phù lục Hồng giáp trước mắt này, dường như hơi không giống lời đồn”
Từ Phượng Niên phất tay từ chối hành động bung dù của Thanh Điểu, huýt sáo gọi Lục Niên Phượng đến trên cánh tay, hắn bị nước mưa dội cho ướt nhẹt còn có tâm tình đưa ngón tay ra đùa giỡn Thanh Bạch Loan, nói đùa: "Nói không chừng là con cái của Phù tướng Hồng giáp nhân năm đó. Lớn là Phù tướng, còn nhỏ thì gọi phù binh là được rồi, Ngụy gia gia, ngươi nói có đúng hay không?"
Ba chòm râu trắng phiêu phiêu xuất trần của Ngụy Thúc Dương sau khi dính nước đã biến thành ba cái bím tóc, lại đưa tay sờ, đương nhiên sờ không ra phong phạm tiên nào cả, xấu hổ rút tay vê sau đó chậm rãi nói: "Cách nói của Điện hạ thật sự là thiên mã hành không."
Từ Phượng Niên bỡn cợt cười nói: "Ngụy gia gia, ngươi chém gió thật sự là linh dương móc sừng."
Một già một trẻ cười ha ha, vô hình trung xoá đi sát cơ ngập trời cuối con đường nhỏ kia.
Từ Phượng Niên hí mắt nhẹ giọng nói: 'Lữ Tiên Đường Xích Hà kiếm, Thư Tu ôm Phác bí quyết, Dương Thanh Phong Ngự quỷ thuật, ta muốn thấy ba người này đến cùng có tư cách sống đến Võ Đế thành hay không."
Lão đạo sĩ dường như chưa từng nghe đến câu tàn nhẫn tru tâm ngữ này, người cưỡi ngựa trước, vượt qua mã xa vài chục bước, hai tay áo run lên, nước mưa trên đỉnh đầu cứ phất như phải thiết bản, nổ lớn văng ra.
Lữ Tiền Đường rút kiếm dừng ngựa đợi Thư Tu cùng Dương Thanh Phong đuổi kịp, liền phóng ngựa chạy như điên, thời khắc nhặt lên « Ngọa Long Cương Ngự Kiếm Thuật › tại tâng năm Thính Triều Đình, đã biết sẽ có ngày hôm nay cần đánh bạc tánh mạng, chỉ là sớm hơn rất nhiều so với dự liệu, nhưng có gì đáng ngại gì? Muốn học kiếm tiên Ngự kiếm, phải dùng từng đối thủ cường đại làm đá mài, trui luyện kiếm tâm cực kỳ tinh thuần, mới có hi vọng có được tinh hoa của kiếm đạo, cuối cùng đạt tới cảnh giới tiên nhân "Há mồm phun một cái, chính là một kiếm khí thịnh thế, trảm xuất cái tinh thùy bình dã khoát lai " mà lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương từng nhắc đến!
Hiệp khách trẻ tuổi học kiếm trên thế gian đâu chỉ mười vạn?
Có ai không muốn một kiếm chém tới, ngay cả quỷ thần tiên phật cũng không thể địch nổi? !
Lữ Tiền Đường vốn đã vô cùng cao lớn, cưỡi tuấn mã cũng là hùng tuấn hiếm thấy, trong lúc nhất thời con đường nhỏ bị móng ngựa giẫm cho bắn tung bùn nhão, một người một ngựa, thế không thể đỡ.
Có lẽ là bị kiếm khách Lữ Tiền Đường khơi dậy sát ý, ngay cả cô gái quyến rũ Thư Tu chỉ rên rỉ ở trên giường đều lạnh rên một tiếng, trong tiếng mưa to đập mạnh lên con đường nhỏ, cực kỳ chói tai.