Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 116 - Chương 116: Ô Nhỏ Đại Long Quyển (1)

Chương 116: Ô nhỏ Đại Long Quyển (1) Chương 116: Ô nhỏ Đại Long Quyển (1)Chương 116: Ô nhỏ Đại Long Quyển (1)

Thư Tu đứng ngẩn ngơ không dám di chuyển, thanh thủy kiếm này vừa vặn xẹt nhanh qua đỉnh đầu nàng, làm rối mái tóc đen của nàng, khăn vấn đầu màu tím để buộc búi tóc rơi xuống vũng bùn, thân hình quyến rũ trong y phục thướt tha đồng thời bay về phía trước. Thủy kiếm xẹt lên một đường thẳng rất nhỏ, lại mang theo rồi kinh người kiếm khí, Thư Tu bên tai tiếng ầm ầm thật lâu bên tai không dứt.

Thư Tu không sử dụng kiếm, còn sợ đến mức mặt tái mét, Lữ Tiên Đường nghiên cứu kiếm đạo ba mươi năm càng há mồm ra, thượng thừa kiếm cho tới bây giờ là kiếm đạo, mà không phải là kiếm thuật, mà sự mạnh mẽ hay yếu đuối của kiếm ý không có liên quan trực tiếp với kích thước lớn nhỏ của kiếm khí, lão đầu nhi trên xe ngựa chỉ một cái thật sự là cực kỳ giống Nghiễm Lăng Giang Nhất Tuyến Triều ở quê hương, mười tám tháng tám hàng năm thủy triều diễn ra ngoạn mục, Lữ Tiền Đường ở trong một tòa nhà tranh gần Hải Diêm Đình thích hợp nhất thưởng thức "Thập vạn quân thanh bán dạ triều" tại Nghiễm Lăng Giang, ngắm triều luyện kiếm mấy năm, lúc này mới có bản lĩnh thân trọng kiếm như bây giờ.

Lữ Tiền Đường nhìn về xe ngựa, thân ảnh lão đầu khoác áo da dê mờ nhạt không rõ, trong lòng thầm nói, chưa từng nghe nói sáu vị Thủ Các Nô trong võ khố có kiếm ý kiếm đạo tông sư bá vương như vậy, Lữ Tiền Đường cân nhắc thì cân nhắc, vẫn không dám xem thường, cùng Dương Thanh Phong nhìn chòng chọc bộ Hồng Giáp Nhân kia ngã lăn ra đất không dậy nổi, Lữ Tiền Đường phát hiện ra rằng bàn tay của người đàn ông trung niên yếu ớt này, người không thể coi thường, đang chảy máu, mu bàn tay không biết khi nào huyết họa phù, mưa to lại cọ rửa không được, còn như là Long Hổ Thiên Sư bùa hay là Mao Sơn đuổi quỷ nguyền rủa, Lữ Tiền Đường không tỉnh thông đạo này, không còn cách nào xác định. Dương Thanh Phong ngồi chôm hổm dưới đất, hai tay mười ngón tay lún vào bùn, bùn nhão lập tức cuộn lên, càng ngạc nhiên hơn là mười mấy con dế nhũữi màu ngân bạch từ trong cánh tay khô héo của Dương Thanh Phong phá thể ra.

Từ Phượng Niên nhíu hỏi: "Đầu thủy giáp này chết chưa?"

Lão đầu nhi dùng Thần Phù để búi tóc lấy ô giấy dầu từ trong tay Thanh Điểu đưa qua, cười khẩy nói: "Dễ vậy sao, ngũ cụ Phù tướng Hồng giáp này tuy kém xa so với món hoàng tử khí vận giáp trụ trên người Diệp Hồng Đình năm đó, sao có thể chỉ một chiêu là chết, Diệp Hồng Đình trước đây lấy Kim Cương kỳ đối địch với người, cho tới bây giờ đều mệt chết bị hắn dây dưa suốt mấy ngày mấy đêm, trừ phi giống như Hàn Sinh Tuyên lột cả giáp lẫn da, bằng không dù trọng thương chém giết như thế nào, cũng như gãi ngứa cho Diệp Hồng Đình, cô đọng hoàng tử khí vận thành giáp, là một môn thần thông đại tạo hoá. Nếu ngay sau đó dựa theo ngũ hành tạo ra được Hồng giáp, ngũ hành Phù tướng Hồng giáp tụ đầu, mới là trò hay mở màn, nếu lão phu xuất thủ, liền không ngại tiễn Phật đưa đến tây thiên, khó quấn hơn nữa, dù sao vẫn không bằng kẻ đáng ghét Diệp Hồng Đình năm đó."

"Tìm được rồi." Lão đầu nhi nhìn về phía phương hướng chánh đông.

Thanh Điểu lập tức bắn tới hướng đông.

"Nếu ẩn núp không chịu ra, lão phu trước phá vỡ một giáp, xem ngươi có còn kiên trì nữa hay không. Ngũ hành thiếu thủy, xem xem các ngươi làm sao sử xuất công phu am hiểu nhất." Lão đầu chỉ bước ra một cước, liền bung ô lướt qua đỉnh đầu của Thư Tu, một cước đạp xuống, đạp trúng ngực của Phù tướng thủy giáp đang muốn đứng dậy, phương vị bị chuỗi kiếm bọt nước nổ ra một cái lổ thủng, Xích Hà kiếm của Lữ Tiên Đường và Dưỡng Thần Khu Quỷ Thuật do Dương Thanh Phong tỉ mỉ bố trí đều bị chiêu thức ấy của lão đầu nhi đánh bay, nói lão ngang ngược không biết lý lẽ cũng coi như nhẹ nhàng rồi, chỉ là Lữ Tiền Đường cùng Dương Thanh Phong cũng không có toát ra chút oán khí nào, chỉ thừa cơ lui vê.

Lão đầu bung ô liên tục giãm cước, giãm cho thủy Giáp vào trong hố sâu lầy lội, còn không dừng, trong nháy mắt thu hồi ô, lấy ô làm kiếm, lúc này đây, so với xâu chuỗi bọt nước thành Thanh Long thủy kiếm càng thêm kiếm ý vô cùng, mưa to khắp bầu trời bị cái ô này mang theo, hình thành một con rồng mưa vĩ đại uốn lượn ở bên người lão đầu nhi, lão đầu lấy ô làm kiếm nhẹ giọng mặc niệm một câu: "Nhất kiếm tiên nhân quy." Chỉ thấy một ô một con rồng uốn lượn như ngân hà đổ xuống đâm vào đầu của Phù tướng thủy Giáp, mưa rơi tâm tả trên con đường nhỏ bỗng nhiên ngừng dại, hạt mưa không rơi ngược lại bắn ngược trở về phía trước, cứ như bị người lấy nhân lực nghịch phản thiên đạo, mạnh mẽ ngăn cản.

Nhẹ nhàng bốp một tiếng.

Lão đầu nhi một lần nữa mở ra ô giấy dầu, chậm rì rì đi trở vê xe ngựa.

Thanh Điểu nhẹ nhàng quay lại, lắc đầu nói: "Địch nhân lui."

Từ Phượng Niên ngôi trên ngựa vẫn nhắm mắt ngưng thần, đây là một kiếm mà Lục địa thần tiên mới có thể tung ra?

Trước khi mình luyện đao không luyện kiếm, quả nhiên là đúng, nếu sớm học kiếm, lại thưởng thức Chỉ Huyền lưỡng kiếm ngày hôm nay, nhất định sẽ có bóng ma trong lòng, lái đi không được, tuy chưa đến mức từ bỏ kiếm tâm kiếm khí kiếm ý, nhưng chỉ sợ là không còn có dũng khí và lòng tin nâng kiếm. Đao kiếm tranh hùng, nếu nói là số lượng cao thủ nhất lưu, hai người sàn sàn như nhau, nhưng nếu nói một nhóm nhỏ đứng đầu nhất, một cái lao ra chém giết đánh nhau, nhưng lại là tông sư dùng kiếm ổn định các kỹ năng kiếm thuật, nhất là các thời kỳ được giang hồ khen là Kiếm Thần tiên nhân, vị nào không phải cao thủ hâu như võ đạo đăng đỉnh? Đời trước Lý Thuần Cương cầm Mộc Mã Ngưu thiên hạ vô địch thủ, thế hệ này kiếm đạo đệ nhất nhân Đặng Thái A càng chỉ cầm một cây hoa đào liền không người dám đánh với hắn, Tào Quan Tử thì dáng vẻ ngang ngược hùng tài, cũng tự xưng không thẹn ở trên tám người, chỉ thẹn đứng sau Đặng Thái A. Những lời này, liền vạch rõ một đạo giới hạn rất rộng với hai người Vương Tiên Chi cùng Đặng Thái A cùng Tào Quan Tử so với tám đại cao thủ còn lại, Vương Tiên Chi như thế nào, người giang hồ đều sớm đã coi là nhân vật thiên các tiên cảnh, chỉ là năm trăm năm kỳ lạ gặp phải, Đặng Thái A thì khác, chung quy dính chút nhân khí địa khí, đào hoa Kiếm Thần, dù cho hoàng cung đại nội cũng có người nhớ vị truyền kỳ này.

Từ Phượng Niên nhỏ giọng hỏi: "Thủy giáp đã chết? Người phía sau màn đã lui?"

Lão đầu nhi đang vênh váo sau khi xuất kiếm chiêu mà không cần dùng kiếm, cũng không quan tâm Thế tử điện hạ, chỉ cười tủm tỉm nhìn về phía Khương Nê thực ra không nhìn rõ gì cả, hỏi: "Tiểu nha đầu, lão phu cũng dũng cảm chứ !?"
Bình Luận (0)
Comment