Chương 117: Ô nhỏ Đại Long Quyển (2)
Chương 117: Ô nhỏ Đại Long Quyển (2)Chương 117: Ô nhỏ Đại Long Quyển (2)
Khương Nê chỉ mơ hồ thấy được mưa to rồng cuộn đột nhiên xuất hiện, nhưng khoảng cách có hơi xa, cộng thêm người thường chỉ thích xem náo nhiệt, mức độ chấn động cũng kém xa mấy người Lữ Tiền Đường Thư Tu, huống hồ nàng là người đã nhìn thấy các sự kiện lớn rồi! Trước đây Bạch Hồ Nhi Kiểm dùng song đao cuốn gió tuyết dễ nhìn hơn nhiều, đao đẹp, người càng đẹp hơn! Cho nên lão Kiếm Thần mỗi lần xuất thủ cũng như múa cho người mù xem, nhìn thấy tiểu nha đầu chưng vẻ mặt ngây thơ cộng thêm thần sắc tỉnh bơ, Lý Thuần Cương cười ha ha, đưa tay sờ Thần Phù, tâm tình ngược lại không tệ, thời gian Mộc Mã Ngưu chưa gấy, tiếng nịnh bợ tiếng tâng bốc thật sự là nghe chán ngán rồi, còn không bằng dáng vẻ mơ mơ màng màng như vậy của tiểu nha đầu.
Lão đầu trả lại ô giấy dầu cho Thanh Điểu, lão chui vào thùng xe thuận miệng nói: "Có lẽ là đối phương còn chưa muốn bất chấp mọi giá giết ngươi, cam lòng lưu lại một bộ thủy giáp, nếu ngươi động tác nhanh nhẹn chút, còn có thể kiến thức một số huyền cơ của Phù tướng Hồng Giáp này, nếu để sinh cơ khôi lỗi trong giáp trụ tan hết, tri thức về quỷ họa phù trên Hồng giáp cấp chữ cũng không còn nữa."
Từ Phượng Niên trông rất phức tạp, do dự một chút, bèn vái chào lão đầu, giục ngựa chạy về phía mộc giáp bị ô kiếm giết.
Phất tay đuổi đi hai người Lữ Tiên Đường Dương Thanh Phong, Thế tử điện hạ ngồi xổm trước Phù tướng Hồng Giáp Nhân, đầu giáp trụ đã bị một kiếm đánh nát, nhưng văn tự đồ án khắc trên Hồng giáp cũng tinh diệu tuyệt luân, thứ đáng tự hào nhất của Từ Phượng Niên là cái gì? Đương nhiên không phải đao thuật chỉ có thể coi là mới ra đời, mà là trí nhớ. Trên Hồng Giáp Nhân có khắc đạo giáo Tam Thanh Phù Lục cùng phật môn phạm văn chú ngữ, Từ Phượng Niên đều có kiến thức nửa vời, quy công cho mẫu thân Vương phi tin phật, cộng thêm năm mới thường nghe Ngụy Thúc Dương kể về ân oán giữa đạo môn phù lục tam phái. Thư Tu lấy can đảm muốn lấy ô che cho Thế tử điện hạ, lại bị Từ Phượng Niên đang hướng mặt về phía Hồng Giáp Nhân lạnh lùng nói: “Cút ngay!"
Thư Tu khuôn mặt cứng đờ.
Đại kiếm Lữ Tiền Đường cũng hơi giật giật khóe miệng.
Dương Thanh Phong đi tới một khoảng cách thích hợp, cách Thế tử điện hạ cùng Phù tướng Hồng giáp không xa không gần, cung kính nói rằng: "Thế tử điện hạ, tiểu nhân hiểu sơ về phù lục cơ quan, có thể lại nhìn gân xem hay không?”
Từ Phượng Niên không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ngươi có thể lưu lại hồn phách khí cơ lâu hơn chút không?”
Dương Thanh Phong hơi khom người, định liệu trước nói: "Có thể."
"Đừng để cho ta thất vọng." Từ Phượng Niên lấy ra Xuân Lôi đao, kéo lên một cánh tay của Hồng Giáp Nhân, nhìn kỹ mỗi một chi tiết nhỏ trên cánh tay của Hồng giáp, ngực bị lão nhân kia chỉ nổ tung, phần lớn đã không nát vụn, nhưng hai tay hai chân vẫn bảo lưu hoàn chỉnh.
Dương Thanh Phong cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm xuống sau, kinh ngạc sau cười khổ nói: "Thế tử điện hạ, cái giáp nhân này dường như là người đã chết từ lâu."
Từ Phượng Niên liên tục mò tới tìm lui kiểm tra liên tục trên thi thể, không hề sợ hãi trước sự thật mà Dương Thanh Phong vừa vạch trần, cau mày nói: 'Dường như?”
Dương Thanh Phong giật mình, trâm giọng nói: "Có thể chắc chắn."
Từ Phượng Niên không dây dưa trong vấn đề này, hỏi: "Ngươi nhìn ra đầu mối gì?"
Dương Thanh Phong nhìn chòng chọc trên người Hồng Giáp Nhân, chậm rãi nói: "Quả nhiên hơn phân nửa là thủ bút xuất từ Long Hổ Sơn thiên sư đạo đại luyện khí sĩ, cái gọi là bất tại thâm hữu long tắc linh, sự khác biệt giữa phù lục của hai phái Thiên Sư đạo cùng Các Tạo Sơn nằm ở chỗ này, Long Hổ Sơn chưa bao giờ quan tâm đến lá bùa có hình dạng phù hợp hay không, chỉ cầu một mạch quán thông, nộ thì linh. Thế tử điện hạ, nhìn vào v kết cấu cây thông có hoa văn đám mây được khắc bằng các ký tự triện cổ trên cánh tay này, dù là Vân Triện nổi danh nhất Long Hổ Sơn, nhất trọng phủ nhất trọng, đạt hơn thất trọng, chỉ tiếc không phải bát trọng Tử Tiêu Vân Triện của Phù Quan Chiếu Minh Phủ, còn như cửu trọng thiên thư thâm thúy nhất, chỉ chỉ tồn tại trong sử sách của Long Hổ Sơn, tìm không thấy bút tích thực. Một khối này cửu cung cách phù lục, lại có khác biệt, là xuất từ « linh bảo dời núi trải qua » của Các Tạo Sơn, luyện khí sĩ vận dụng ngòi bút cũng có thể nhìn ra khác biệt. Còn như hình tượng chân trái thiên tôn, thì chính là Mao Sơn thượng thừa phù lục rõ ràng không lầm rồi, hình ý đều đẹp, chỉ cách tiên phẩm một đường. Còn về Kinh Phật Phạn văn, tiểu nhân không dám vọng ngôn. Nhưng tiểu nhân suy nghĩ luôn nghĩ về đầu mối của Thượng Âm Học Cung Thiên Cơ Lâu."
Từ Phượng Niên cầm Xuân Lôi gõ giáp trụ, thanh âm thanh thúy dưới, dùng mũi đao đâm vào nó, song không tạo ra vết tích gì, hắn bèn hỏi: "Chất liệu của Hồng giáp này là gì?"
Dương Thanh Phong lắc đầu nói: "Tiểu nhân không biết, đây là lần đầu tiên tiểu nhân nhìn thấy"
Thi thể trong Hồng giáp dân hóa thành tro tàn, tiện đà bị hạt mưa đánh vào bùn nhão, quả thực như lão đầu nói tri thức trên giáp dân phai nhạt đi, cuối cùng chỉ còn lại có một giáp trụ tàn khuyết không đầy đủ.
Từ Phượng Niên đứng dậy thu hồi Xuân Lôi đao, vừa vặn phía sau Ngụy Thúc Dương cùng đại kích Ninh Nga Mi đồng loạt tung người xuống ngựa, Từ Phượng Niên phát hiện tay cầm kích chữ bói của Ninh Nga Mi đang không ngừng chảy máu, cái bao phía sau lưng chỉ còn lại mấy cây đoản kích, vị võ Điển tướng quân này hai đầu gối quỳ mạnh ở trong bùn lầy, đỏ mắt lớn tiếng nói: "Mạt tướng vô năng, doanh chữ phượng tử thương hơn bốn mươi người, đều không thể lưu lại đại hán Hồng giáp, chỉ chém đứt một cánh tay! Ninh Nga Mi chỉ cầu Thế tử điện hạ cho mạt tướng ba mươi khinh kị, tiếp tục đuổi giết! Nếu bắt không được tên thích khách kia, Ninh Nga Mi đưa đầu tới gặp!"
Từ Phượng Niên ngạc nhiên nói: "Ninh tướng quân chặt đứt một tay của giáp nhân?”
Ngụy Thúc Dương ở bên cạnh khẽ khẽ gật đầu.
Thực sự là một trận ác chiến đây máu tanh, doanh chữ phượng tuy là khinh ky, đối mặt Phù tướng Hồng Giáp Nhân sâu không lường được, cũng không ai sợ chết sợ tổn thương, nhất là nhiều năm mài giữa trên chiến trận, phát huy ra thực lực vượt quá Ngụy Thúc Dương quan chiến tưởng tượng, Ninh Nga Mi xung phong đi đầu, thiết kích hoành tảo thiên quân, cộng thêm đoản kích sau mỗi lần ném đi đều gào thét mạnh mẽ, lại bị Ninh Nga Mi chém gãy một tay của Hồng Giáp Nhân, Ngụy Thúc Dương cho dù là đạo sĩ xuất thế, nhưng thân vẫn còn ở trong chốn giang hồ, quá khứ khó tránh khỏi có chút coi khinh đối với võ phu trên chiến trường, ngày hôm nay được chứng kiến, mới biết được có đại tướng võ phu dũng mãnh trấn giữ hội tụ thành trận, là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi bực nào.