Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 118 - Chương 118: Ô Nhỏ Đại Long Quyển (3)

Chương 118: Ô nhỏ Đại Long Quyển (3) Chương 118: Ô nhỏ Đại Long Quyển (3)Chương 118: Ô nhỏ Đại Long Quyển (3)

Từ Phượng Niên cười cười, bình thản nói: "Ninh tướng quân, ngươi đem doanh chữ phượng về Bắc Lương đi, ta không cần các ngươi dọc lòng như thế, Bắc Lương tỉnh nhuệ đang yên lành, nào có đạo lý hao tổn trên giang hồ"

Ninh Nga Mi cao lớn cúi đầu, cầm trong tay đại kích cắm lên mặt đất dựng đứng, cắn răng nói: "Ninh Nga Mi không chịu! Doanh Chữ phượng không chịu!"

Từ Phượng Niên lạnh lùng: "Không sợ chết?"

Ninh Nga Mi trầm giọng như sấm nói: "Bắc Lương thiết ky chưa từng sợ chết? Chỉ muốn chết ở trên chiến trường!

Từ Phượng Niên leo lên bạch mã, bình thản nói: "Vậy cứ đi theo. Ninh Nga Mi, ngươi trước đưa binh sĩ chết trận về Lương địa, ta sẽ đi chậm chờ các ngươi."

Ninh Nga Mi nhổ kích lĩnh mệnh rời đi.

Cơn mưa lớn vẫn từ bầu trời đen kịt hào phóng trút xuống mặt đất, đoàn ngựa thồ bình tĩnh lại, Ninh Nga Mi trở về xử lý hậu sự, Lữ Tiền Đường cõng bộ chiến lợi phẩm Hồng giáp kia, Thư Tu ngồi ở trên ngựa suy nghĩ xuất thần, Dương Thanh Phong từ nhỏ tính tình cô tịch trên mặt hiếm thấy hiện lên một nụ cười, điều này khiến cho Thư Tu cưỡi ngựa chạy song song sau khi hoàn hồn nhìn thấy, tâm tình càng thêm phiên muộn.

Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Doanh Chữ phượng, vì ai phải chết?"

Quan viên Dĩnh Chuyên ra khỏi thành ba mươi dặm đội mưa nghênh tiếp đại quý nhân số hai Bắc Lương, đang nóng nảy lo lắng bỗng dịch tốt đến báo một tin tức khiến bọn họ trố mắt nhìn nhau: Thế tử điện hạ đã đi tắt vào đường nhỏ đến cổng thành.

Trịnh Hàn Hải cười khổ, lắc đầu, nói với Tấn Lan Đình: "Đi thôi."

Đông cấm phó đô úy Đường Âm Sơn phun một bãi nước miếng trên mặt đất, đi ra chòi nghỉ mát phẫn uất nói: "Trở vê thành!"

Từ Phượng Niên được tiểu lại trong thành cung kính sợ hãi dẫn đến nhà riêng của nhã sĩ Tấn Lan Đình, nơi này rộng rãi, đình viện thật sâu, nuôi nồng trồng sen gieo chuối tây, đích xác là một nơi có phong cảnh dễ chịu thanh tịnh, cũng may Dĩnh Chuyên nhỏ bé có thể tìm được phong thuỷ bảo địa không tục khí như thế này. Từ đầu tới cuối, tiểu lại Dĩnh Chuyên chưa từng dám nói nhiều một câu, cũng khó trách gã sợ hãi Thế tử điện hạ như sài lang hổ báo, tại triều đình công môn tu hành, quan cùng lại là cách biệt một trời một vực, quan cùng quan lại cách vô số cánh cửa, lục phẩm là một cái khe, chính tam phẩm lại là một rào cản lớn khác, ngoại trừ quan to nắm quyền lớn biên giới, sau tam phẩm đều chỉ là cá chép nhỏ còn chưa nhảy qua long môn, chỉ là béo tốt hơn chút so với cá tôm còn lại, mặc vào quan phục tam phẩm khổng tước hoặc hổ báo bổ, mới là chức vị vững vàng quyền lực, nếu là quan văn, có thể đem tam phẩm khổng tước bổ tử đổi lại thành nhị phẩm cẩm kê sau cùng rồi đổi thành nhất phẩm tiên hạc, à, đây chính là làm rạng rỡ tổ tông.

Từ Phượng Niên vào phòng thay một bộ quần áo, Thanh Điểu giúp đỡ chải tóc.

Từ Phượng Niên móc ra « vũ công địa lý chí »,

Đặt ở trên bàn, chỉ vài châu quận, cười nói: "Nhìn đi, so với hai châu tiếp giáp Ung tuyên Bắc Lương, thực quyền mười mấy người, mặc kệ quan văn võ tướng, đều mang địch ý với Từ Kiêu, một phần ba bộ hạ cũ của đại tướng quân Cố Kiếm Đường đều an trí ở hai châu này, ở cảnh nội Ung châu, sợ rằng trừ Dĩnh Chuyên này, kế tiếp chúng ta sẽ không được đối xử tốt như vầy nữa. Nhưng rời Ung châu, tình thế sẽ chuyển biến tốt đẹp, hai năm qua Lộc Cầu Nhi đã chuẩn bị rồi, cũng có vài cựu tướng Bắc Lương lũng đoạn quyên to ở châu quận, đến khi đó tránh không được phải trải qua ăn uống linh đình, nói không chừng sẽ giành giật hiến cho bản thế tử vô số thị thiếp mỹ tỳ, nhớ lại năm đó cùng lão Hoàng ở Ung châu Trung bộ đã bị cướp mất ngựa, ở Ký Châu bắt đầu hoàn toàn không còn đồng nào, thật sự là không thể sánh nổi"

Thanh Điểu ngắm nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Khương Nê cầm sách ở trong viện bung dù đợi sẵn rồi à”"

Từ Phượng Niên cười nói: "Trong mắt nàng ta chỉ có tiền. Đi để cho nàng ta đi vào."

Thanh Điểu dân Khương Nê vào phòng, Từ Phượng Niên chỉ vào một bọc hành lý do Thanh Điểu phụ trách để trên bàn, phân phó Khương Nê nói: "Không vội đọc sách, trước mài mực, ta muốn vẽ ít đồ."

Trong phòng có giấy Tuyên Thành tốt nhất, chẳng qua Từ Phượng Niên viết chữ rất tốt, Khương Nê mở ra bọc hành lý, chọn ra một câu bút Quan Đông Liêu vỹ, nhưng khi nàng nhìn thấy được Hỏa Nê Cổ Nghiễn(nghiên mực) không thể quen thuộc hơn, ở trên Võ Đang sơn làm buôn bán trao đổi, Khương Nê đã ném cái cổ nghiễn được Tây Sở hoàng thúc Khương Thái Nha đánh giá là thiên hạ cổ nghiễn bảng nhãn vào ao Tẩy Tượng, làm sao lại xuất hiện, Khương Nê quan sát tỉ mỉ, lật xem một câu thơ dưới đáy nghiên mực, đúng là "Tây Sở trăm vạn kích sĩ ai tranh phong", Khương Nê dùng sức cầm nghiên mực cổ đông ấm hạ mát, luyến tiếc dùng nó đập Thế tử điện hạ gian trá hèn hạ vô sỉ, không thể làm gì khác hơn là đỏ mắt tức giận mắng: "Chuyện gì thế này? !"

Từ Phượng Niên cười đùa nói: "Ta cho ngươi, ngươi vất, ta là người keo kiệt, bèn lội xuống đáy ao Tẩy Tượng nhặt về."

Khoé mắt của Khương Nê ướt át, môi run rẩy.

Từ Phượng Niên bắt chước giọng nói của nàng giống như đúc: "Thần Phù là của ta! Ta! Hỏa Nê Cổ Nghiễn là của ta, là của tai"

Khương Nê đánh về phía tên khốn này, mang theo tiếng khóc nức nở hô: "Ta giết ngươi!"

Từ Phượng Niên quay đầu nhìn « Vũ Công Địa Lý Chí », Tiểu Nê Nhân vươn một chân vọt tới trước, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đừng làm rộn, nghiên mực cổ này coi như tặng ngươi."

Khương Nê phẫn hận khóc thút thít nói: "Nó vốn chính là của ta! Tên lưu manh vô lại nhà ngươi! Ta muốn học kiếm cùng Lý Thuần Cương, một kiếm đâm chết ngươi!"

Từ Phượng Niên nheo mắt lại, rơi vào trâm tư.

Tiểu Nê Nhân bất chấp tạm thời không có học thành kiếm thuật không thể làm gì khác hơn là cầm nghiên mực cổ đập đầu gối hắn, Từ Phượng Niên tấm tắc nói: 'Lý Thuần Cương? Lão đầu nhi không ra gì đó thật sự là không giống Kiếm Thần nha..."
Bình Luận (0)
Comment