Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 121 - Chương 121: Thiên Sư Phủ Thượng Tiểu Thiên Sư (Thượng) (1)

Chương 121: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (thượng) (1) Chương 121: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (thượng) (1)Chương 121: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (thượng) (1)

Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương chạy ra khỏi gian nhà long đàm hổ huyệt có Thế tử điện hạ ở, song nàng không vội rời khỏi viên, mà đứng ở dưới bụi chuối tây, mượn ánh trăng thưởng thức cây chuối xanh biếc béo mập là cây mà không phải cây giống cỏ nhưng không phải cỏ, giờ nàng ở bên cạnh Từ Phượng Niên, như Thiếp nhưng lại không phải Thiếp, như Tỳ lại không phải Tỳ, danh phận gì cũng không có, tựa như chuối tây có thể tùy ý thấy được, ngày nào đó vẻ xanh biếc không còn, có thể thuận tay nhổ đi, đổi một bụi cây khác. Ngư Ấu Vi đang ôm Võ Mị Nương đã thêm mập vài cân, sờ sờ đầu của nó, nhẹ giọng nói: "Ngươi thì vô ưu vô lự. Mị Nương, hắn bằng lòng để cho ta đi Thượng Âm Học Cung tế bái cha nương, không biết hắn nói chuyện có tính hay không, lời nói dưới giường của hắn, đều sẽ giữ lời. Nếu như đến Thượng Âm Học Cung, ta cầu hắn để cho ta lưu lại bên kia, Mi Nương, ngươi nói hắn có đồng ý không?"

Võ Mị Nương nằm trong lòng của Ngư Ấu Vi thoải mái co rúc, buồn ngủ. Ngư Ấu Vi vỗ đầu của nó một cái, tức cười nói: "Chỉ có biết ăn và ngủ thôi, chẳng có một chút gan dạ. Ngày nào đó nhét ngươi vào rừng núi hoang vắng, xem ngươi làm sao mập được."

Võ Mị Nương ngẩng đầu cà cà bộ ngực đồ sộ của Ngư Ấu Vi, nó giống như một tiểu tuyết cầu tròn vo, vô cùng đáng yêu. Ngư Ấu Vi càng nhìn càng yêu, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ có ngươi, đương nhiên thương ngươi, nhưng hắn cái gì không có? Nào sẽ thương người như ta, hắn đó, chớ nhìn hắn tiêu tiền như nước, động một chút là vung tiền như rác mua rượu mua thơ, thực ra lòng dạ rất keo kiệt hẹp hòi."

Chỉ nghe bốp một tiếng, co dãn tốt, tạo ra âm thanh vang dội.

Ngư Ấu Vi xoa xoa cái mông quyến rũ vừa bị vỗ rõ đau, hoảng sợ quay đầu nhìn thấy Thế tử điện hạ đang chán muốn chết ra ngoài đi dạo, hắn cười đểu nói: "Ngư Ấu Vị, lời này của nàng quá trái lương tâm rồi, ta bằng lòng đem chuối tây đầy sân tặng nàng, vậy mà ta vẫn keo kiệt sao? Còn như nàng nói muốn ở lại Thượng Âm Học Cung, khuyên nàng đừng có mơ, nếu nàng quyết tâm muốn tự tìm phiền phức, cũng được, nếu ta có thể nhổ hơn mười bụi chuối tây, cũng có thể di dời phân mộ của cha mẹ nàng trở về Bắc Lương, như thế nào? Lời của Bản thế tử trên giường dưới giường, đều là vay mượn một bồi mười, Kinh doanh với những người đáng tin cậy và trung thực như ta, chỉ lời không lỗ."

Ngư Ấu Vi tái mặt, thê thê thảm thảm nói: "Ngươi biết rõ nói vài lời êm tai, ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi, tại sao phải đả thương người như vậy?"

Từ Phượng Niên nhìn gương mặt trái xoan quyến rũ diễm lệ của Ngư Ấu Vi, có chút vô tội nói: "Ta nào biết tâm tư của nàng."

Ngư ấu Vi đau khổ nói: "Ăn hiệp ta chơi vui lắm sao?"

Từ Phượng Niên đưa tay sờ gương mặt của Ngư Ấu Vi, khi nữ tử này vẫn là thiếu nữ Ngư Huyền Cơ, Tây Sở năm ấy hoàng thành thịnh thế thái bình, khí tức ấm áp, mẹ ruột của nàng đứng đầu ba nghìn kiếm thị của hoàng đế, phụ thân của nàng là Thượng Âm học phong lưu nho nhã sĩ, trong khoảnh khắc sơn hà đổ nát, nàng trong nháy mắt thành bé gái mồ côi vong quốc, Từ Phượng Niên không thích nhưng không ghét vui buồn li hợp như vậy, bởi vì có thể khiến cho khí chất của một cô gái càng sâu lắng hơn. Nhưng Tây Sở cũng không phải do hắn tiêu diệt, liên quan gì đến Từ Phượng Niên hắn? Bản thân hắn thực sự tiêu dao khoái hoạt không biết buồn vui như vẻ ngoài hay không? Vương triều có mấy Thế tử điện hạ để trong tiểu viện hai tử sĩ sẵn sàng liều chết giết mình bất cứ lúc nào? Không nói Tiểu Nhân Đồ Trần Chi Báo tâm cơ sâu nặng, không nói Lộc Cầu Nhi lòng lang dạ sói hai mặt, không nói Bắc Lương 300,000 thiết ky kiếm kích sâm nghiêm, cũng không nói không thèm nghĩ nữa, thật có thể không đi đối mặt sao? Sau quan lễ, gõ chuông Cửu Hoa Sơn sẽ do hắn làm, đương nhiên sau này sẽ có ngày đi biên giới Bắc Lương, thậm chí còn có ngày đi đến kinh thành.

Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Nàng mập rồi."

Ngư ấu Vĩ dại ra. Từ Phượng Niên dùng hai ngón tay véo con mèo trắng Võ Mị Nương đang di chuyển gần tháp nước, nhẹ nhàng ném lên mặt đất, nói với Ngư Ấu Vi rằng: "Đi, trở về phòng, cho ta xem xem còn có chỗ nào mập."

Ngư Ấu Vi không để ý đến Thế tử điện hạ đùa giỡn, ngẩng đầu hỏi: "Từ Phượng Niên, ngươi có nữ tử mình thật tâm thích?"

Từ Phượng Niên không chút do dự nói: "Có chứ, đại tỷ Từ Chi Hổ, nhị tỷ Từ Vị Hùng, đám nha hoàn Hồng Thự Thanh Điểu này, Lý Tử cô nương, chờ đã, đương nhiên còn ngươi nữa, ta đều thích, chẳng qua thích ít nhiều khác nhau."

Ngư Ấu Vi lắc đầu nói: "Ngươi biết ta không phải hỏi cái này."

Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Ta thích Bạch Hồ Nhi Kiểm, đáp án này có hài lòng chưa?"

Ngư Ấu Vi nhanh chóng khom lưng ôm lên Võ Mị Nương, trong nháy mắt chạy không thấy bóng dáng.

Sáng sớm, khách hành hương hành hương lên Long Hổ Sơn còn ít, một thiếu nữ ghim tóc sừng dê cùng một tiểu hòa thượng có vẻ ngoài bắt mắt.

Tiểu hòa thượng mi thanh mục tú, vẻ mặt đau khổ nói: "Đông Tây, không phải chúng ta nói xuất môn xem hội đèn lồng Nguyên Tiêu, tại sao lại bỏ nhà ra đi rồi?"

Tiểu cô nương giả bộ ngu nói: "A2 Chúng ta coi như là bỏ nhà ra đi? Làm sao có thể! Hơn nữa, ngươi xem lần trước chúng ta về nhà ăn tết, mẹ ta nhìn thấy son phấn cực kỳ vui vẻ, cha ta càng là nhìn chằm chằm chuỗi tràng hạt trên tay ta suýt chút nữa trừng tròng mắt đều ra ngoài, nhưng đó là Từ Phượng Niên tặng cho ta, ta sẽ không cho cha. Ngươi xem bọn họ có mắng ta không?”

Tiểu hòa thượng khóc không ra nước mắt nói: "Nhưng sư phụ sư nương đều đang mắng ta, ngươi lại không biết, trong tháng giêng sư phụ mỗi ngày đều phạt ta niệm kinh, ngươi biết ta sợ nhất niệm kinh. Thứ phải đọc còn không phải là Kinh Phật, là « Toàn Chân Ca Đấu Chương » đạo sĩ mới phải học, các sư huynh trong tự đều chê cười ta."

Tiểu cô nương bị nói đến phiền, tức giận nói: '"Đần Nam Bắc, ngươi đừng phiền ta, trong mấy ngày qua ta đều cho phép ngươi gọi ta là Đông Tây, ngươi còn lảm nhảm nữa, ta sẽ không mang theo ngươi nữa."

Bị tiểu cô nương trịnh trọng cảnh cáo khiến tiểu hòa thượng sợ hãi không dám rên một tiếng, thật ra nó cũng không có không vui, quay đầu len lén nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh ngay ngắn.

Lần trước là Đông Tây lén lút chuồn ra khỏi tự trước, nó đã cầu xin sư phụ sư nương hơn nửa năm, mới có thể tự xuống núi, lúc này thì khác.

Thật giống bỏ trốn.

Tiểu cô nương cùng tiểu hòa thượng thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, đần Nam Bắc ợ một cái là biết bữa trưa nó ăn trộm thứ gì, lập tức cảnh giác hỏi: "Ngươi cười cái gì, nói!"

Người xuất gia từ không nói dối tiểu hòa thượng mặt đỏ lên, dịu dàng nói: "Nói xong không cho phép đánh 1a.

Tiểu cô nương ừ một tiếng, nghiêm túc gật đầu.

Tiểu hòa thượng thành thật cười nói: '"Đông Tây, ngươi nói chúng ta có giống bỏ trốn hay không?"

"Ngô Nam Bắc, bỏ trốn cái đầu trọc nhà ngươi!" Tiểu cô nương thẹn quá thành giận, vỗ mạnh vào cái đầu trọc của tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng ôm đầu nhỏ giọng kêu lên: "Đã nói không tức giận, không được nói dối:

Tiểu cô nương hầm hừ nói: "Ta là người xuất gia sao? !"

Tiểu hòa thượng suy nghĩ một chút, chỉ đành thở dài, theo tiểu cô nương đi vào toà nhân gian tiên cảnh nhất của đạo giáo tổ đình, Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ.

Lúc đầu nơi này là cấm địa người ngoài không được tuỳ tiện vào trong, nhưng càng lúc người càng ít, chỉ thỉnh thoảng đụng phải một vài đạo sĩ khí độ phi phàm, nhưng không ai ngăn cản.

Tiểu cô nương thở hồng hộc, rốt cục đi tới bên ngoài Thiên Sư phủ, lau mồ hôi, tiếp nhận bình nước do tiểu hòa thượng lấy từ con suối bên đường, ực một hớp, tấm tắc nói: "Đần Nam Bắc, nơi này dường như còn khí phái hơn cả nhà ta nữa, nhưng tính ra vẫn kém nhà của Từ Phượng Niên hắn, cũng không có gì đặc biệt. Ngươi xem câu đối trên cổng lớn, viết cái gì vậy?"

Tiểu hòa thượng đối với chuyện trên thiên hạ đều biết một chút có bài bản hẳn hoi hồi đáp: "Thiên đình quý phủ thần tiên khách, Long Hổ Sơn trung tể tướng gia. Đây cũng là căn nguyên của Long Hổ Sơn Thiên Sư."

Tiểu cô nương bĩu môi, dường như không cho là đúng.

Tiểu hòa thượng nhỏ giọng nhắc nhở: "Đông Tây, chúng ta đã nhìn thấy Thiên Sư phủ rồi, có thể đi được chưa?"

Tiểu cô nương dựng thẳng lông mi trợn mắt nói: "Cha nói, trên đời này đám đạo sĩ thúi trong Thiên Sư phủ thiếu mắng thiếu đánh nhất, ta muốn vào phủ!"
Bình Luận (0)
Comment