Chương 122: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (trung) (1)
Chương 122: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (trung) (1)Chương 122: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (trung) (1)
Dĩnh Chuyên huyện công Tấn Lan Đình tuy là quan viên xuất thân gia tộc quyền thế địa phương, nhưng văn nhân khí nhiều hơn hẳn quan trường khí, cũng không quá mong đợi việc thăng tiến trên quan trường, chỉ là đăng cao làm phú, nuôi ngan hái hoa cúc, có nhiều thi từ phụ xướng so với thanh lưu danh kỹ Ung châu, chỉ là nghe nói đích trưởng tử Từ Phượng Niên của Bắc Lương Vương muốn dừng ở Dĩnh Chuyên, thế giao đại bá Trịnh Hàn Hải lại ném cho y một chiếc bánh lớn như vậy, Tấn Lan Đình hiếm khi nôn nóng, Dĩnh Chuyên không thể so với quận huyện khác tại Ung châu, dù sao vô cùng gần Bắc Lương, không coi là ăn nhờ ở đậu vị Đại Trụ Quốc duy nhất trong vương triều kia, nhưng chung quy rất nhiêu chuyện cần phải ngưỡng vọng Bắc Lương, có thể giao hảo cùng Thế tử điện hạ, chắc chắn là chuyện cực kỳ tốt, Tấn Lan Đình sau khi nhận được tin tức liền bảo mỹ quyến nương trong nhà du xuân cách xa tòa nhà, lỡ bị cái Thế tử điện hạ nổi tiếng dâm dê nhìn trúng, Tấn Lan Đình sợ rằng mình bị tai họa đội nón xanh mà tức chết.
Quét dọn sắp xếp tòa nhà thiệt hoàn hảo, lúc này Tấn Lan Đình mới tràn đầy vui mừng đi ngoài thành ba mươi dặm đón khách, nhưng một trận mưa lớn, dội lạnh trái tim hừng hực của Tấn Lan Đình, một đám người thậm chí ngay cả bóng của thế tử điện hạ cũng không thấy! Trở lại trong thành, tức thì bị một đứa nha hoàn ngăn ở bên ngoài viện, suýt chút nữa để cho Đường Âm Sơn cầm đầu đám võ phu chê cười chết, lúc này Ung châu bộ Tào thứ tòng sự Trịnh Hàn Hải toàn thân còn ướt đẫm nước mưa già nua không nhịn được, phất tay bảo tất cả rời đi, Tấn Lan Đình lại cũng muốn văn nhân khí khái mắt không thấy tâm không phiền, nhưng tòa nhà này chính là của y, y có thể đi đâu được? May mà những lời sau đó của nha hoàn lạnh như băng hỏi thăm về thục tuyên trên bàn, đây chính là Tấn Lan Đình lừng lẫy Ung châu cọc câu chuyện mọi người ca tụng, lập tức tăng gấp đôi hảo cảm đối với nhãn quan độc đáo của thế tử điện hạ.
Cả đêm không ngủ yên, cộng thêm thị thiếp mỹ tỳ yêu thích trong quý phủ đều đã cho đi, đêm dài dằng dặc, Tấn Lan Đình sáng sớm rời giường đã hai mắt đầy tơ máu, nhưng quản sự tòa nhà sáng sớm đã tới nói ầm lên - Những cây đào già nhất và khỏe nhất ở Đình Đào Lâm đều bị đốn hạ, nha hoàn của thế tử điện hạ nói là gỗ đào Dĩnh Chuyên thượng đẳng, muốn lấy để làm mấy thanh kiếm gỗ đào, Tấn Lan Đình đang mặc quần áo cắn răng, nhịn, kêu quản gia đừng dính vào việc này, nhưng không đợi Tấn Lan Đình nuốt ngụm oán khí xuống bụng, lại thêm một tiểu quản sự chuyên trách nuôi dưỡng ngan trắng chạy thẳng tới kêu rên, khóc không thành tiếng, kể với Tấn Lan Đình chuyện ác thế tử điện hạ giết nga thịt quay, Tấn Lan Đình che ngực, sinh yếu đuối có thi danh ở Ung châu hận đến xoay người đi lấy một thanh cổ kiếm treo trên tường làm trang sức, sắc mặt tím lại, muốn đi liều mạng với thế tử điện hạ, hai vị quản sự cao thấp thấy chủ tử sắp làm chuyện điên rô, cũng không để ý tới lại phạm thượng, vội vã ngăn cản Tấn Huyện công, đoạt kiếm, cản trợ, Tấn Lan Đình yếu ớt như đàn bà, quẩy người một cái, giậm chân vất thanh cổ kiếm sau khi bằng mua số tiền lớn chưa từng rút ra khỏi vỏ kiếm trên mặt đất, ai thán một tiếng, thất hồn lạc phách.
Vốn tưởng rằng vận xui đến tận đây đã kết thúc, nào biết rằng một vị đại nha hoàn vội vã chạy tới trong viện, nhỏ giọng nói rằng không biết sao hai vị phu nhân được mời trở về tòa nhà, lúc này đang nướng ngan cùng thế tử điện hạ. Tấn Lan Đình sau khi nghe tin lúc này lập tức ngất xỉu, mấy vị hạ nhân vội vàng đỡ Huyện công đại nhân vào trong nhà, luống cuống tay chân. Vị kia thấy thế tử điện hạ ngọc thụ lâm phong, thực sự là ma đầu sát tinh trăm nghe không bằng một thấy, lúc này mới một đêm thanh tịnh, để Dĩnh Chuyên tấn tam lang phong độ nhanh nhẹn nằm trên giường bệnh. Đại quản sự suy nghĩ một chút, chuẩn bị đi tìm Tấn lão thái gia ở lão trạch nghĩ đối sách, thế tử điện hạ không giống như sẽ lập tức rời đi Dĩnh Chuyên, cũng không thể bảo hắn khiến phủ đệ này chướng khí mịt mù nữa.
Đại quản sự mãi mới chờ đến lúc chủ tử yếu ớt tỉnh lại, liền chứng kiến ngoài phòng nha hoàn đứng bên người thế tử điện hạ, từ tốn nói: "Điện hạ muốn Tấn Lan Đình lấy thêm mấy xấp thục tuyên đi qua, ngài muốn dạy hai vị phu nhân viết « Phanh Nga Thiếp »."
Đáng thương cho Tấn tam lang nửa chết nửa sống hô một tiếng "Trịnh Hàn Hải hại ta", liền lân nữa ngất đi.
Ven hồ, thế tử điện hạ đang làm hoạt động phá hoại phong cảnh, vừa rồi hắn tự mình đuổi một đám ngan trắng mà Tấn Lan Đình yêu thương từ trên bờ đuổi tới trong hồ, cùng Khương Nê làm khoản buôn bán, nàng chèo tương đương với đọc nghìn chữ văn chương, sau đó Từ Phượng Niên dùng mộc mái chèo thành thạo đánh bất tỉnh hai con ngan trắng mập nhất, rồi vớt lên trên bờ, một đám ngan đang yên lành trên mặt hồ, sợ hãi chạy tán loạn chỉ còn tiếng ngan kêu âm ï, một mặt hồ đầy lông ngan lất phất.